Kiếp Phù Du Gửi Vào Năm Tháng

Chương 2




Thạch Phi Hiệp cầm bình thuốc nhuộm lông về phòng rồi mới ý thức mình đã làm gì.

“Thuốc nhuộm lông màu đen à…” Hắn cúi đầu nhìn thứ hình ống trong tay, đột nhiên bật cười, “Cái này mang về nhân giới, chắc chỉ để cho bồ câu dùng.”

“Tin lớn rồi, tin lớn rồi…” Chân Raton nện uỳnh uỳnh uỳnh vang ngoài cửa.

Thạch Phi Hiệp vô ý thức giấu bình thuốc nhuộm lông đi, nhưng túi nhỏ quá, chỉ nhét được một nửa, đang định nhét chỗ khác thì Raton đã mở cửa xông vào, “Tin lớn rồi!”

Thạch Phi Hiệp cầm bình nhuộm lông tự nhiên như thể cầm lon Coca, mỉm cười nói: “Tin lớn gì?”

Raton vừa mở miệng, đã bị Gin đi tới chẹn họng: “Tộc người lùn sử dụng đầu đạn năng lượng lôi điện bạo phá công suất lớn, khiến không gian dị biến, tất cả các giới đều bị ảnh hưởng.”

Raton liếc qua món đồ trong tay Thạch Phi Hiệp, vẻ mặt kinh hoàng biến thành nghi hoặc, “Cái gì thế?”

“Uầy…” Thạch Phi Hiệp còn chưa kịp mở miệng, Gin đã giành nói: “Là ống nghe Domino.”

Thạch Phi Hiệp ngây người.

“… Ống nghe Domino không phải là như thế.” Thân là người phát minh ra ống nghe Domino, hắn rất có niềm tin vào lời nói của mình, “Cái này trông có vẻ giống thuốc…”

Gin một phát đập hắn văng qua bên kia giường, cười nói: “Đây là ống nghe Domino.”

Raton đứng lên, chui ra đằng sau lưng Thạch Phi Hiệp, ôm chăn đáng thương nói: “Không phải ống nghe Domino thật mà.”

Gin bành miệng, để lộ hai cái răng nanh bén nhọn.

“… Có lẽ là ống nghe Domino hàng lậu.” Raton đứng trước cường quyền, vẫn không ngừng cố gắng bảo vệ tôn nghiêm bản thân.

Tuy không biết Gin vì nguyên nhân gì không muốn vạch rõ ra, nhưng Thạch Phi Hiệp lại cảm thấy thà dứt khoát thì hơn. Hắn gượng cười, thuận tay ném bình thuốc nhuộm lông vào thùng rác, “Thì ra là hàng lậu. Thảo nào… hình như không dùng được. Khụ khụ. Đúng rồi, ngươi vừa mới nói không gian dị biến, vũ khí lôi điện… Là chuyện gì thế?”

Raton nói: “Là đầu đạn năng lượng lôi điện bạo phá, một thứ vũ khí có thể khiến năng lượng lôi điện phát huy đến cực hạn. Ầy, tương đương với… vũ khí hạt nhân của nhân loại?”

Thạch Phi Hiệp không dám tin nhìn hắn: “Thứ như thế mà các ngươi không có điều ước cấm sử dụng sao?”

Raton nói: “Thất đại thiên sứ, thất đại ma vương và Isfel đều có sức mạnh như thế. Thế thì cấm làm sao?”



Không thể sử dụng tiêu chuẩn của con người đến suy xét thế giới này. Thạch Phi Hiệp một lần nữa tự nhủ với mình, “Nếu là thế, không gian dị biến là chuyện gì thế?”

Raton lắc đầu: “Giờ vẫn không rõ. Chỉ biết ở chỗ tộc Ti Tan xuất hiện lỗ đen, nếu nghiêm trọng, có thể ảnh hưởng tới toàn bộ thời không.”

Gin nói: “Thiên đường và địa nguc đều đã phái quân đoàn thiên sứ và quân đoàn đọa thiên sứ đi, nghe nói Micheal và Lucifer thân chinh lĩnh quân. Hẳn là trước tám giờ tối, sẽ đến Con Thuyền Noah.”

Trái tim Thạch Phi Hiệp đột nhiên tăng tốc.

Raton hiếu kỳ hỏi: “Sao mặt ngươi đỏ thế?”

Gin phê phán nhìn hắn.

Thạch Phi Hiệp sờ lên mắt, cười lớn: “Micheal và Lucifer… đó là truyền thuyết trong truyền thuyết. Vừa nghĩ đến có thể trông thấy họ ta đã… hưng phấn! Ha ha ha, thật sự là rất hưng phấn.”

Raton giội nước lạnh: “Micheal và Lucifer đều có năng lực trực tiếp xuyên thẳng qua các khe hở không gian, chắc là là sẽ không tới đây đâu.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Có thể xuyên qua các kẽ hở không gian, nên không tới. Ah, thế thật đáng tiếc.”

Raton cũng cảm thán: “Đúng thế. Ta cũng rất muốn chiêm ngưỡng phong thái của họ.”

Thạch Phi Hiệp nhìn ánh mắt tội nghiệp lồ lộ của Gin, trái tim căng thẳng, cao giọng: “Đúng thế, đã thế Con Thuyền Noah lại mất một khoản lợi nhuận. Thân là nhân vật đỉnh cấp trong truyền thuyết, tiền boa của bọn họ đáng ra phải cao hơn bình thường nhiều. Tiếc quá ta còn định chuẩn bị lúc nghênh đón vác cái rương theo.””

Raton tức giận: “Suy nghĩ quá sâu đấy.”

Gin mở miệng: “Nếu ngươi cần Kim tệ…”

“Dơi chết, tên lùn, nhân loại! Các ngươi chết ở chỗ nào rồi? Cố tình để ta chuẩn bị bữa tối một mình, không thể tưởng tượng nối!” Tiếng hét của Boggi muốn phá tung nóc nhà.

Thạch Phi Hiệp xoa lỗ tai, “Các ngươi xác định sáu tháng tới ta phải sống chung với hắn hả?”

Raton nói: “Ngươi chỉ có nửa năm, còn có hi vọng. Chúng ta thì cả hi vọng đều không có kìa.”

“Ha ha, đúng thế, ta chỉ có nửa năm thôi, hâm mộ ta đi.” Thạch Phi Hiệp làm mặt quỷ với hắn, rồi bước nhanh xuống lầu.

Raton nhảy xuống giường, định đuổi theo, lại thấy Gin cười tủm tỉm xoa xoa tay, “Ngươi muốn gì?”

Gin ưu nhã nói: “Không có gì, chỉ là muốn đánh ngươi một trận.”

“…” Raton lui lại sau hai bước, khó hiểu nhìn hắn, “Nguyên nhân?”

“Ngươi quá lùn, lại lắm mồm.”

Raton nghiến răng: “Ngươi là đồ thích đâm chọc!”

“Đâm chọc như thế đã là gì đâu.” Gin mỉm cười, chậm rãi vươn tay…

Phòng bếp rất trầm lặng.

Không phải là trầm lặng vì thiếu âm thanh, mà là âm thanh nghe thật cô tịnh khác thường.

Thạch Phi Hiệp yên lặng rửa rau, ào ào.

Gin yên lặng gọt, xoạt xoạt.

Raton yên lặng băm thịt, bụp bụp.

Boggi đứng trên ghế, không nhịn nổi nữa: “Các ngươi không nói gì sao? Không có lời nào để nói à?” Trầm lặng đến nỗi lông tóc hắn dựng đứng rồi.

Raton nước mắt lưng tròng quay đầu. Bộ mặt sưng húp khiến hắn muốn mở miệng cũng khó.

“Bị như thế đừng có mang mặt ra nhìn người khác!” Boggi chán ghét quay mặt sang một bên.

Gin duỗi lưng, nhướng lông mày với hắn, “Lớn lên như ngươi, khiến người ta chả còn có gì muốn nói.”

Nắm đấm của Boggi vang lên răng rắc, nhìn sang Thạch Phi Hiệp.

Thạch Phi Hiệp đột nhiên đứng lên, cười nói: “Ngươi muốn nấu canh rau cải nấu với củ cải thịt heo thật hả?”

Boggi đắc ý gật đầu, “Tất nhiên. Ta từng ăn rồi, hương vị không tệ chút nào.”

“Lúc ngươi ăn thấy không tệ, không có nghĩa là lúc người khác ăn sẽ không tệ.” Gin cầm khúc củ cải đã gọt thành hoa hồng đặt ở trước mặt, “Đáng tiếc đáng tiếc, một tác phẩm nghệ thuật thế này bỏ vào nồi canh của ngươi, quả là bi kịch.”

Boggi oán hận nghiến răng, “Bi kịch như thế ngươi khỏi ăn!”

Gin càng buồn bã, “Để một thanh niên huyết tộc vĩ đại ăn canh rau cải nấu với củ cải thịt heo, bi kịch càng khủng khiếp.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Không phải ngươi thích ăn bò bít tết tái sao? Sao không ăn luôn đi?”

Khóe mắt Gin giật giật, “Thịt bò của ta đúng là sống, nhưng đã qua tay Antonio. Ta không thể giống như kẻ hoang dã, tùy tiện lột một miếng thịt còn đỏ máu là ăn tươi nuốt sống được.

Hắn nói xong, phát hiện ba cái đầu đều lắc lắc.

“Các ngươi có ý gì hả?”

Thạch Phi Hiệp chân thành nói: “Bổ sung kiến thức.”



Mắt Gin càng giật, “Tức là, từ trước đến nay các ngươi vẫn coi ta là kẻ hoang dã chỉ biết ăn tươi nuốt sống?”

Không ai trả lời, vì những người khác đều đang bận rộn.

“Lùn đần, thịt ngươi băm đã thành, đã thành bột rồi!”

“Không phải ngươi nói phải băm cho nhuyễn sao?”

“Nhuyễn chứ không phải làm bộ! Mà cái tên nhân loại vô tri kia, rau ngươi rửa giập hết rồi! Lát nữa chúng ta ăn gì bây giờ? Nước rau hả?”

“Ngươi chắc là nấu canh không cần nước rau hả?”

“…” Boggi quét mắt nhìn về phía Gin.

Gin bày ra vẻ mặt, cứ trách cứ ta đi.

“Ngươi nhanh lên.”

“…” Không chê gì à? Gin thất vọng cắm một bông hồng cà rốt khác vào bình hoa.

“Quân đoàn thiên sứ đến rồi!” Raton nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phía chân trời đen thẳm ánh đèn không thể rọi, xuất hiện một đám “mây” trắng tuyết đang lại gần.

Thạch Phi Hiệp cầm đồ ăn trong tay, các ngón tay siết chặt.

“Chúng ta đi đón người.” Gin thả cà rốt ra, nhìn về phía Thạch Phi Hiệp.

Thạch Phi Hiệp rất bình tĩnh dùng vải lau tay, sau đó chỉnh lại cổ áo rồi mới theo sau Gin đi ra.

Raton vì chuyện cái mặt, không muốn đi ra ngoài làm gì, quay đầu nhìn Boggi vẫn ngồi yên, hiếu kỳ hỏi: “Sao ngươi không đi?” Không phải nói mình là tổng giám đốc à? Thế ít nhất cũng phải đại diện Con Thuyền Noah ra nghênh tiếp chứ?

Boggi nổi giận: “Ngươi nghĩ ta thân là đại biểu địa ngục đi ra nghênh đón hợp lý à?”

“Sao lại không?”

“… Hừ! Bọn họ đá mông ta! Ta không đi!”

Thạch Phi Hiệp và Gin đứng trước sảnh, nhìn lớp lớp thiên sứ giáng xuống.

Thật sự là hình ảnh đẹp mắt.

Từ bầu trời đen năm, vô số thiên sứ mắt xanh tóc vàng tung cánh, hào quang tỏa rộng nhẹ nhàng hạ xuống.

Cảnh tượng này chắc chắn là đẹp mắt hơn so với một đám siêu mẫu trần truồng chạy qua quảng trường nhiều!

Thạch Phi Hiệp nghĩ đáng ra hắn nên thấy hưng phấn. Ấy thế mà lại không, thậm trí dường như đâu đó sâu bên trong còn đang mơ hồ bất mãn.

Gin đang đứng đột nhiên bước ra đón một thiên sứ bốn cánh, “Micheal đại nhân đâu?”

Youser cười: “Ngài đi trước tới chỗ tộc Titan rồi.”

“Tình hình ở đó thế nào?”

Youser lắc đầu: “E là tệ hơn người ta tưởng nhiều.”

Đang nói chuyện, thì từ phía kia bầu trời, một đoàn cánh đen bay tới.

Youser nhíu mày. Tuy hắn không muốn sóng vai đi với một đoàn đọa thiên sứ, nhưng lúc này bỏ đi lại thành ra mình hẹp hòi. Thế nên hắn cũng không hấp tấp đi vào.

Một đoàn đọa thiên sứ đen như mực từ trên trời hạ xuống tất nhiên không hoa lệ như đoàn quân thiên sứ trắng như hoa tuyết, nhưng lại có loại uy thế vô hình khiến người ta thấy nặng nề.

Cầm đầu là một đọa thiên sứ hai cánh, nhưng chiều cao và cơ bắp thể hiện lực lượng của hắn chắc chắn không yếu hơn Youser.

“Abdar.” Gin quan hệ với đọa thiên sứ này tốt hơn, còn ôm lấy một cái, “Đại nhân Lucifer không tới?”

“Ngài tới Thái Thản tộc trước rồi.” Dứt lời, Abdar chú ý liếc nhìn đoàn quân thiên sứ. Y như hắn đoán, không hề có thân ảnh thần thánh kia. Có rất nhiều việc giữa Thiên Đường và Địa Ngục không phải là bí mật, chỉ là không ai muốn mở miệng nói ra mà thôi.

Youser gật đầu với Abdar, xem như chào hỏi. Không cần biết bọn ở Thiên Đường Địa Ngục ra sao, đã đánh nhau bao nhiêu lần, dù sao lần này cũng là hợp tác, nên biểu hiện giữa hai bên cũng coi như thân thiện.

Abdar miễn cưỡng dẹp địch ý lại, quay nhìn người kia.

Thạch Phi Hiệp mỉm cười dẫn đường, “Gian phòng đã chuẩn bị xong, mời các vị qua bên này.”

Gin cố ý tuột lại phía sau, kéo theo Youser, hạ giọng nói: “Gần đây Isfel thế nào?”

Youser thở dài, “Bị Cha giam lỏng rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.