Kiều Nương Y Kinh

Chương 5




Không biết tại sao, Trác Thiệu Hoa cảm thấy gần đây bản thân anh có chút không bình tĩnh. Cảm xúc giống như mưa xuân vừa tưới qua đám cỏ dại, có chút điên cuồng lan tràn ra mọi hướng.

Ngồi dựa vào bàn làm việc một lúc lâu, anh ngước lên nhấp một ngụm trà, đột nhiên, anh bắt gặp ánh mắt dò xét chưa kịp thu hồi của thư ký, anh nhíu mi, thư kí muốn che giấu nét mặt liền quay sang hướng khác.

Tình huống như vậy, nếu chỉ một lần có thể xem là trùng hợp, nhưng nếu lặp lại lần hai, lần ba, anh sẽ bắt đầu nghi ngờ có điểm nào đó bất thường.

“Tôi bây giờ và trước kia có điểm gì khác nhau sao?” Trác Thiệu Hoa nhẹ nhàng hỏi:

Thư kí không hề sợ hãi, mặt vẫn còn đỏ, “Vẻ mặt của thiếu tướng so với trước kia phong phú hơn, có lúc, không kìm lòng được mà nhắc đến: cái tên nhóc thối kia, haiz!”

Thư kí mang biểu cảm và giọng điệu của Thiệu Hoa thuật lại giống như đúc.

Anh ngạc nhiên tỉnh ngộ, mấu chốt vấn đề đã tìm được rồi, thì ra là do cái tên nhóc thối kia.

Lần đầu tiên biết đến sự tồn tại của tên nhóc đó, là trong nhật ký của Giai Tịch. Thiệu Hoa không hề cảm thấy đó là một sinh mệnh, mà chỉ là một quả trứng được thụ tinh hoang đường.

Anh không thể nào mang được Giai Tịch từ thế giới bên kia trở lại, chất vấn xem tại sao mà cô có thể làm ra chuyện hoang đường lại không có luân thường đạo lý đến vậy, chuyện duy nhất Thiệu Hoa có thể làm chính là mang tất cả những sự tình này trở thành bí mật mãi mãi giấu kín trong lòng, sau đó tìm được cô gái tên Gia Hàng, lấy quả trứng thụ tinh đó ra.

Trong phòng khám yên tĩnh đã thực hiện việc thụ tinh, trước ánh mắt sắc lạnh như có thê đông cứng mọi vật xung quanh của anh, vị bác sĩ phụ trách ca phẫu thuật vẫn vô cùng kích động nói với anh: ca phẫu thuật này là ca phẫu thuật hoàn mĩ nhất của tôi từ trước tới giờ, khi t*ng trùng hướng về phía trứng mà bơi đến, bọn nó giống như đã yêu nhau lâu lắm rồi, kết hợp rất nhanh, quá trình cấy ghép thành công, thản nhiên sống trong cơ thể mẹ, cũng không cần tiêm thuốc vào để tránh sẩy thai, tất cả mọi chuyện đều hết sức suôn sẻ.

Anh không thế nào nghe tiếp những lời mà bác sĩ đó nói, khi đã hiểu rõ sự tình thì vô cùng tức giận bỏ đi.

Xe đậu bên ngoài tứ hợp viện, không cần hỏi thăm tin tức, Thiệu Hoa liếc mắt một cái liền thấy được quả trứng đã thụ tinh cùng với người mang thai hộ kia.

Điều Thiệu Hoa không ngờ đến là, quả trứng thụ tinh đã lớn đến như vậy —— anh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bụng của Gia Hàng.

Bà chủ nhà đã mua về một con cá quả, chuẩn bị nấu canh cá cho Gia Hàng uống. Cá quả đặc biệt hung hãn, thân nó lại trơn trượt, bà chủ còn chưa động vào nó, nó lại nẫy lên một phát phóng đi thật xa. Bà chủ vội đuổi theo, nhưng làm thế nào cũng không bắt được nó, nhìn thấy con cá nhảy lên thành giếng , bà chủ vội gọi Gia Hàng đến giúp đỡ.

Động tác của Gia Hàng hết sức nhanh nhẹn, giơ chân lên giẫm lấy đuôi cá.”Bà chủ, lúc mẹ tôi làm cá, trước tiên phải dùng dao đập vào đầu cho nó ngất đi.”

Chân cô vẫn đang dẫm lên con cá đang giãy giụa bên dưới , bà chủ cảm thấy có chút sợ hãi, “Ta không cần phải tự mình giết cá, ngoài chợ bán cá họ đều đã làm sẵn cả rồi, thật tốt!”

Gia Hàng nhìn bà chủ, cũng không biết cô đã dùng cách gì để có thể khom lưng xuống được, người bên cạnh nhìn thấy cũng cảm thấy thật khó khăn, cô nắm chặt con cá, rồi lại ném mạnh xuống đất , con cá ngoan ngoãn nằm yên, sùi bọt mép, mắt đảo quanh một vòng.

“Tốt lắm!” Gia Hàng rất đắc ý, “Ôi!” Gia Hàng đột nhiên than một tiếng.

“Làm sao vậy?” Bà chủ khẩn trương hỏi.

Gia Hàng cúi đầu nhìn xuống bụng mình, “Tên nhóc thối nằm ở trong đó đá người.”

Bà chủ là người từng trải nên cất giọng nói: “Nghịch ngợm, hiếu động như vậy chắc chắn là con trai.”

Gia Hàng cười nhẹ, đứa nhỏ là trai hay là gái, đề tài này Gia Hàng hoàn toàn không có hứng thú quan tâm đến.

Tháng bảy ở Kiều Dương, buổi chiều cũng nóng như lò lửa, đứng dưới mấy bóng cây thưa thớt có chút bóng râm, Trác Thiệu Hoa dường như quên cả hô hấp. Quả trứng được thụ tinh kia đã biết đá người, hai chân của Trác Thiệu Hoa giống như có vật gì đó nặng ngàn cân đè  lên, đứng cách cổng tứ hợp viện chỉ chừng năm bước chân, nhưng anh lại không thể bước qua đó.

Trước khi lên xe, anh lại nhìn lại lần nữa. Gia Hàng ngồi bên thành giếng lấy hai tay vốc một bụm nước vột lên khuôn mặt được ánh tà dương sưởi ấm, đôi mắt cô thông minh lanh lợi, nụ cười hiện lên trên khóe môi , hình ảnh đó khiến anh cảm thấy như thê ̉ có nhát dao cắt vào lòng anh.

Xe chậm rãi rời khỏi tứ hợp viện, anh đã quên mất mình là vì sao lại đến nơi này .

Cuộc phẫu thuật diễn ra không lâu, Thành Công đã sớm mang tên nhóc đó ra, là một thằng nhóc con, trông rất cao. Khi y tá ôm thằng nhóc từ phòng sinh đi ra, gọi tên của anh cười nói tin vui, nói ngoài bác sĩ, y tá, người đầu tiên ôm đứa nhỏ chính là cha của đứa nhỏ, đem tai đứa nhỏ áp sát vào lòng anh.

Trác thiệu hoa gần như đã cứng đờ khi nhận lấy đứa nhỏ, nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhúm nhỏ xíu hồng hồng , chỉ có một túm tóc nhỏ che trước trán, bắt gặp ánh mắt của Trác Thiệu Hoa, cặp mắt đang nhắm chặt kia chầm chậm mở ra.

Bốn mắt nhìn nhau?

Oa —– tiếng khóc vang dội làm cho Trác Thiệu Hoa sợ đến toát mồ hôi, anh căng thẳng nhìn về phía thím Đường đang đứng phía sau.
Thím Đường nói: không có việc gì, nhóc con có thể đói bụng rồi.

Anh nói: nhanh lên, cho nó ăn chút gì đi.

Thím Đường cười: không, để đứa bé đói một lúc đã, để những thứ còn tồn lại trong bụng đứa bé khi còn trong bào thai được thải hết ra ngoài hãy cho đứa bé uống sữa.

Không sao đúng không?

Đừng lo, thằng nhóc khỏe mạnh như vậy, có thể chịu đói bảy ngày mà!

Lòng Trác Thiệu Hoa cảm thấy có cảm giác kỳ lạ, như bị ai cào một cái, thật đau lòng, đau lòng vì khuôn mặt cau có của thằng nhóc vì phải chịu đói, đau lòng vì nó chỉ biết khóc ngoài ra không biết làm gì để biểu đạt ý muốn của mình.

Lần đầu tiên, chân thật khẩn thiết, Trác Thiệu Hoa cảm thấy được vật nhỏ xíu này, không phải một quả trứng thụ tinh, đứa nhỏ đang nằm trong lòng anh, với anh chung một nhịp thở, là cốt nhục của anh, là sinh mệnh của anh.

Trác Thiệu Hoa ôm đứa nhỏ trong lòng, nhìn Gia Hàng vừa mới tỉnh dậy sau khi hết thuốc gây mê.

Gia Hàng gọi thằng nhóc là Phàm Phàm, Trác Thiệu Hoa đặt tên đầy đủ là Trác Dật Phàm.

Từ bệnh việc trở lại tứ hợp viện, anh nói với thím Đường buổi tối anh sẽ trông Phàm Phàm.

Miệng thím đường mở rộng đến mức có thể nhét được một quả trứng, “Thiếu tướng Trác, buổi tối phải cho uống sữa, phải thay bỉm, phải. . . . . .”

Trác Thiệu Hoa khoát tay, “Tôi có thể từ từ học.” Anh đã bỏ qua Phàm Phàm sáu tháng, nếu lại xa lánh nó, anh lo lắng Phàm Phàm sẽ xem anh là một người xa lạ mất.

Nửa đêm đầu, Phàm Phàm rất ngoan. Nửa đêm về sáng, mặc dù đã cho uống sữa, đã thay bỉm, cu cậu vẫn khóc mãi không thôi, giống như có bao nhiêu khí lực thì dùng bấy nhiêu, đầu toàn là mồ hôi.

Trác Thiệu Hoa đành phải ôm Phàm Phàm xuống giường đi đi lại lại trong phòng, nhưng chẳng làm được gì.

Tiếng khóc của Phàm Phàm làm cho anh cảm thấy lo lắng, anh khẽ thở dài theo: “Aizz, Gia Hàng. . . . . .” Có Gia Hàng ở đây có phải sẽ tốt hơn không?

Tiếng khóc yếu dần.

Trác Thiệu Hoa sửng sốt, sau đó lại tiếp tục lặp đi lặp lại: Gia Hàng, Gia Hàng…

Cái tên này giống như ma chú vậy, làm cho Phàm Phàm một lần nữa chìm vào mộng đẹp.

Trác Thiệu Hoa khẽ thở dài.

Có lẽ vì nằm trong bụng Gia Hàng, Phàm Phàm đối với cái tên này rất quen thuộc thân thiết, nghe được liền cảm thấy được an toàn, hạnh phúc?

Lần đầu tiên đi tiêm vắc xin, y tá tiêm vào, Phàm Phàm miệng méo xệch, mắt ngân ngấn nước nhưng không rơi ra. Khi Trác Thiệu Hoa nhìn thấy thân ảnh đứng trước cửa, gọi: Gia Hàng.

Phàm phàm ưỡn bụng, dáo dác nhìn mọi hướng xung quanh, vừa nghe giọng nói mang theo ý cười đó, Phàm Phàm đột nhiên khóc thét lên.

Thiệu Hoa không thể không thừa nhận, ở trong lòng Phàm Phàm, thằng nhóc này xem trọng Gia Hàng hơn anh. Có chút không cam lòng, rõ ràng anh yêu thương Phàm Phàm cũng không ít.

Sau đó, anh mới từ từ nhận ra, chuyện này cũng không là gì cả, chuyện làm cho anh đố kị còn rất nhiều.

Phàm phàm đã sớm biết đứng , mặc kệ mọi người dỗ thế nào, Phàm Phàm cũng không chịu bước đi. Mãi cho đến lúc sinh nhật một tuổi, vì chúc mừng sinh nhật cu cậu, trong nhà có rất nhiều khách đến thăm. Dì Lữ chuẩn bị rất nhiều quà tặng để cu cậu lựa chọn.

Phàm phàm giống như trăng sáng giữa vô số vì sao bị mọi người vây quanh, kẹt một tiếng, cửa viện mở ra, mọi người theo bản năng hướng ánh mắt nhìn về phía đó.
Một người đi đã bảy tháng trời đang đứng trước cửa. Không có một chút mệt mỏi nào, nhè nhẹ mỉm cười, giống như chỉ vừa đi dạo phố về.

Mọi người còn chưa biết chuyện gì xảy ra, Phàm Phàm đã phát hiện ra vui mừng hô to: “Mẹ…. Mẹ…..” Cu cậu giang rộng hai tay ra.

Gia Hàng là lễ vật mà Phàm Phàm lựa chọn.

Buổi tối hôm ấy, Phàm Phàm vẫn dính lấy Gia Hàng mãi không buông, ngay cả Gia Hàng đi tắm rửa cu cậu cũng đi theo. Trác Thiệu Hoa muốn cùng Gia Hàng trò chuyện mấy câu, Phàm Phàm dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên, muốn Gia Hàng hôn.

Vất vả lắm mới lừa được Phàm Phàm đi ngủ, đêm khuya yên tĩnh . Phòng khách và thư phòng sớm đã sửa chữa xong, việc trang hoàng cũng đã hoàn thành, hiện tại phòng ngủ chính cực kỳ to . Trác Thiệu hoa nhẹ nhàng ôm Gia Hàng hướng về phòng ngủ chính, mấy tháng tương tư cỏ dại đã tràn lan*, anh phải từng chút từng chút nói cho Gia Hàng nghe.

* Cỏ dại tràn lan (nguyên văn: 泛滥成灾 – nước tràn thành lụt ẩn dụ ý nói nhiều chuyện xảy ra làm ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày.)

Nụ hôn nóng bỏng di chuyển từ tai đến cổ cô, hai tay Gia Hàng nhanh chóng vội cởi cúc quần của Thiệu Hoa, đêm yên tĩnh, chợt có tiếng lục lạc vang lên.

Ba mẹ Gia Hàng tặng cho Phàm Phàm một cái lục lạc bằng bạc, đeo ở mắt cá chân, nói làm như vậy có thể dụ dỗ Phàm Phàm học đi.

Hai người nhìn nhau, quần áo còn chưa kịp sửa sang lại, cùng nhau rời khỏi giường. Mở cửa phòng ngủ ra, tiếng lục lạc vang lên từ phía cái giường nhỏ đang hướng về phía này.

Cu cậu đi rất nhanh, trọng tâm không vững, nhưng không hề vấp ngã, chạy một mạch lao thẳng vào lòng ngực Gia Hàng hai tay gắt gao ôm chặt cổ cô.

“Nhóc thối, con đi được rồi sao?” Gia Hàng vui mừng không thôi, đem cu cậu ôm thật chặt.

Cu cậu chỉ mặc một bộ quần áo lót, cái giường nhỏ không cao, cu cậu ôm cái gối cùng nhau rơi khỏi giường, không biết là có bị đau ở đâu hay không, nhưng vẫn không khóc một tiếng.

Hiển nhiên, cu cậu được ngủ giường lớn, bàn tay nhỏ bé đặt trên ngực mẹ, cái chân nhỏ xíu thì đặt lên bụng của cha, nhìn trái, nhìn phải, cười mãn nguyện đi vào giấc ngủ.

Trác Thiệu Hoa vươn tay, lặng lẽ cùng Gia Hàng mười ngón tay đan vào nhau, đó là cử chỉ thân mật duy nhất sau một thời gian dài xa cách.

Cũng không phải lần đầu tiên , không có gì là buồn phiền, đã trở thành thói quen rồi!

Gia Hàng có một kì nghỉ dài hạn hai tháng, gần như toàn bộ thời gian đều dành cho Phàm Phàm. Nỗi nhớ tương tư mà Trác Thiệu Hoa phải chịu vẫn chưa thể nói ra.

Buổi chiều thứ sáu, Gia Hàng mặc trang phục thể thao, Phàm Phàm cũng mặc một bộ quần áo trẻ con cùng kiểu với cô, hai người đi đến sân vận động xem đấu bóng. Trác Thiệu Hoa đứng bên cạnh hai người, cảm thấy chính mình chẳng ra làm sao cả. Nhưng mà phải đành chịu, anh thật sự lo lắng hai người bọn họ sẽ bị lạc trong đám người.

Ngày đó, trận đấu diễn ra giữa hai đội là Thượng Hải và Sơn Đông. Gia Hàng là fans hâm mộ của đội Thượng Hải, mỗi lần nhìn thấy tuyển thủ nhảy lên ném bóng là lại thét đến chói tai, anh có thể hiểu được. Còn Phàm Phàm không biết đội nào là đội nào, nhưng mỗi lúc Gia Hàng hò hét, cu cậu lặp tức phe phẩy trái bóng nhựa trong tay, cũng bi bô không ngừng, vẻ mặt còn cực kỳ phấn khích. Hai mẹ con họ cứ như thế nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, ngay cả thợ quay phim cũng mang ống kính hướng về nơi này, hai người họ trở nên đặc biệt nổi bật giữa đám đông.

Trác Thiệu Hoa đứng sang một bên, hận không thể cùng với hai mẹ con họ phân rõ giới hạn.

Bình luận viên hô to: Fans hâm mộ trẻ tuổi nhất trong lịch sử của đội Thượng Hải đã xuất hiện.

Gia Hàng ôm lấy Phàm Phàm, hướng về phía mọi người vẫy tay chào hỏi, Phàm Phàm cười đến ngây ngô, Trác Thiệu Hoa vỗ ngực, nơi đó thật sự bị tổn thương sâu sắc.

Trác Thiệu Hoa suy nghĩ, nhóc thối đó có phải sinh ra để thu hút sự chú ý của người khác hay không.

Phàm Phàm chơi đùa đến giữa trưa, thực sự đã mệt mỏi, chưa về đến nhà đã ngủ mất.

Đêm nay, Trác Thiệu Hoa cuối cùng cũng trút được hết nỗi khổ tương tư, dùng ngôn ngữ cơ thể, hướng về Gia Hàng thổ lộ tất cả.

“Rõ ràng là vợ chồng quang minh chính đại, vì lý do gì lại trở thành thế này…” Trác Thiệu Hoa than nhẹ, từ “lén lén lút lút” này thật là không biết phải nói thế nào. Nhìn người phụ nữ nằm trong lòng mình, cảm thấy yêu thế nào cũng không đủ.

Gia Hàng mệt mỏi trở mình, hướng về ngón tay anh, đột nhiên ngẩng đầu, “Quang minh chính đại sao ?”

Anh không nói gì.

“Lén lút sinh ra Phàm Phàm, lừa gạt bố mẹ đi đăng kí. Thủ trưởng, chúng ta dường như không phải thật sự quang minh nha!”

Trác Thiệu Hoa trầm ngâm một lúc lâu, sau đó nói: “Vậy tháng sau đi Phượng Hoàng cầu hôn, chúng ta làm lại từ đầu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.