Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 9




Khi nghĩ đến việc Lý Kiền Ý và Ngô Tán Lâm đã đạt thành loại quan hệ liên minh thì Vương Trạch Vinh liền có ý tưởng. Với sự quan sát trong thời gian dài của mình, như bình thường thì gần đỏ ắt sẽ đỏ, nếu Ngô Tán Lâm và Lý Kiền Ý có quan hệ liên minh thì liệu có phải quan khí của Ngô Tán Lâm kia sẽ có phát triển lớn.

Cùng với Lý Kiền Ý vừa mới tới cửa phòng thì thấy Ngô Tán Lâm cười tủm tỉm đi vào.

- Bí thư Lý, nơi này rất tốt, mỗi lần đến đây tôi đều có cảm thụ mới!

Nhìn thấy Lý Kiền Ý, Ngô Tán Lâm liền cười nói.

Từ trong lời này Vương Trạch Vinh liền phân tích ra tình huống, Ngô Tán Lâm tới nơi này ít nhất cũng hơn một lần rồi, nếu quả thật là như vậy thì chắc giữa Ngô Tán Lâm và Lý Kiền Ý đã sớm đạt thành hiệp nghị đồng minh rồi.

Chuyện trên quan trường thật đúng là làm cho người ta khó đoán, trước kia mình thấy Ngô Tán Lâm có nhiều khả năng sẽ liên minh với Chu Thế Khánh mà cuối cùng không ngờ lại thành kết minh với Lý Kiền Ý.

- Ha ha, Trạch Vinh, từ lâu đã muốn uống vài chén với cậu mà chưa có dịp, hôm nay gặp nhau ở đây thì ba chúng ta phải uống say mới được!

Chào hỏi Lý Kiền Ý xong, Ngô Tán Lâm lập tức gọi Vương Trạch Vinh, người này đúng là một nhân vật khéo léo!

- Tán Lâm, Trạch Vinh vừa rồi đang nói với tôi về sự phát triển của Nam Điền, về chuyện này thì Nam Dương các anh hơi chậm đó!

- Hoàn toàn không có vấn đề gì, Trạch Vinh cứ yên tâm, Nam Dương sẽ hết sức ủng hộ sự kiến thiết của Nam Điền.

Ngô Tán Lâm lập tức tỏ thái độ.

Ba người vừa cười vừa đi vào bên trong.

Lúc này trong lòng cũng không vì sự vắng mặt của bọn họ mà dừng lại, trên bục đang là màn độc tấu violin.

Đã sắp xếp thêm một cái ghế dựa từ trước, một nữ phục vụ khẽ hỏi nhỏ:

- Các ngài có muốn ngâm chân một chút hay không?

- Ha ha, vậy thì ngâm chân đi.

Biểu hiện của Ngô Tán Lâm hôm nay khác hẳn với những gì Vương Trạch Vinh biết, theo Vương Trạch Vinh biết thì bình thường trước mặt mọi người Ngô Tán Lâm đều tỏ ra rất nghiêm túc.

Một cô gái chuyên vật lý trị liệu nhẹ nhàng xoa bóp bàn chân của Vương Trạch Vinh.

Lúc này Vương Trạch Vinh lại nghĩ đến chuyện ở bên ngoài cửa khi nãy.

Lúc Ngô Tán Lâm vừa đến thì Vương Trạch Vinh liền thấy được quan khí của hắn.

Vừa nhìn thấy thì Vương Trạch Vinh cảm thấy cực kỳ khó hiểu, quan khí của Ngô Tán Lâm cũng không hề có tăng trưởng gì mà ngược lại mất đi một chút.

Phát hiện thấy điều này nên Vương Trạch Vinh thầm cười trong lòng, lần Đại hội này chắc là bất ổn nhất trong bao năm qua, biến số trong chuyện này thật sự khiến người ta không thể nghĩ ra được.

Từ quan khí của Ngô Tán Lâm thì thấy hiện tại hắn cũng không phải quá thuận.

Vương Trạch Vinh cũng không biết là lúc này Ngô Tán Lâm cũng đang âm thầm quan sát mình, Ngô Tán Lâm đương nhiên không có khả năng quan sát quan khí của đối phương như Vương Trạch Vinh, hắn chỉ có thể phân tích tình hình.

Ngô Tán Lâm tự biết chuyện của mình, đối mặt với sự phát triển của Nam Điền thì áp lực của Nam Dương càng lúc càng lớn.

Theo sự phát triển kinh tế của Trung Quốc, địa vị đầu tàu của Nam Dương không ngừng bị thách thức, đầu tiên là tỉnh Giang Sơn vượt qua, trong khoảng thời gian ngắn đó thì tiếng nói của tỉnh Giang Sơn rất lớn. Đối với chuyện thăng cấp của Giang Sơn thì đám lãnh đạo bên Nam Dương cũng không lo lắng, dù sao Giang Sơn cũng chỉ có mỗi Thường Hồng là có thực lực mạnh mà thôi chứ tổng thể thực lực của Giang Sơn cũng không mạnh lắm.

Vì có nhận định này nên bên Nam Dương không coi trọng việc này.

Nhưng, ngoài Giang Sơn ra thì hiện nay lại nhảy ra Nam Điền, đừng nhìn Nam Điền hiện giờ còn kém hơn cả Giang Sơn nhưng từ sau khi Vương Trạch Vinh tới đây thì thành tích cứ tới liên tục. Hải lục không (bờ biển, đất liền, không phận) Nam Điền được trải rộng toàn diện, vấn đề giao thông không ngừng được giải quyết. Hơn nữa thông qua quan hệ các loại, tiền bạc đang ào ào đổ về Nam Điền, sau khi thấy tình hình như vậy thì đám lãnh đạo Nam Dương mới lo lắng, với tốc độ như vậy thì việc Nam Điền phát triển chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Điều khiến cho những đại nhân vật bên Nam Dương lo lắng cũng không phải là sự phát triển của Nam Điền, mà đó là vì sự tồn tại của Vương Trạch Vinh, với sự có mặt của Vương Trạch Vinh thì chuyện rất khó làm!

Vương Trạch Vinh càng ngày càng cho thấy thực lực sau lưng, nhìn thấy thực lực không ngừng xuất hiện, mọi người mới phát hiện chỉ cần Vương Trạch Vinh ở Nam Điền cũng đủ để khiến nơi đây thăng cấp.

Làm sao bây giờ? Đối với những lãnh đạo Nam Dương mà nói thì nếu mất đi cái ghế ủy viên bộ chính trị thì chính là một thất bại lớn. Hiện tại sức ảnh hưởng của Nam Dương ở Bắc Kinh không ngừng tăng lên.

Đám người Nam Dương cũng không phải xuất thân từ đảng thái tử mà đều đi lên từ bình dân, trong bộ chính trị có một ủy viên là người Nam Dương thì Nam Dương mới có thể tiến về phía trước để vận chuyển nhân tài. Tin rằng trong tương lai không xa thì một nhân vật ở đất Nam Dương nhỏ nhoi cũng sẽ có tác dụng quyết định tới trung ương.

Vừa ngâm chân vừa nghe tiếng nhạc du dương, bộ dạng của ba người đều tỏ ra rất là hòa hợp.

- Tán Lâm, hiện nay thế cuộc Trung Quốc biến ảo không ngừng đó!

Lý Kiền Ý trầm giọng nói.

Ngô Tán Lâm nhìn sang Trạch Vinh cười hỏi:

- Trạch Vinh, đối với tình hình Trung Quốc hiện giờ cậu thấy như nào?

Không ngờ Ngô Tán Lâm lại đẩy vấn đề sang mình.

- Ha ha, lần trước tổng bí thư Lâm gặp tôi cũng bày tỏ rằng, Nam Điền là rất quan trọng ở Tây Nam, đặc biệt có ảnh hưởng rất lớn với Đông Nam Á nên yêu cầu tỉnh ủy Nam Điền chúng tôi nhất định phải chuyên tâm công tác, đưa các phương diện của Nam Điền đi lên. Không dối gạt hai người, hiện giờ áp lực của tôi rất lớn, chỉ có thể dùng hai từ kinh sợ để hình dung, muốn tôi nói về thế cục trong nước thì tôi thật sự không nói được!

- Trạch Vinh, nơi này cũng không có người ngoài, ba chúng ta có thể nói thoải mái mà.

Lý Kiền Ý nói đầy nghiêm túc.

- Hay là nghe phân tích của bí thư Ngô trước đi.

Vương Trạch Vinh cũng không muốn là người nói đầu tiên.

Ngô Tán Lâm liền tỏ vẻ xụ mặt, nói với Vương Trạch Vinh:

- Cậu đã gọi Lý Kiền Ý là Lý ca thì sao còn gọi tôi là bí thư Ngô, việc này nhất định phải sửa. Từ giờ trở đi tôi cũng phải hưởng thụ cấp bậc giống bí thư Lý, cứ kêu tôi là Ngô ca đi.

Vương Trạch Vinh mỉm cười gật đầu, tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đều bị Lý Kiền Ý nắm mũi dẫn đi. Đối với chuyện này thì trong lòng Vương Trạch Vinh cũng không phải hoàn toàn thoải mái.

Lý Kiền Ý nhìn Ngô Tán Lâm nói:

- Lần này đồng chí Lô Ninh Quốc có vấn đề về đường lối, sau khi hắn xảy ra chuyện thì Hải Đông đúng là rất loạn!

Ngô Tán Lâm nhìn Vương Trạch Vinh nói:

- Hải Đông muốn phát triển thì cần có đồng chí như Vương Trạch Vinh mới được!

Khi Ngô Tán Lâm nói ra lời này thì Vương Trạch Vinh phát hiện ánh mắt của Lý Kiền Ý đăm chiêu, sau đó chợt thấy Lý Kiền Ý gật đầu nói:

- Trạch Vinh là một cán bộ có năng lực thực sự, bắt đầu từ Thường Hồng thì khi tới nơi nào hắn cũng đều khiến nơi đó nổi lên. Công tác của hắn được cả hai tổng bí thư thừa nhận, đất nước Trung Quốc chúng ta hiện nay cần nhất là những đồng chí có năng lực như Vương Trạch Vinh!

- Lão Lý nói đúng, tôi thấy hiện tại một số cán bộ chỉ biết chạy theo chủ nghĩa hình thức, chỉ làm ra những thứ hư vinh. Từ trước tới nay Hải Đông là một trọng địa của Trung Quốc, nếu như mà công tác không được làm tốt thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của Trung Quốc.

Thoạt nhìn thì Ngô Tán Lâm rất có cái nhìn về Lô Ninh Quốc, thực không ngờ hắn lại nói thẳng như vậy.

Nghe lời phê bình của Ngô Tán Lâm về Lô Ninh Quốc, mặc dù Vương Trạch Vinh biết đại đa số người cùng cấp bậc sẽ không nói về người khác, nhưng chỉ trích thẳng thắn như vậy thì đúng là rất ít gặp.

- Trạch Vinh, lần này Lô Ninh Quốc xảy ra vấn đề về đường lối, tin rằng trung ương đã có định luận rồi, tôi sẽ đề nghị cậu tới Hải Đông làm bí thư Thành ủy, cậu thấy thế nào?

Khi nói lời này thì Lý Kiền Ý bộc lộ một loại uy thế, giống như là hắn có ảnh hưởng nhất định.

Nhìn thấy biểu tình này của Lý Kiền Ý, Vương Trạch Vinh không cần đoán cũng biết là hắn đang thăm dò mình.

Lại nhìn sang Ngô Tán Lâm, Vương Trạch Vinh như nhìn thấu cơ sở hợp tác giữa hai người, đó là nghĩ cách để mình tới Hải Đông làm bí thư Thành ủy.

Tiếng hô Nam Điền thăng cấp càng ngày càng có, đám người Ngô Tán Lâm chắc chắn cũng biết chỉ cần mình còn ở Nam Điền thì Nam Điền sẽ có khả năng thăng cấp. Dưới tình hình như thế thì bọn họ nhất định sẽ nghĩ biện pháp dập lửa từ căn nguyên, chỉ cần đưa mình tới địa phương khác thì chuyện thăng cấp của Nam Điền sẽ không thể thực hiện được. Cứ thế thì Nam Dương sẽ không bị lui xuống.

Bọn họ hẳn cũng biết là cho dù mình đổi tới tỉnh khác thì với thực lực hậu thuẫn của mình thì cũng có thể làm ra chuyện thăng cấp mới.

Chắc là nhìn thấy việc này nên sau khi mọi người thương lượng đã chọn biện pháp là cho mình thăng chức trước khi Nam Điền thăng cấp.

Cũng chỉ có như vậy thì Nam Điền mới không có khả năng thăng cấp.

Chỉ trong chớp mắt Vương Trạch Vinh đã nghĩ ra rất nhiều khả năng.

Suy nghĩ cẩn thận việc này, Vương Trạch Vinh nhìn về phía Lý Kiền Ý cười nói:

- Lý ca quá coi trọng tôi rồi, với tình hình của tôi hiện giờ thì phụ trách một tỉnh Nam Điền thôi cũng đã cố hết sức rồi, thế thì sao có thể làm được công tác ở Hải Đông cơ chứ. Hơn nữa chúng ta đều là những cán bộ một khối, tổ chức điều chúng ta làm gì thì làm.

Vương Trạch Vinh thể hiện bộ dạng thành thật nghe lời.

Lý Kiền Ý và Ngô Tán Lâm lặng lẽ liếc nhìn nhau, bọn họ đương nhiên cũng biết việc này tuy nói là cũng có thể thò tay vào nhưng nếu muốn việc này thành thì còn phải làm rất nhiều.

- Trạch Vinh, nghĩ biện pháp tranh thủ một chút hẳn là có thể, về chuyện này thì tôi và lão Lý đều ủng hộ cậu.

Lý Kiền Ý mỉm cười nói:

- Việc này chỉ dựa vào một hai người cũng không có hiệu quả quá lớn, nếu lực lượng có nhiều thì hẳn cũng nắm chắc được vài phần!

Đây là đang ép mình vận dụng lực lượng đứng sau lưng làm việc này!

Vương Trạch Vinh đã nhìn rõ ràng việc này, mỉm cười cầm một điếu thuốc lên châm. Vương Trạch Vinh đã hiểu rõ sự trao đổi giữa Lão bí thư và tổng bí thư Lâm nên biết Lão bí thư sẽ không thể buông bỏ Hải Đông được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.