Kiều Nương Y Kinh

Chương 11




Vào một buổi tối mờ sương.

Ánh đèn neon chiếu xuyên qua lớp sương mù dày đặt một cách khó khăn, mang ánh sáng nhuộm thành nhiều màu. Nhìn qua cửa kính xe, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, Gia Hàng chỉ cảm thấy đường lớn càng ngày càng trống trải, người đi đường càng ngày càng thưa thớt.

Trên chiếc xe buýt này, không còn một chỗ ngồi, người ngồi trên xe vẻ mặt cực kì nghiêm túc, mọi người đều tập trung nhìn về phía trước, không một ai trò chuyện với ai.

Gia Hàng liếm môi một cái, hắng giọng, một vị lãnh đạo mang quân hàm thượng tá ngồi ở ghế lái phụ quay lại nhìn cô, ánh mắt sắc bén quét qua người cô một lượt, Gia Hàng vội vàng khép chặt miệng.

Xe buýt rẽ vào một cái cổng lớn, sau đó lại tiếp tục đi hơn mười phút, rồi dừng lại trước một cột đá cao ngất. Giữa đám sương mù, đã có vài vị sĩ quan và vô số học viên đang chờ .

Ngay sau đó, lại có mấy chiếc xe buýt khác lần lượt tiến vào. Sau khi chờ tất cả các thành viên đến, một vị lãnh đạo nói. Ban đầu nơi đóng quân là một khu tập huấn nào đó ở Nam Kinh.

Gia Hàng thầm sợ hãi cùng kinh ngạc, ông Trác Minh chỉ nói lần này tuyển chọn nhân sự tham gia bảo vệ thế giới mạng cực kì khắc nghiệt, nhắc nhở cô chuẩn bị tốt tư tưởng. Cô không nghĩ đến người tham gia tuyển chọn sẽ nhiều như vậy, cô càng không ngờ rằng, mình là người có trình độ chuyên môn thấp nhất, tuổi cũng nhỏ nhất. Lần này được trở thành học viên đều là do quân khu tiến cử, cũng có một số đề cử từ đại viện, cô là người đặc biệt duy nhất được tuyển chọn với trình độ bằng cấp là thạc sĩ.

Gia Hàng tự thấy mình là một người rất tự tin, hơn nữa nỗi nhớ mong trong lòng đối với thủ trưởng lại lớn lao vậy, cho dù gặp bất cứ khó khăn gì cũng sẽ không sợ hãi, nhưng giờ phút này, nhìn về phía đám người đang đứng, thật sự có một chút muốn “bỏ cuộc giữa đường”.

Thật ra đây không phải là nguyên nhân quan trọng nhất.

Cô nhớ thủ trưởng, nhớ Phàm Phàm, trong lòng giống như bị mèo cào, lo lắng không yên.

Lãnh đạo phát biểu xong, tất cả học viên trở về phòng nghỉ ngơi, hôm sau sáu giờ sáng sẽ tập chạy bộ, coi như lại trở về thời gian còn đi học. Gia Hàng ở cùng phòng với hai học viên đến từ quân khu Quảng Châu, hai người này đều là tiến sĩ. Cạnh tranh khốc liệt thế này, cho dù là cùng đến từ một quân khu, cũng rất ít nói chuyện với nhau. Hai người phụ nữ một người giành tắm giặt trước, người còn lại liền mở đèn bàn ngồi xuống vùi đầu đọc sách.

Trong phòng không có bất kỳ phương tiện truyền thông nào, không có TV, di động tạm thời gởi lại ở chỗ chính trị viên. Khi Gia Hàng nộp lên, còn đưa thêm hai cục pin, thấp giọng dặn đi dặn lại với chính trị viên, di động nếu lỡ có hết pin, phải thay ngay. Cô lo lắng Thành lưu manh sẽ nhắn tin đến, nếu lỡ tắt máy, sẽ không nhận được.

Haiz, Tiểu Phàm Phàm, mi tâm của Gia Hàng không biết nhíu lại bao nhiêu lần. Trong nhà có dì Lữ, có thím Đường, có thủ trưởng, nhưng mà vào buổi tối, tên vô lại sẽ chỉ nhớ mỗi cô, ánh mắt chăm chú nhìn giường lớn, kiên quyết phải nằm chen ngang giữa cô cùng thủ trưởng mới chịu. Đêm nay, một mình thằng nhóc chiếm nửa cái giường, không biết có chịu đựng được không? Còn thủ trưởng, không biết lúc không có cô ở cạnh có làm ra chuyện gì hay không?

Mơ hồ nghe tiếng đồng hồ tích tắc, tâm tư buồn bực không yên, Gia Hàng thở dài một tiếng lại thêm một tiếng.

Hiển nhiên, cả đêm không ngủ được cho đến khi trời sáng. Mang đầu óc choáng váng rời khỏi giường, lúc chạy bộ buổi sáng, cặp đùi giống đạp lên mây. Khi huấn luyện viên thổi còi ra hiệu dừng lại ở trạm canh gác, cô không nghe thấy, ngã nhào trên mặt đất. Cố chịu đựng, không để nước mắt rơi xuống, nhưng trong lòng đã tràn ngập như biển cả mênh mông.

Buổi sáng, tất cả học viên tham gia sát hạch lý thuyết. Vừa ra ngoài, Gia Hàng đã biết mình làm kiểm tra không tốt. Cô chiến đấu thực tế còn được, còn lý thuyết thì lại kém người khác một mảng lớn. Buổi chiều khi công bố điểm, không đến nỗi cuối bảng xếp hạng, nhưng cô không khác gì đối tượng bị đào thải.

Điểm được công bố trên mạng nội bộ, ai ai cũng có thể nhìn thấy. Lúc ăn cơm chiều, Gia Hàng cảm thấy được ánh mắt người khác nhìn cô mang theo sự cảm thông. Hai người phụ nữ cùng phòng lại nhẹ nhàng an ủi cô không cần chú ý nhiều, thành tích này không nói lên được điều gì, quan trong là biểu hiện ở phần sau. Gia Hàng không nói một lời, cô chạy đi tìm chính trị viên, nói muốn gọi một cuộc điện thoại.

Chính trị viên mặt lạnh lùng nhìn cô, hỏi muốn gọi cho ai. Gia Hàng thành thật nói là ông Trác Minh.

Về thân phận của cô, rất ít người ở khu huấn luyện này biết được, chính trị viên trùng hợp là một trong số ít người biết chuyện đó.

Chính trị viên không hỏi nhiều, dẫn cô vào văn phòng, chỉ tay vào chiếc điện thoại trên bàn làm việc.

Câu đầu tiên Gia Hàng nói là: “Con bình thường học rất tệ, không đủ tư cách dự tuyển. Con muốn quay về Bắc Kinh.”

Ông Trác Minh trầm ngâm một lúc, nói: “Thật sự không theo kịp, hay là không muốn theo nữa?”

“Thật sự là theo không kịp.” Gia Hàng trả lời một cách vô cùng chắc chắn.

“Vậy đi, con cứ quay về Bắc Kinh, ta tìm người khác thay con. Mọi chuyện và áp lực sau này toàn bộ giao cho Thiệu Hoa chịu trách nhiệm, để nó gánh vác được rồi. Nó quan tâm con, tuyệt đối sẽ không để con chịu nửa điểm ủy khuất.”

Hô hấp Gia Hàng phập phồng, miệng mở rộng lại càng rộng, lại không thể nói được câu nào.

“Bây giờ con trở về thu dọn hành lý đi, đưa điện thoại cho chính trị viên nghe.” Ông Trác Minh uy nghiêm ra lệnh.

Gia Hàng tay cầm microphone không kìm được run lên, mấp máy môi, cô sợ hãi hỏi: “Phàm Phàm có tốt không, thủ trưởng vẫn khỏe chứ?”

Trác Minh giọng điệu có chút ôn hòa, “Con không tin lời hứa của ta với con sao?”

Gia Hàng lắc đầu, mắt ngân ngấn nước, “Không phải, con…con trở về phòng ôn bài.” Cô buộc phải vứt bỏ ý nghĩ trong đầu, mang lời nhớ mong từ cửa miệng áp chế tất cả trở lại. Cô không hề trốn tránh, không hề yếu đuối, vì muốn sớm được trở về với Phàm Phàm, với thủ trưởng, cô sẽ khiến mình trở nên kiên cường.

Ông Trác Minh ở bên kia yên lặng nhẹ nhàng thở ra.

Sương mù dày đặc sau vài ngày cũng tan, vén bức màn, có thể nhìn thấy mấy ngọn núi màu xanh cách đó không xa, dưới lầu có một trảng cỏ lớn. Cuối cùng là Giang Nam, cỏ non đã nhú lên một mảng xanh xanh mờ mờ, mấy cây Magnolia cũng đã hé nụ, bên cạnh trảng cỏ có một mảng hoa nhỏ màu tím. Đầu bếp ở nhà ăn gọi nó là ‘nhị nguyệt lan’, ở Nam Kinh bây giờ là mùa của hoa.

Sau mười ngày huấn luyện dày đặc, nhóm học viên tiếp tục đón nhận một vòng thi mới. Các sĩ quan huấn luyện yêu cầu tất cả học viên thực hiện việc lợi dụng lỗ hỏng mạng không dây xâm nhập máy tính.

Các học viên đưa mắt nhìn nhau, bình thường hacker xâm nhập phải nhờ vào hỗ trợ của network. Giống như không có phương tiện đi lại, bạn làm sao có thể trèo đèo lội suối đi đến đích được.

Lần này, Gia Hàng từ nô lệ trở thành sĩ quan cao cấp.

Gia Hàng lợi dụng lỗ hỏng hệ thống vô tuyến tiên tiến được chuẩn bị sẵn trong bảng điều khiển tìm ra phương thức khống chế máy tính xách tay. Ngay cả khi máy tính không kết nối vào mạng, mật khẩu Internet, chi tiết tài khoản ngân hàng và các thông tin nhạy cảm khác cũng có thể bị đánh cắp, cô còn có thể từ máy tính này đọc được, tạo thêm và xóa bỏ tài liệu.

Cô mỉm cười tổng kết: trang web truyền thống giống một tòa nhà không có cửa sổ, trong nhà chỉ có một cánh cửa ra vào, mà trong mắt tôi, xung quanh ngôi nhà này có vô số cửa sổ và cửa ra vào, mọi người ở cửa chính thêm khóa an toàn, còn tôi có thể đi vào theo lối cửa sổ.

Khi mọi người nhìn về phía cô, đều là dùng ánh mắt hoàn toàn mới, cũng không ít lời lẽ sắc bén.

Tắm rửa xong, khi nằm trên giường chuyện đầu tiên Gia Hàng làm là mở ví, nhìn ảnh gia đình có Tiểu Phàm Phàm lúc đầy tháng, nhìn đến ngây ngốc, cười, nói chuyện để bù đắp nỗi nhớ mong. Như thường lệ nhìn đồng hồ đã là một giờ.

Cho dù là tiến sĩ, chỉ cần là phụ nữ, đều có bản tính trời sinh. Bạn cùng phòng dời ánh mắt đang nhìn máy tính, liếc nhìn Gia Hàng, nhàn nhạt nói một cái tên, hỏi Gia Hàng có chú ý đến người này không.

Gia Hàng nhận lấy bức ảnh nhìn kỹ, “Tôi không có ấn tượng.”

“Hôm nay anh ta đến tìm tôi muốn hỏi thăm cô, hình như đối với cô cảm thấy hứng thú.” Giọng nói của cô bạn cùng phòng có có chút mệt mỏi.

Gia Hàng như vừa nghe một câu chuyện cười, cười đến ra nước mắt , “Đầu óc anh ta chưa bị ngập nước chứ, sao có thể thích phụ nữ đã kết hôn như tôi?”

Hai người cùng phòng vội vàng nhặt cằm lên, đồng thanh hỏi: “Cô kết hôn rồi?”

“Con trai cũng gần hai tuổi rồi, thằng nhóc là một tên vô lại nghịch ngợm.” Gia Hàng bày ra dáng vẻ đắc ý của người làm mẹ.

“Cô là đang dựng chuyện!” Mấy cô bạn cùng phòng kiên quyết không tin. Ở tuổi này, Gia Hàng không thể nào đã kết hôn, sinh con rồi được. Gia Hàng cười cười, đứng lên, đem đồ ngủ kéo lên một chút, thản nhiên chỉ vào vết sẹo, “Vết tích khi phẫu thuật để lại.”

Thành lưu manh giải phẫu có thể nói hoàn mỹ, nhìn sơ qua, không thể nhìn thấy vết sẹo, nhưng nhìn kỹ lại, vẫn có thể nhìn thấy được. Có một hôm vào buổi tối, Tiểu Phàm Phàm lặng lẽ đi đến bên kia giường, cô nằm ngủ trong lòng Trác Thiệu Hoa, không biết thế nào, lại nói ra tình hình lúc sinh Tiểu Phàm Phàm.

Trác Thiệu Hoa đột nhiên ngồi dậy, bật đèn, con ngươi sáng rực bình tĩnh nhìn vết sẹo, anh cúi xuống, hôn rồi lại hôn. Cô trêu chọc nói nụ hôn này có phải nụ hôn tinh thần không, nếu làm như vậy, cái bụng sẽ mịn màng như trước .

Trác Thiệu Hoa không cười, thầm thở dài, trân trọng ôm cô thật chặt. Anh may mắn được đứa nhỏ này yêu, nếu không mang theo vết sẹo này, làm sao cô có thể tìm được hạnh phúc?

“Trước lúc giải phẫu, tại sao em lại hỏi anh ngộ nhỡ giải phẫu thất bại, anh sẽ làm thế nào?”

Cô chớp chớp mắt, e thẹn đỏ mặt, “Em từ nhỏ đã khỏe mạnh, ngoại trừ một lần bị mắc bệnh thủy đậu, bình thường ngay cả cảm mạo cũng rất ít, đột nhiên phải làm giải phẫu, có… một chút lo lắng. Xung quanh đều là người xa lạ, chỉ có anh là có chút quen thuộc, lại không biết biểu đạt với anh thế nào, đành nói như vậy.”

Ôm cô vào lòng âu yếm hôn vài cái, ” Khi đó anh cũng không biết nên làm thế nào để an ủi em, giống như làm gì cũng không đúng. Trước khi em bước vào phòng mổ, anh rất muốn ôm em một cái, cuối cùng lại không dám.”

“Nếu anh làm thật, em cũng sẽ không nghĩ nhiều.”

“Bây giờ thì sao?” Anh cúi đầu cười.

Cô hờn dỗi kề sát vào tai anh, nói nhỏ vài câu. Con ngươi đẹp đẽ trầm xuống, cánh tay đặt bên hông cô mang theo nhiệt độ, nhanh chóng di chuyển xuống phía dưới thăm dò.

Cô bắt lấy, lúng túng, xấu hổ lè lưỡi, nhìn về phía Tiểu Phàm Phàm nhìn chăm chú.

Tiểu Phàm Phàm có lẽ sợ nóng, hai tay nhỏ bé duỗi ra, cái miệng nhỏ nhắn vẫn đang mấp mái, không biết ở trong mơ đang ăn cái gì!

Trác Thiệu Hoa hung hăng hít vào một hơi, bất đắc dĩ kéo cô vào lòng ôm chặt, “Gia Hàng… Giống như một loại ma chú, anh lặp đi lặp lại cái tên này, giống như làm vậy có thể làm cho lòng ngực nóng bỏng của anh giảm bớt một chút.

“Thủ trưởng, anh gọi em như vậy, có phải có một chút cứng nhắc không?” Gọi cục cưng, bảo bối, tiểu thiên sứ linh tinh, sẽ làm người khác nổi da gà, nhưng là người yêu cần phải có một cái tên xưng hô thân thiết hơn. Bạn bè của cô gọi cô là Heo, ba mẹ và chị hai gọi cô là Hàng Hàng, thủ trưởng gọi cô là Hàng đi!

Cô cười thành tiếng.

Vẻ mặt Trác Thiệu Hoa có chút kỳ lạ, đưa cánh tay để cô gối lên, cô đưa tay ra tắt đèn.

“Thủ trưởng, anh gọi em ‘vợ yêu của anh’, nhanh, gọi một tiếng đi!” Cô cười khẽ cào cào thắt lưng anh.

Anh xoay người, đem Gia Hàng đặt dưới thân để trừng trị, hôn đến cô không thở nổi.

“Thủ trưởng…” Cô làm nũng cầu xin tha thứ.

“Anh lớn hơn em mười tuổi.” Ban đêm yên tĩnh, anh nhẹ nhàng thở dài, “Làm chuyện này thật xấu hổ.”

“Trong tình yêu có phân biệt tuổi tác sao? Lương Thực Thu* so với vợ ông ấy lớn hơn ba mươi tuổi, em đâu phải bắt anh mỗi ngày viết thư tình.”



* Lương Thực Thu: (1903-1987) tác giả văn xuôi nổi tiếng, nhà phê bình văn học, nhà phiên dịch, người đầu tiên có uy tín nhất nghiên cứu về Shakespeare, từng cùng Lỗ Tấn dùng ngòi bút để đấu tranh không ngừng. Để lại cho văn đàn Trung Quốc nhiều sáng tác, nhiều tập văn xui sáng tạo, hiện nay các tập văn xui của ông được xuất bản với số lượng kỷ lục .Tác phẩm tiêu biểuShakespeare toàn tập(tác phẩm dịch).

“Anh không phải Lương Thực Thu, anh là Trác Thiệu Hoa. Anh không hiểu phong hoa tuyết nguyệt, cũng không có tình thơ ý hoạ. Yêu em, thật là việc ngoài ý muốn lớn nhất từ lúc sinh ra đến giờ. Đối với ý trời sắp đặt, anh thật sự nghiêm túc. Gọi thẳng tên em, trong lúc đó dường như có thể đem khoảng cách giữa chúng ta kéo gần lại một chút, cho em cảm thấy được anh vẫn chưa già đến vậy, chúng ta trong lúc đó không có sự khác biệt.”

Nghe thủ trưởng nói rõ như vậy, thiên đàng, thế nhưng Gia Hàng đau lòng , “Thủ trưởng, yêu em rất nhiều áp lực phải không?”

“Cho dù có, cũng là chuyện tốt, anh vui vẻ chấp nhận.” Anh dịu dàng tha thiết.

“Em vẫn cảm thấy anh mới thật sự là sao trên trời.” Người chịu áp lực là cô mới phải.

Anh cười, thật ra cô mới là ngôi sao sáng trên bầu trời tối tăm của anh, mà anh thật sự may mắn, đem cô ôm chặt vào lòng.

Hai cô bạn cùng phòng cả kinh hai mắt đều trừng lớn, “Vậy cô… vừa tốt nghiệp liền kết hôn sao?”

Gia Hàng cười gượng, gãi gãi đầu, “Không khác lắm, không khác lắm.”

“Chồng cô là bạn học của cô sao?” Hai cô bạn cùng phòng ‘tra hỏi nhiệt tình’, thư cũng không xem, bổ nhào lên giường của cô.

“Không phải.” Gia Hàng âm thầm hối hận vì nói quá nhiều.

“Vậy là… giáo viên hướng dẫn của cô sao?”

“À, chuyện đó… Thủ trưởng trong quân đội là người có tiếng tăm, không thể nói thật được, đôi mắt Gia Hàng nhanh nhẹn đảo mấy vòng, “Anh ấy là một người đàn ông chín chắn.”

“Chín chắn bao nhiêu?”

“Cực kì, cực kì chín chắn.”

“Chẳng lẽ cô gã cho một lão già?” Bạn cùng phòng thở hổn hển vì kinh ngạc.

Gia Hàng bĩu môi, cười hì hì hai tiếng, “Tốt lắm rồi, không già lắm.”

Bạn cùng phòng đưa mắt trao đổi với nhau, không hỏi gì thêm.

Vài ngày sau, tin tức lan truyền khắp nơi trong học viên cùng khóa, cô gái ít tuổi nhất là Gia Hàng đã kết hôn, chồng cô là một lão già. Lời này không biết sao lại đến tai chính trị viên, anh ta ngẩn ra, sau đó cười ha ha.

Nửa tháng sau, Gia Hàng dựa vào thành tích được chọn vào lực lượng bảo vệ an ninh mạng của Liên Hợp Quốc, điểm dừng chân đầu tiên là thực hiện nhiệm vụ ở Mumbai, Ấn Độ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.