Kiều Thê 19 Tuổi

Chương 3-2: Phải xem mắt (2)




- Còn may là ngươi chưa có ý nghĩ mạo hiểm như vậy.

Độc Âm Nhi hơi khoa trương vỗ vỗ bộ ngực nguy nga của mình. Hành động như vậy không hề cần thiết, thuần túy chỉ là thể hiện chút thôi.

Phó Thư Bảo hơi tham lam liếc bộ ngực Độc Âm Nhi, nhưng lúc này cũng không dám phân tâm, liếc mắt đi nơi khác:

- Chẳng qua chúng ta vẫn cần hợp lực mở một thông đạo ra ngoài.

- Vì sao?

- Ngươi ngốc quá, vừa rồi bởi không có Luyện Lực Sĩ ở đó cho nên Mạc Khinh Vân và Kim Dịch mới không đuổi theo. Nhưng hai người này đều có nhiều cứu binh như vậy, khẳng định có Luyện Lực Sĩ sẽ tới. Người đó tới xong sẽ mở khối đất chúng ta lấp vào, thế thì chúng ta không phải biến thành ba ba trong rọ sao?

- Ngươi mới là ba ba.

Tới lúc này rồi mà Độc Âm Nhi vẫn rất để ý những chuyện vớ vẫn này.

- Được rồi, được rồi. Ta là ba ba chồng, ngươi là ba ba vợ, được chưa? Còn chưa hài lòng mà tới giúp ta sao?

Phó Thư Bảo đi đến một bên tường đá, đặt tay lên trên tường. Tầng đất bốn phía lấy thổ Nguyên Tố của hắn làm chủ đạo, bốn Nguyên Tố khác trợ giúp, dưới tác dụng của Luyện Nguyên Tố Lực liền chấn động nhẹ. Một địa đạo cao chừng một người, rộng một thước lập tức hiện ra hình dáng cơ bản.

Mặc dù không muốn làm ba ba nhưng một câu ba ba vợ của Phó Thư Bảo lại khiến tâm trạng Độc Âm Nhi vui vẻ, lườm hắn một cái rồi cũng đi đến giúp. Muốn dùng Luyện Nguyên Tố Lực mở ra một thông đạo tại vị trí mười thước dưới lòng đất để có thể khiến hai người chạy ra được, lực lượng của một mình Phó Thư Bảo đúng là không cách nào làm được.

Ngay lúc địa đạo tới một độ sâu nhất định, Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi chuẩn bị đi vào, đào tiếp thành động thì đột nhiên trong thạch quan truyền ra tiếng nói yếu ớt của hoàng đế Tú Lực.

- Thần y, ngươi... Quên chuyện đã đồng ý với trẫm rồi sao?

Một câu khiến bước chân phải thu lại. Phó Thư Bảo cười khổ nhìn Độc Âm Nhi một cái, sau đó khuôn mặt lộ vẻ phiền toái.

Lúc này hoàng đế Tú Lực vẫn còn nghi ngờ chuyện qua cầu rút ván. Phó Thư Bảo cũng không phải là dạng người như vậy.

Lại thức tỉnh lần nữa, sắc mặt hoàng đế còn tái nhợt dọa người hơn lần đầu tiên. Nhưng hai bên má hắn lại có hai đám màu hồng nhạt. Hiện tượng hồi quang phản chiếu đã càng rõ ràng rồi

Đứng trên đài đá đặt quan tài đá, từ trên cao nhìn hoàng đế Tú Lực trong quan tài, trong lòng Phó Thư Bảo không nhịn được mà cảm thấy buồn bã. Giàu khắp bốn biển, ngồi trên thiên hạ, đến giờ lại chẳng mang đi được thứ gì.

- Ta sẽ cố hết sức.

Phó Thư Bảo nói.

- Ta không quên chuyện đã hứa với ngài, nhưng nếu có biến cố gì đó phát sinh, ta không thực hiện được thì ngài cũng đừng trách ta. Dù sao thì hiện giờ ta cũng không biết ba vị vương tử của ngài có còn sống hay không.

- Bọn họ nhất định còn sống. Con Biến Hình Thú kia còn muốn mượn thân phận của bọn họ để tiến thêm một bước, tiếp quản thiên hạ Tú Quốc. Chưa đạt được mục đích thì nó sẽ không giết bọn họ. Nếu không thì nó đã giết từ sớm rồi, cần gì đợi tới bây giờ. Bọn họ khẳng định đang bị nhốt trong mật thất phía dưới Hoàng Kim Thành. Các ngươi đào động hướng về phía chính đông, nhất định có thể tới gian mật thất đó.

Giọng nói của hoàng đế Tú Lực lộ vẻ hữu khí vô lực nhưng đôi mắt hơi đục lại lóe lên ánh sáng cầu khẩn và hy vọng.

Phó Thư Bảo suy nghĩ một chút mới nói:

- Ngài đã chỉ rõ phương hướng rồi, chuyện này cũng không khó làm. Nhưng con Biến Hình Thú kia là một linh vương, ta và đồng bọn vẫn có nguy hiểm tới tính mạng. Cho nên ta có một điều kiện.

- Ngươi... Khụ khụ... nói đi.

- Ba vị vương tử của ngài, theo ta biết, Thái Bình Vương Tước Tú Sơn và Thanh Dật Vương Tước Tú Thủy đều tới để giết ngài, không phải chữa bệnh cho ngài. Chỉ có nhi tử thứ ba của ngài là có tâm mời chúng ta tới chữa bệnh cho ngài. Trong mắt của ngài có lẽ hắn là kẻ không học vấn không nghề nghiệp, là một kẻ vô dụng. Nhưng ta hy vọng khi ngài sắp xếp hậu sự có thể cho hắn một con đường sống. Bởi một khi Tú Sơn và Tú Thủy nhận ngôi vị hoàng đế, việc đầu tiên muốn làm chính là giết người con thứ ba của ngài.

Đây chính là điều kiện của Phó Thư Bảo. Mặc dù Tú Lý là một người không tranh giành, làm sư phụ thất bại, làm vương tử càng thất bại hơn, nhưng Phó Thư Bảo và hắn không giống nhau. Vào giờ phút này Phó Thư Bảo cũng không đi tranh thủ lợi ích cho mình mà muốn tìm cho Tú Lý một đường sống.

Hoàng đế Tú Lực than thở một tiếng:

- Trẫm đã có sắp đặt từ trước rồi. Điểm này ngươi có thể yên tâm. Trẫm sẽ không ngồi nhìn bọn họ tự tương tàn đâu. Mặt khác trẫm muốn cho ngươi biết. Thật ra Tú Lý mới là đứa con trẫm yêu thương nhất. Đáng tiếc... Hắn đúng là không biết tranh giành mà.

- Có một câu nói này của ngài thì ta an tâm rồi. Ngài ở đây chờ đi.

Phó Thư Bảo nói.

- Chờ một chút...

Hoàng đế Tú Lực đột nhiên gọi Phó Thư Bảo.

- Trẫm đoán tên của ngươi là tên giả phải không? Ngươi cũng không phải là thần y gì. Cô nương bên cạnh còn biết chút về chữa bệnh còn ngươi thì không biết gì về điều trị cả.

Phó Thư Bảo hơi sửng sốt.

- Lúc này ngài nói vậy là có ý gì?

Hoàng đế Tú Lực lại ho khan hai tiếng:

- Trẫm không có ác ý, cũng không có ý gì khác cả. Trẫm rất thích dạng người như ngươi. Ngươi không mưu lợi cho ngươi, lại muốn tìm một đường sống cho đứa con không tranh đua của trẫm, còn tốt hơn đám ngụy quân tử đạo mạo trang nghiêm nhiều. Chỉ cần ngươi cho trẫm biết tên thật của ngươi, trẫm sẽ cho ngươi lợi ích mà ngươi không thể tưởng tượng được.

- Ha ha...

Phó Thư Bảo cười khan hai tiếng. Đây không phải là dụ dỗ thì còn là gì nữa?

- Nhanh lên... Trẫm không có nhiều thời gian đâu.

- Được rồi, ta tên là Phó Thư Bảo, nhân sĩ Hổ Thành.

Phó Thư Bảo nói.

Hoàng đế Tú Lực gật gật đầu nói:

- Tốt lắm. Các ngươi đi đi, trẫm đợi ở đây.

Lúc này Phó Thư Bảo mới kéo Độc Âm Nhi nhảy xuống bãi đá, lại đi về phía tường đá phía đông của ngôi mộ.

- Bảo ca, vừa rồi tại sao ngươi không xin lợi ích gì?

Độc Âm Nhi nói.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Lợi ích hắn cho ta không ngoài quan cao và tước vị, danh lợi hay quyền lực gì đó. Ta vẫn luôn không thích mấy thứ đó, cho nên không xin thì hơn.

Ngừng lại, chút, hắn đột nhiên đưa tay vỗ nhẹ lên mông Độc Âm Nhi một cái, mặt cười bại hoại nói:

- Nguyện vọng lớn nhất cuộc đời ta là muốn tìm một địa phương không tranh với đời, cùng ngươi tập trung sinh con. Sinh tới mười bảy mười tám đứa cũng vẫn chê ít.

- Mười bảy mười tám đứa? Ngươi coi ta là lợn cái sao?

Độc Âm Nhi phì một tiếng, khuôn mặt ửng hồng, không chỉ trái tim mà cả thân thể đều chấn động.

Thay đổi phương hướng, dùng Luyện Nguyên Tố Lực đào hang. Dưới sự hợp lực của hai người, một địa động dùng tốc độ không tưởng tượng nổi kéo dài bên dưới Hoàng Kim Thành. Đại khái khoảng nửa giờ, một bức tường đá xuất hiện trước mặt hai người.

Lấy tay gõ gõ, tiếng động trầm trầm truyền ra. Trong lòng Phó Thư Bảo máy động, nói:

- Đúng như hoàng đế Tú Lực nói, sau tường đá này chắc là mật thất mà hắn nói rồi.

- Chúng ta đi thẳng vào sao?

Độc Âm Nhi chuẩn bị chiến đấu. Chẳng qua vừa rồi hợp sức đào hang, Luyện Nguyên Tố Lực của nàng tiêu hao to lớn phi thường, mặt đã hơi tái nhợt rồi. Chiến đấu đối với nàng lúc này là một chuyện hơi miễn cưỡng.

- Chờ thêm một chút.

Phó Thư Bảo lại cầm lấy cái chuông nơi thắt lưng, truyền Luyện Nguyên Tố Lực vào, khiến nó lay động vài cái.

- Thanh Thủy có thể nghe thấy không?

Độc Âm Nhi lo lắng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.