Kiều Thê Của Tôi

Chương 3: Những người hưởng lợi




Lời nói của Thẩm Băng Thanh khiến hai mắt mọi người sáng rực. Chỉ cần biết mục tiêu là ai, quá trình điều tra sẽ đơn giản hơn nhiều. Vụ bắt cóc này cuối cùng cũng có chút manh mối rồi.

Thấy đến cả Đường Minh Hoa cũng phải vuốt cằm khen ngợi, Đỗ Long có chút đắc ý cười nói:

- Không hổ là người đã cùng hợp tác với tôi lâu như vậy, quả nhiên học được không ít, mọi người thấy còn cần phải bổ sung gì nữa không?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Tôi còn chưa nói xong mà. Vụ án này vẫn còn khiến tôi cảm thấy rất nghi hoặc, vẫn còn nhiều điểm nghĩ mãi không ra, vì sao hai tên cướp kia phải tìm Tiếu Vĩnh Thắng? Nếu đơn giản chỉ vì bắt cóc tống tiền thì bọn chúng có vẻ làm việc thừa thãi. Mặc dù Tiếu Vĩnh Thắng có thể làm bình phong, nhưng cũng khiến nguy cơ bại lộ của bọn chúng cao hơn. Nếu như âm thầm lặng lẽ bắt Lý Thụy Trân đi thì chúng ta hiện sẽ không thể có đầu mối gì. Thêm vào đó, thời gian bắt cóc đã qua bốn ngày, vì sao bọn cướp không thừa dịp chưa có người báo án mà nghĩ cách ép buộc Lý Thụy Trân giao tiền cho bọn chúng, sau đó cao chạy xa bay, trực tiếp đi đường núi để vượt biên chẳng hạn, vậy thì ai có thể tìm được bọn chúng nữa chứ?

Tất cả mọi người lâm vào trầm tư, vụ án này quả đúng là có nhiều điểm nghi vấn, đáp án cho mấy vấn đề này đến tột cùng là gì?

Đỗ Long cười nói:

- Hỏi rất hay, hai vấn đề này nếu có thể giải quyết thì việc tra ra manh mối cũng xem như hoàn thành. Anh Đường, anh thấy còn cần phải bổ sung gì nữa không?

Đường Minh hoa cười nói:

- Đúng là hậu sinh khả úy, có rất nhiều thứ Tiểu Thẩm nhìn thấy mà tôi còn không nhìn ra được. Chẳng qua, từ lời nói của Tiểu Thẩm lại cho tôi một số ý tưởng. Nhớ năm đó tôi từng tham gia vào một vụ án, mà vụ án đó lại có chút tương tự như vụ án hôm nay. Vương Lập Bân, cậu đi điều tra những cuộc điện thoại trong một tháng gần nhất của Lý Thúy Trân, sau đó so sánh với mấy tháng trước, xem coi có nhìn ra điều gì khác thường hay không.

Vương Lập Bân đáp lại một tiếng, mở laptop mà anh ta lúc nào cũng mang theo bắt đầu kiểm tra. Đỗ Long nhìn Dường Minh Hoa, nói:

- Anh Đường, có phải anh nghi ngờ Lý Thụy Trân tự biên tự diễn vụ bắt cóc này không?

Trên mặt Đường Minh Hoa xuất hiện một tia kinh dị, anh ta ho khan một tiếng, nói:

- Chỉ là ý tưởng thoáng qua, vẫn chưa có chứng cớ có thể chứng minh điểm này, mọi người cũng đừng truyền ra ngoài…

Bạch Hồng Ẩn vỗ bàn, hét lớn:

- Thật là thủ đoạn mà, một câu của lão Đường thật sự khiến người khác bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Nếu Lý Thụy Trân mới là chủ mưu thực sự thì tất cả mọi thứ lập tức đều có giải thích được rồi. Mọi người nghĩ mà xem, Tiếu Vĩnh Thắng gần đây không ngừng ép buộc Lý Thụy Trân đưa tiền, thậm chí còn uy hiếp muốn giết cô ta. Lý Thụy Trân có thể tạo lập một sản nghiệp lớn như vậy, khẳng định cô ta cũng không phải là người chỉ biết ngồi không. Thế nên cô ta nghĩ ra một cái độc kế, mướn hai người đi liên hệ với Tiếu Vĩnh Thắng, sau đó giả vờ bắt cóc Lý Thụy Trân… Tiếu Vĩnh Thắng một lòng chỉ muốn đòi tiền nên rất dễ bị mắc câu. Sau đó hai tên kia nhanh chóng đi tới địa điểm đã định sẵn, giả vờ bắt Lý Thụy Trân đem đi…

Bạch Hồng Ẩn nói tới đó, đột nhiên dừng lại, anh ta dường như không thể tiếp tục nói được nữa rồi. Trương Hoành Lợi nói:

- Những điều này cùng với những gì mà chúng ta đã từng suy đoán là giống nhau. Kế hoạch xuất hiện sai lầm, vụ bắt cóc rơi vào tình trạng mất kiểm soát, bọn cướp được thuê hy vọng có thể kiếm chác nhiều hơn, vì thế bắt cóc tống tiền giả biến thành bắt cóc tống tiền thật. Lý Thụy Trân không tự chủ được, nhưng cô ta vẫn đang cùng bọn cướp giằng co như cũ. Để có lợi thế, Tiếu Vĩnh Thắng phải chết, bởi vậy mới xảy ra vụ việc cách đây không lâu…

Hồ Tiểu Vĩ nói:

- Nói như vậy thì thân phận của bọn cướp sẽ rất khó phán đoán. Lý Thụy Trân biết tất cả mọi khả năng, biện pháp điều tra Tiểu Thẩm vừa nói liền trở nên vô dụng rồi.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Nếu Lý Thụy Trân là chủ mưu, như vậy trong nội dung tin nhắn của cô ta hẳn là có thể tìm được manh mối, chúng ta chỉ cần đối chiếu manh mối rồi đi thăm dò là được. Việc này so với việc không có chút manh mối nào vẫn tốt hơn nhiều.

Đỗ Long cười nói:

- Mọi người hăng hái phát biểu, ai nói cũng rất có lý, điều này rất tốt. Phân tích của Thẩm Băng Thanh cũng rất có lý, phỏng đoán của lão Đường càng thêm có kiến giải. Hiện tại, tôi xin tổng kết hai câu, thứ nhất, mặc kệ bọn cướp là do Lý Thụy Trân sai khiến hay tự phát thì thủ pháp của bọn chúng đều rất lão luyện, không giống với mấy tên nghiệp dư gây ra, bởi vậy nên tên cướp chưa lộ mặt kia rất có thể từng có tiền án. Vương Lập Bân, cậu hãy điều tra thêm về danh sách tù nhân vừa mãn hạn tù hoặc tù nhân bỏ trốn trong vòng mười năm trở lại đây có liên quan đến những vụ án bắt cóc tống tiền.

Vương Lập Bân đang gõ lại biên bản cuộc họp, nghe thấy Đỗ Long điểm tên của mình, anh ta liền đáp lại. Đỗ Long lại tiếp tục nói:

- Mặc dù Lý Thụy Trân là phú bà bạc tỷ, đồng thời là Ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị, nhưng mọi người đừng quên, cô ta còn là một người phụ nữ mới ba mươi. Với địa vị xã hội cũng như điều kiện bản thân của cô ta, cô sẽ rất khó tiếp xúc với những người có diện mạo xấu xí hoặc tuổi tác quá lớn thuộc tầng lớp thấp hơn. Nói cách khác… cho dù cô ta có phải mướn người bắt cóc chính mình thì cô ta cũng sẽ chọn những người có độ tuổi tương đương và có tướng mạo đường đường, đó có thể là một người cô ta quen biết và có thể tin cậy được…

Ngay khi Đường Minh Hoa rơi vào suy tư thì Đỗ Long tiếp tục nói:

- Người này đến tột cùng là ai rất nhanh có thể điều tra được, sở dĩ bọn cướp vẫn ở lại thành phố Lỗ Tây rất có thể là do bọn chúng khá quen thuộc đối với thành phố này, hơn nữa trước khi chưa lấy được tiền, bọn chúng không thể đem theo một con tin chạy loạn khắp nơi được. Hiện giờ Lý Thụy Trân vẫn đang giằng co cùng những tên cướp này, nhưng không có khả năng kéo dài lâu hơn. Mặc dù tin tức mà chúng ta tung ra tạm thời có thể trấn an được bọn cướp, nhưng chúng ta vẫn phải nhanh chóng tìm được bọn họ, bằng không bất kỳ lúc nào Lý Thụy Trân cũng có thể bị nguy hiểm tính mạng. Vương Lập Bân, từ những thông tin ghi chép có tìm được đầu mối gì không?

Vương Lập bân phát cho mỗi người một phần tài liễu được in ra, anh ta nói:

- Tôi đã sửa sang lại đôi chút nội dung trò chuyện qua điện thoại trong nửa năm qua của Lý Thụy Trân. Số điện thoại của người thân cũng như những số đã cũ tôi đều loại bớt, cuối cùng chọn ra được một số điện thoại, nhưng số này trong một tháng gần nhất vẫn luôn ngoài vùng phủ sóng, hơn nữa đây cũng là số khuyến mãi nên không có thông tin cá nhân.

Đỗ Long nói:

- Điều tra thêm về nội dung liên lạc của số điện thoại này trước, sau đó tìm hai số điện thoại trước đây thường xuyên liên lạc cùng số này, giả vờ làm người quen gọi lại, thử xem đối phương đến tột cùng là ai.

Vương Lập Bân tra xét một chút, đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu lên nói:

- Tổ trưởng Đỗ, số điện thoại mà tên kia thường xuyên liên lạc lại là số điện thoại của phòng an ninh trong cao ốc Hối Kim.

Cao ốc Hối Kim chính là cao ốc nơi Lý Thụy Trân bị bắt cóc. Nghe được tin tức này, tinh thần của mọi người lập tức được nâng cao. Đỗ Long quả quyết nói:

- Lập tức gọi điện thoại qua hỏi, tra rõ ràng số điện thoại này đến tột cùng là ai đang dùng.

Vương Lập Bân gọi điện thoại hỏi, điện thoại rất nhanh được tiếp nối. Sau khi Vương Lập bân tra hỏi, anh ta bịt loa của điện thoại di động lại rồi nói với Đỗ Long:

- Là số điện thoại của một bảo vệ tên Lý Bân, tên này tháng trước đã từ chức nghỉ làm.

Đỗ Long nói:

- Bảo bọn họ lập tức chuyển tư liệu, nhất là ảnh chụp của Lý Bân qua đây!

Vụ án có đột phá quan trọng, trong lòng mọi người đều rất cao hứng, đồng thời cũng có chút khẩn trương. Tư liệu rất nhanh được chuyển qua, Vương Lập Bân lập tức dùng máy chiếu chiếu tư liệu và ảnh chụp lên tường. Cùng lúc đó, Đỗ Long cũng nhờ anh ta chép cho mình một phần tài liệu vào điện thoại di động của hắn.

Lý Bân, năm nay 26 tuổi, ngũ quan đoan chính, tóc húi cua, bề ngoài rất hoạt bát, cao 1m76, nguyên quán thành phố Lỗ Tây, tốt nghiệp cấp ba, do có kinh nghiệm chiến đấu nên được đặc cách trúng tuyển.

Nhìn tư liệu của tên này, mọi người cảm thấy vô cùng khâm phục những gì mà Đỗ Long đã phán đoán. Những gì Đỗ Long đã nói ra so với tư liệu của Lý Bân không khác nhau là mấy, chỉ thiếu mỗi cái tên mà thôi, không phải vậy hay sao? Tuổi tác của Lý Bân và Lý Thụy Trân không xê xích nhau nhiều, bộ dáng tướng mạo đường đường, là bảo vệ, lại cùng họ với Lý Thụy Trân, cũng vì thế mà Lý Thụy Trân sinh ra tín nhiệm đối với gã.

Ngay tại thời điểm tình cảm quần chúng của mọi người đang phấn chấn thì vẻ mặt Vương Lập Bân bỗng nhiên trở nên kỳ quái, anh ta ngẩng đầu lên nói với Đỗ Long:

- Tổ trưởng Đỗ… tên Lý Bân này… CMND mà gã đăng ký… là giả…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.