Kiêu Hãnh Và Định Kiến

Chương 4




Thực ra tôi đề nghị các anh có thể đưa quy hoạch tổng thể chia thành nhiều khối, như vậy dựa theo công năng mà phân loại, đẩy nhanh xây dựng, cũng có thể đẩy nhanh tiến độ. Năm nay kinh tế trong và ngoài nước có nhiều nhân tố không xác định, đây là nguy cơ cũng là cơ hội. Mấy năm trước Miên Châu suy yếu không ít, nếu muốn chấn hưng lại thì phải nắm bắt cơ hội, đẩy nhanh tốc độ phát triển.
Long Ứng Hoa bình tĩnh nói.
- Tôi đã xem quy hoạch đô thị của Miên Châu, rất lớn, cũng có tầm nhìn xa trông rộng, muốn xây dựng thành phố lớn với mười triệu dân, tôi cảm thấy tiến độ xây dựng thì cần đưa một vài công ty bất động sản khổng lồ, dùng khai thác, xây dựng đô thị để thúc đẩy kinh tế công nghiệp, dùng kinh tế công nghiệp để thúc đẩy khai thác, xây dựng đô thị.

Chu Cánh Sinh vẫn không hoàn toàn hiểu rõ ý của Long Ứng Hoa. Đối phương như giấu gì đó nhưng quá hàm súc, trong lúc nhất thời không thẻ nào hiểu hết được. Chẳng qua Chu Cánh Sinh làm ở quan trường nhiều năm nên mặc dù chưa hiểu ý lãnh đạo ngay nhưng hắn cũng biết đối phương lúc thích hợp sẽ lộ ra, không cần nóng vội.

- Chủ tịch Ứng Hoa nói rất có lý, tôi và bí thư Thiết Lâm cũng đang suy nghĩ điểm này. Miên Châu lạc hậu nhiều năm, chúng tôi làm như thế nào nắm bắt cơ hội, nắm chắc thời gian để đền bù những gì đã mất. Việc đưa các công ty khổng lồ vào thì chúng tôi cũng đã nghĩ tới, chúng tôi cũng hy vọng đưa các tập đoàn lớn như Bảo Lợi, Vạn Khoa vào giúp đỡ Miên Châu khai thác, giúp đô thị Miên Châu nhanh chóng phát triển, nhất là mảng sản xuất công nghiệp Miên Châu đã thấy ánh mặt trời, xây dựng đô thị của Miên Châu càng cần theo sát.
Chu Cánh Sinh thử dò xét.

Long Ứng Hoa hơi động tâm, Chu Cánh Sinh quả nhiên là cáo già, rất tự nhiên có thể lĩnh ngộ ý đồ mơ hồ của mình nhưng lại có thể vứt đề tài trờ lại, thuận tiện đưa bậc thagn ra, chẳng trách có thể như cá gặp nước ở vài thế lực, ngay cả Triệu Quốc Đống cũng coi trọng hắn.

- Lão Chu, không nên chỉ nhìn chằm chằm vào các công ty lớn đó, thực tế ở trong nước có không ít công ty có thực lực mạnh và kinh nghiệm khai thác, mấy công ty này có thành công ở khu vực duyên hải, Miên Châu cũng có thể tham khảo, tầm nhìn xa một chút, có đủ chính sách, tôi nghĩ.

Ngay lúc Long Ứng Hoa và Chu Cánh Sinh đang thảo luận khá mờ mịt, hai người Triệu Quốc Đống, Bối Thiết Lâm lại nói chuyện hợp ý.

- Lão Bối, phân viện Trung Nam đầu tư vào coi như làm tảng đá trong lòng tôi buông xuống. Mấy viện nghiên cứu, phân viện lớn đều đã đến Miên Châu, Miên Châu coi như có bốn cơ cấu nghiên cứu khoa học lớn, hơn nữa Miên Châu có mấy trường đại học lớn của cả tỉnh. Lực lượng nghiên cứu khoa học và nhân tài khoa học kỹ thuật của Miên Châu vốn chỉ thấp hơn An Đô, ở vài phương diện thậm chí còn vượt qua An Đô. Điều kiện tốt như vậy, Miên Châu nếu còn có thể thể chấn hưng lại thì anh sẽ thẹn với tỉnh ủy, ủy ban tỉnh, càng thẹn với năm triệu người dân Miên Châu.

Triệu Quốc Đống cười ha hả trêu Bối Thiết Lâm.

- Chủ tịch tỉnh, đừng nói như vậy, tôi bây giờ gặp áp lực rất lớn, đừng đến ngày nào tinh thần của tôi hỏng mất, phải nhảy lầu thì chỉ sợ tỉnh ủy, ủy ban tỉnh không còn mặt mũi gặp người nhà tôi.
Bối Thiết Lâm cười hì hì nói.

Trước mặt Triệu Quốc Đống, Bối Thiết Lâm khá tùy ý, chẳng qua cũng đúng, y vốn xác định mình sẽ rời khỏi chức Bí thư thị ủy Miên Châu nhưng cuối cùng lại không phải thế. Đồn đại Lô Vệ Hồng đến Miên Châu làm Bí thư thị ủy cũng không còn tăm hơi. Bối Thiết Lâm đương nhiên biết đây là vì nguyên nhân gì, Triệu Quốc Đống cùng Bạch Nhất Minh thông qua phương thức gì đó tỏ vẻ bộ máy Miên Châu cần duy trì ổn định, điều này làm Lăng Chính Dược thay đổi quyết định, không động vào bộ máy Miên Châu. Ngoài trưởng ban tuyên giáo và một vị phó thị trưởng đến tuổi phải đi ra thì không có biến hoá gì lớn.

Vì thế Bối Thiết Lâm rất vui vẻ, mất mà lại được làm cho hắn nhìn thấu rất nhiều thứ, cũng suy nghĩ cẩn thận nhiều thứ.

Mặc dù không biết tỉnh ủy còn có thể làm cho mình ngồi ở vị trí Bí thư thị ủy này bao lâu nhưng Bối Thiết Lâm cũng biết nếu bây giờ không động cũng có nghĩa mình ít nhất ngồi ở vị trí này hai năm.

Hai năm là đủ rồi, Bối Thiết Lâm không phải là người tham luyến, không đi được, nhưng kế hoạch Miên Châu bay lên vừa mới bắt đầu, Bối Thiết Lâm thật không nỡ đi. Y và yy mặc dù có chút mâu thuẫn nhưng tóm lại hai người làm việc chung khá tốt, vấn đề lớn không có gì khác nhau, đây là trụ cột chính trị cho sự phát triển của Miên Châu.

- Được rồi lão Bối, anh muốn đi tự sát tôi đoán không có người dám làm chức bí thư thị ủy này.
Triệu Quốc Đống tức giận nói.
- Miên Châu gặp phải cơ hội phát triển tốt như vậy, các anh lập quy hoạch xây dựng đô thị mới chung với hành lang khoa học kỹ thuật, lượng công việc tuy lớn nhưng đã vào quỹ đạo. Thời gian khó khăn nhất đã qua đi, bây giờ là lúc đẩy mạnh đạt thành quả. Sao, chỉ có thể cùng chung hoạn nạn, không thể chung phú quý ư?
Triệu Quốc Đống nghiêng mắt nhìn Bối Thiết Lâm.

- Không có việc này, chủ tịch đừng có suy nghĩ loạn, tôi nói đùa thôi.
Bối Thiết Lâm vội vàng giải thích. Sức liên tưởng của Triệu Quốc Đống này quá phong phú, thoáng cái nghĩ đến phương diện khác.
- Tôi và lão Chu làm việc chung khá tốt, dù là có ý kiến khác nhau cũng là rất bình thường. Có thể thông qua con đường bình thường trao đổi giải quyết, điểm này tuyệt đối không thành vấn đề.

- Ừ, vậy là tốt rồi, tỉnh ủy vẫn hài lòng, yên tâm với hai người. Miên Châu gặp cơ hội này không thể nào có sơ sẩy, bộ máy cần phải đi chung đường. Tỉnh yêu cầu Miên Châu cao như vậy, trong vòng ba năm hy vọng Miên Châu có thể lọt vào top 3 toàn tỉnh. Sao?
Triệu Quốc Đống cười cười nhìn Bối Thiết Lâm.

- Hắc hắc, chủ tịch, theo tốc độ biến hoá này của các vị không chừng năm sau lại nói với tôi trong ba năm phải đứng số một, yêu cầu có phải quá cao không? Tôi và lão Chu có chút không thừa nhận nổi.
Bối Thiết Lâm lắc đầu cười khổ nói:
- Tôi biết ngài muốn nói gì mà ưu thế của Miên Châu, điểm này chúng tôi biết, thực tế một năm qua Miên Châu vẫn tích cực khai thác ưu thế sản nghiệp, nhưng đóng băng ba thước không phải một ngày là xong. Miên Châu mấy năm trước vay nợ nhiều, bây giờ phải đền bù từng bước nhiều. Giống như xây dựng đô thị vậy, quy hoạch đủ lớn nhưng cần có nhà đầu tư tiến vào, nhưng nhà đầu tư lại cần lợi nhuận, câu hai bên cùng thắng hô vang trời nhưng vào thực tế thì đều là có kế hoạch của mình. Tập đoàn xây dựng tỉnh suốt ngày kêu gào nói đến giúp đỡ Miên Châu xây dựng, khai thác. Phi, vừa nói đến tiền liền trở mặt ngay, nếu không chính là há mồm đòi lấy khu đất này, đất kia. Tôi cũng nói với Dương Thiếu Bằng là cứ tiếp tục như vậy thì chúng tôi không cần “sự giúp đỡ” này.

- Ồ, oán khí lớn nhỉ, sao, tỉnh ủng hộ còn ủng hộ sai lầm ư?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Lúc trước là ai trước mặt tôi và Thiếu Bằng nói này nói kia đề nghị tỉnh ủng hộ? Là ai cảm kích rơi nước mắt tỏ vẻ tầm quan trọng của tập đoàn xây dựng với Miên Châu? Bây giờ bữa tiệc không thành lại muốn đốt nhau à? Có phải là thấy bây giờ xây dựng phương tiện trụ cột thoáng có chút thành công, nhiều người tới thì muốn đá tập đoàn xây dựng đi không? Lão Bối, chuyện qua sông phá cầu không làm được đâu.

Bối Thiết Lâm bị Triệu Quốc Đống nói như vậy chỉ có thể trừng mắt nhìn lại.
- Chủ tịch, lời này của ngài làm tôi bị tổn thương, Miên Châu chúng tôi không phải loại người như vậy. Nhưng tập đoàn xây dựng đúng là quá đáng, đòi ưu tiên tài chính. Ngài cũng biết tài chính Miên Châu khá khó khăn, lấy đất trừ nợ cũng có nguyên tắc, nhưng bọn họ định giá kiểu này kiểu kia đối với đất, lát sau lại nói là do chúng tôi thao túng gây rối. Đường đường là Thị ủy, ủy ban Miên Châu lại làm việc này sao? Tôi và lão Chu cũng chịu đủ rồi, thích làm thì làm, không được thì dừng hợp tác.

- Lão Bối, chỉ thái độ này là tôi biết Miên Châu các vị nhất định muốn đòi cao, sao, hẹn một số nhà đầu tư khác đến Miên Châu phát triển ư?
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.
- Chút tâm tư gian xảo này của anh tôi không biết sao? Biết anh nhiều năm như vậy, tôi còn không biết anh sao? Không phải muốn dùng cách này đẩy tập đoàn xây dựng đi rồi lưu lại cho kẻ đến sau ư?

Bị Triệu Quốc Đống nói làm mặt nóng lên, Bối Thiết Lâm cũng biết vị chủ tịch tỉnh này trước đây làm Bí thư thị ủy, thị xã làm gì cũng không giấu được đối phương. Chẳng qua Miên Châu và tập đoàn xây dựng có chút mâu thuẫn về tiến độ và chất lượng công trình, đương nhiên mâu thuẫn lớn nhất vẫn là tài chính. Trước đây Miên Châu rất khó chịu với việc tập đoàn xây dựng hay lên mặt, nếu không phải do thành phố khó khăn về tài chính mà tập đoàn xây dựng lại xây dựng nợ thì hai bên đã sớm trở mặt.

Bây giờ thời thế thay đổi, Miên Châu đã qua thời kỳ khó khăn nhất, xây dựng cơ sở vật chất hoàn thiện rất nhiều, hơn nữa còn hiệu ứng hấp thụ của hành lang khoa học kỹ thuật khiến bắt đầu từ cuối năm trước đầu tư hạng mục công nghiệp tăng mạnh, khiến không ít công ty bất động sản khổng lồ trong cả nước chú ý. Miên Châu năm ngoái được một tạp chí kinh tế có tiếng trong nước bầu đứng thứ ba cả nước về tương lai thu hút đầu tư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.