Kiều Thê 19 Tuổi

Chương 8: Người đàn ông thực thụ, một chút dịu dàng ấm áp




- Mẹ, nhi tử nhớ người muốn chết!

Lúc này Phó Thư Bảo mới tung người xuống ngựa, giang hai tay chạy về phía Độc Vô Song. Thực hiện động tác buồn nôn này, nếu trên cổ hoặc cánh tay hắn có quấn một chiếc khăn lụa, sau đó hắn cố ý chạy chậm để gió thổi tung bay, vậy sẽ đúng là vô cùng buồn nôn luôn.

Chẳng qua Độc đại nương lại thích những động tác buồn nôn này. Thấy nhi tử chạy tới, nàng cũng cười ha hả mà giang hai tay, ôm lấy tâm can bảo bối của mình vào trong lòng.

- Mẹ, người gầy đi rồi.

- Nhi tử, ngươi cũng gầy đi rồi.

- ….

Trên mặt đất, toàn bộ những người có mặt đều thấy toàn thân nổi da gà.

Hành trình gian nan hơn năm mươi ngày rốt cục cũng kết thúc. Phó Thư Bảo và Chi Ni Nhã tạm thời đặt chân vào một bộ lạc gần như nguyên thủy này.

Những người đi cùng đều được bố trí ổn thỏa. Phó Thư Bảo và Chi Ni Nhã, Độc Vô Song ở một khu nhà. Là thánh tộc trưởng, nơi ở của Độc Vô Song tất nhiên là chỗ tốt nhất Độc Lang Tộc.

Nhưng trong mắt Phó Thư Bảo, khu nhà xí của hắn cũng còn đẹp hơn cả chụp lần ngôi nhà trước mặt. Chẳng qua nhập gia tùy tục, cũng phải đành ở lại đây một thời gian.

Độc Vô Song thấy Chi Ni Nhã thì hiển nhiên là vui mừng. Sau khi biết thân phận người mẹ tiện nghi của Phó Thư Bảo, Chi Ni Nhã liền lập tức đối xử tốt với mẹ chồng tương lai.

Công chúa đến từ dị quốc Thánh Đóa Lan Quốc vốn có khí chất cao quý tao nhã, hơn nữa còn có mùi thương thiên nhiên mê người. Việc này rất phù hợp với yêu cầu "thục nữ" của Độc Vô Song. Độc đại nương hiển nhiên là vô số hài lòng, cười nói thân thiết với Chi Ni Nhã.

Địch thủ và thánh tộc trưởng thân thiết khiến trong lòng Độc Âm Nhi khó chịu mà không phát tiết được, đợi trong nhà Độc Vô Song một hồi liền tự mình rời đi.

Độc Hoạt vốn có rất nhiều lời muốn nói với Phó Thư Bảo nhưng thấy cảnh đó thì chuyện có quan trọng hơn hắn cũng đành phải để lại. Độc Âm Nhi rời đi không lâu, hắn cũng thở dài mà rời đi.

- Dì Độc, bản lĩnh của Bảo ca nhất định là do người tự mình truyền thụ rồi, lợi hại thật đó.

Vẫn nắm tay Độc Vô Song, lại ngồi cùng nàng trên ghế, Chi Ni Nhã nịnh nọt hết sức mình.

- Đương nhiên là thế rồi.

Độc Vô Song cười ha hả. Ngừng lại một chút, nàng dường như nghĩ tới điều gì đó, kéo lỗ tai Phó Thư Bảo vẫn đang cầm một cây mộc côn phía đối diện, nói:

- Nhi tử, mẹ nhớ kỹ là đã cho ngươi kỳ hạn một năm để thành thân mà? Kỳ hạn sắp hết rồi đó.

Quả thật, hành trình đầu tiên là tại Hồng Cảng thành, sau đó liên tiếp xảy ra chuyện tại kinh đô, thời hạn một năm cũng sắp hết rồi. Tới ngày định hôn thì đại khái cũng chỉ còn một thời gian là Phó Thư Bảo đủ mười tám tuổi.

- Mẹ, người còn nhớ rõ chuyện này sao?

Phó Thư Bảo cười hỏi, trong lòng lại cảm thấy đau đầu.

- Đương nhiên là nhớ rõ. Cô nương kia tên là gì nhỉ?

Phó Thư Bảo lắc lắc đầu.

- Mẹ, nhi tử cũng quên rồi.

- Ngươi cũng quên sao?

Độc Vô Song hồ nghi nhìn nhi tử.

Phó Thư Bảo gật đầu rất khẳng định, nói:

- Đúng vậy. Ta cũng không biết cô nương kia tên là gì nữa.

Nhìn khuôn mặt hoang mang của Độc đại nương, Chi Ni Nhã hiểu rõ mọi chuyện, cảm thấy hơi không đành lòng, nói:

- Dì Độc, cô nương kia tên là Băng Oánh, là cô nương Mạc gia của Quy Vân Tông.

- Đúng! Đúng là tên này.

Độc Vô Song rốt cục đã nhớ ra.

Phó Thư Bảo thở dài một tiếng, phiền muộn nhìn Chi Ni Nhã, trong lòng than thở:

- Quên đi không phải sẽ tốt hơn sao? Ngươi khai hết ra như vậy làm gì? Ngốc thật.

Thấy biểu hiện của Phó Thư Bảo, đột nhiên Chi Ni Nhã hiểu ra. Lập tức nàng cảm thấy hối hận quá. Nhưng dù sao tên Băng Oánh cũng đã lộ ra rồi, có thu về cũng không kịp nữa.

- Đúng rồi, cô nương Băng Oánh kia thế nào rồi?

Độc Vô Song lại hỏi.

Phó Thư Bảo đáp:

- Mẹ à, Băng Oánh kia cắm sừng cho nhi tử, bỏ trốn với một tên con nhà quý tộc rồi.

- Đáng giận! Không ngờ lại làm chuyện thương phong bại tục như thế. Hôn sự này mẹ hủy bỏ rồi. Ngươi và cô nương này đính hôn đi.

Độc Vô Song đột nhiên nói.

Phó Thư Bảo và Chi Ni Nhã đồng thời sững sờ tại chỗ.

Thế này không phải là quá cẩu thả sao?

Độc Vô Song nhìn Chi Ni Nhã, ánh mắt hiền lành và yêu thương nói:

- Mẹ nhớ ra rồi. Lúc đó thấy dáng vẻ thanh tú, khuê nữ của Băng Oánh, khí chất cũng rất thục nữ. Nhưng bây giờ nhìn cô nương trước mắt này... Đúng rồi, tên ngươi là gì?

- Ta là... Chi Ni Nhã.

Trong lòng Chi Ni Nhã cũng không biết nói gì.

- Đúng, Băng Oánh kia làm sao có thể sánh với Chi Ni Nhã của ta chứ? Dù ả không bỏ trốn với người khác thì mẹ cũng sẽ bảo nhi tử từ hôn. Chuyện này đã định như thế rồi nhé. Sau này mẹ sẽ bảo Độc Hoạt giết heo mổ dê, mời mọi người trong tộc tới chúc mừng một chút.

- Ta... Ta...

Trong lòng mặc dù vui vẻ nhưng Chi Ni Nhã lại khó nén nổi thẹn thùng, vội vã tới mức không nói lên lời.

- Ta biết là ngươi sẽ đồng ý mà.

Độc Vô Song nói.

Trong lòng Chi Ni Nhã thầm thở dài một tiếng:

- Không có một chút quan hệ máu mủ, sao dì Độc lại giống Bảo ca thế?

- Nhi tử, ngươi đi ra ngoài chơi đi, xem xét nơi này một chút. Mẹ muốn nói chút chuyện nữ nhân với Chi Ni Nhã. Ngươi không được ở đây nghe trộm đâu.

Độc Vô Song liền hạ lệnh tiễn con.

- Tốt, ta ra ngoài dạo chơi.

Phó Thư Bảo ước gì được nấy, vừa nghe thấy liền vội vã chuồn mất.

Độc Vô Song và Chi Ni Nhã có chuyện nữ nhân cần tâm sự, Phó Thư Bảo không thể nào biết được, cũng không có hứng thú. Chẳng qua hắn cũng không đi ra mà lòng vòng một hồi, đi ra cửa rồi len lén chuồn tới cửa sau nhà Độc Vô Song.

Nếu hủy hôn ước thì hẳn nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển kia Độc Vô Song chắc cũng không coi trọng nữa? Phó Thư Bảo định lấy lại nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển trong tay Độc Vô Song.

Hắn có một loại liên hệ thần bí mà người thường không cách nào giải thích được đối với Luyện Thiên Thần Quyển. Chỉ cần hắn tác động tới tinh thần lạc ấn Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong lưu lại, hắn có thể lờ mờ cảm nhận được sự tồn tại của Luyện Thiên Thần Quyển.

Chẳng qua cảm ứng vẫn rất yếu ớt, không rõ ràng như Liên Tâm Linh Đang, có thể bao trùm cả kinh đô.

Nhưng dù là cảm ứng yếu ớt thì đối với nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển ở ngay cạnh Độc Vô Song này cũng là đủ rồi.

Lúc Độc Vô Song và Phó Thư Bảo nói chuyện, hắn đã vận dùng tinh thần lạc ấn cảm ứng một chút trên người Độc Vô Song, kết quả là âm thầm vui mừng. Nàng không mang theo nó trên người.

Như thế thì khẳng định nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển kia đang được Độc Vô Song để ở một chỗ trong nhà.

Chẳng qua tìm khắp tủ quần áo lẫn trên giường, Phó Thư Bảo vẫn không thể tìm thấy thứ cần tìm. Sau đó, hắn cẩn thận quan sát góc tường bốn phía một lần, cũng không phát hiện bất cứ hốc bí mật nào.

- Kỳ quái, rõ ràng là bên trong căn phòng này sao lại không tìm thấy?

Phó Thư Bảo phiền muộn ngồi xuống ghế, chuẩn bị sắp xếp lại dòng suy nghĩ một chút sau đó tìm thêm một lần nữa. Đúng lúc này, tầm mắt của hắn lơ đãng lướt qua phía dưới mặt bàn, Phó Thư Bảo đột nhiên ngẩn người, chỉ thấy dưới chân bàn kê một miếng đệm đen sì, đây chẳng phải là Luyện Thiên Thần Quyển thì là cái gì?

Nếu như Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong còn tại thế, biết được có người dám đem Luyện Thiên Thần Quyển đi kê bàn, nhất định hắn sẽ tức giận đến đội mồ sống dậy mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.