…Hai con mãnh hổ chậm chạp từ trong đám người đi ra. Phong trưởng lão yếu đuối mong manh sờ sờ cái đầu hổ uy phong lẫm lẫm, ở trên lưng bọn nó vỗ một cái.“Cắn chết tên Quý Độc Chước vô liêm sỉ này cho ta.”…
“Bài ‘Thủy Tiên Tử’ này của lâu chủ đến là hào sảng khinh cuồng.”
“Giang đại hiệp a,” Quý Độc Chước vươn một đầu ngón tay ra, thần bí dựng thẳng trước mặt Giang Ngạc,
“Nhân sinh tại thế tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt.” (Hai câu trong bài thơ “Tương tiến tửu” của Lý Bạch, nghĩa là: Người ở đời hãy sống vui vẻ hết mình, đừng để chén vàng trơ trọi trước vầng trăng.)“Ta là lần đầu tiên nghe nói lâu chủ có chút tâm huyết cuồng tình, nếu thực sự như vậy…” Giang Ngạc lắc đầu cười, đột nhiên sáp đến trước mặt Quý Độc Chước, thanh âm ôn nhu hỏi, “Quý lâu chủ a, nói cho ta biết đi, ngươi đó rốt cuộc là ai.”
Quý Độc Chước ngẩng đầu lên, ánh mắt tinh sạch nhìn lại y: “Ta không biết.”
Giang Ngạc cười khẽ: “Kỳ thực, ta vừa vặn đang hoài nghi một chuyện.”
“Nga?”
“Ngươi không phải không biết, cũng không phải không muốn nói cho ta, mà là không thể nói cho ta biết.”
Quý Độc Chước cười cười, lắc đầu đẩy Giang Ngạc ra: “Ngươi nghĩ quá nhiều rồi.”
“Quý! Độc! Chước!”
Giang Ngạc quát to một tiếng, nhấc tay, vò rượu sượt qua bên tai Quý Độc Chước, đập xuống nền đất vỡ tan. Trong lúc nhất thời, rượu văng tung tóe.
“Chuyện đến nước này, ngươi còn muốn bao che Yên…”
Lời y còn chưa nói xong, đã bị Quý Độc Chước hung hăng bịt miệng.
Nét mặt vui cười thường ngày của Phong Nhã Tụng chi chủ biến mất, đổi thành dị thường ngưng trọng: “Cái tên này là cấm kỵ, ngươi không thể nói.”
Giang Ngạc kéo tay hắn ra, chậm rãi nói: “Cái tên cấm kỵ đó là dùng vô số hài cốt chồng chất lên.”
Quý Độc Chước nhìn đôi tay bị đối phương nắm chặt trong lòng bàn tay, không nhịn được tự giễu: “Không ngờ ta trước nay tình nguyện giấu diếm ngươi, đến cuối cùng lại bị ngươi đoán được.”
“Là ngươi nói cho ta đáp án này.”
Quý Độc Chước sững người: “Là ta?”
“Ngươi quá thông minh. Người quá thông minh, khó tránh sẽ có chút không cẩn thận. Mười ba năm trước, bạch y ác ma làm loạn giang hồ, có thể khiến Phong Nhã Tụng trước nay chỉ khoanh tay đứng nhìn phải trực tiếp nhúng tay vào chuyện giang hồ, chỉ bọn họ mới có khả năng. Như thế, rất dễ dàng liền đoán được ngươi thà rằng có lỗi với ta cũng muốn bao che cho bên đó.”
Ngày đó, Quỷ Diện thi triển thiên la địa võng vây khốn bọn họ, Quý Độc Chước vì ở trước mặt Giang Ngạc chứng tỏ năng lực của mình, cho nên nói ra chuyện Phong Nhã Tụng từng cùng tham gia vây bắt tiễn trì Hồi Tuyết Các chủ, bây giờ nghĩ lại, xác thực là không cẩn thận.
Quý Độc Chước không nhịn được tay run lên, cúi đầu xuống; “Là ta hại ngươi.”
“Ngươi yên tâm, tất thảy không liên quan đến Phong Nhã Tụng, tất thảy không liên quan đến Quý Độc Chước, chỉ Giang Ngạc tự mình đoán ra.” Giang Ngạc ha hả cười, đứng dậy, “Cảm tạ lâu chủ tiếp đãi nồng hậu nhiều ngày, Giang Ngạc tại đây bái biệt.”
Y không nói hai lời, cầm kiếm liền bước ra ngoài.
Quý Độc Chước nhìn bóng lưng kiên quyết mà đi của y, ý chí sắt đá được bồi dưỡng qua hai mươi năm kia lại cũng không kìm được âm thầm chua xót. Câu không liên quan đến Phong Nhã Tụng không liên quan đến mình kia của y, hiển nhiên là vì mình gạt đi hết thảy, sau này Yên Sơn Bối gia dù cho có hận hắn để lộ tin tức, cũng tìm không thấy một cái lí do để trả thù.
Giang Ngạc, Giang Ngạc, ngươi thực sự đối với Quý Độc Chước vô tình sao?
Nếu như vô tình, tại sao kiếp nạn sinh tử đều chấp nhận vì Quý Độc Chước mà gánh lấy?
Hắn khẽ cắn răng, hét to một tiếng: “Đứng lại!”
Giang Ngạc dừng lại bước chân.
Quý Độc Chước ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tinh sạch kia lại hiếm thấy có một chút màu sắc bi thương: “Nếu như ta nói, Hán Giang Hội nhị thiếu gia chưa chết thì sao? Nếu như ta nói hắn chưa chết, còn sống rất tốt thì sao?”
“Ngươi là lấy cái tên Quý Độc Chước để nói, hay là lấy cái tên Phong Nhã Tụng chi chủ để nói?”
“Nếu như có thể, ta trái lại thực sự muốn là một câu nói đùa.”
“Có ý gì?” Giang Ngạc nhẹ nhàng quay đầu, nhìn màn đêm nhạt nhẽo buông xuống, thanh y của Quý Độc Chước giữa cảnh đêm lại trở nên ảm đạm thê lương.
“Hắn tuy rằng không chết, nhưng cũng không sống.”
Quý Độc Chước nói xong câu này, tự rót cho mình một chén rượu, “ừng ực” một ngụm nuốt xuống.
Trong đống tư liệu chồng chất như núi ở Phong Nhã Tụng, có một tờ giấy mỏng như cánh ve. Chính là tờ giấy xấu xí như vậy, ghi lại bên dưới thiên hãm ở Phong Lăng Độ, cái người đáng ra đã chết lại có được thiếu niên thẹn thùng e lệ kia, rõ ràng người đó xưa nay không hiểu được quý trọng, trời cao lại sẵn lòng tặng cho gã bảo vật trân quý nhất của y.
Buông chén, vừa muốn rút tay về, đã bị chặt chẽ giữ lại.
Quý Độc Chước ngẩng đầu, thấy Giang Ngạc từ phía trên nhìn xuống hắn, tóc mai rũ xuống một nửa, ánh mắt lạnh lẽo.
“Quý công tử, ngươi thực sự là đồ hỗn trướng.” Giang Ngạc mở ngón tay của Quý Độc Chước ra, tiếp lấy chén rượu từ trong tay hắn, nuốt xuống nửa chung rượu còn lại.
Quý Độc Chước bất động thanh sắc, ánh mắt khẽ nghiêng, hướng lên ánh mắt của Giang Ngạc. Bàn tay to lớn của nam nhân này vươn đến, nắm chặt lấy y sam của hắn, xách hắn lên giống như xách một con gà con. Ngay cả thời gian kháng nghị cũng không có, Quý Độc Chước tự phụ cũng là đường đường bảy tấc nam nhi, lại cứ như thế bị một đường xách ra đại sảnh tửu quán.
Điếm lão bản trợn mắt há mồm nhìn Giang Ngạc nhướng mày cười khẽ với mình, ngựa quen đường cũ xách lâu chủ đại nhân nhà mình xoải bước đi đến ngựa.
Nghe đâu năm đó từng có một đám người giang hồ bát nháo vì một lý do bát nháo tới tấn công Phong Nhã Tụng, có điều tiểu lâu chủ mười ba mười bốn tuổi bố trí một trận gì gì đó, liền bao vây mấy người này suốt ba ngày liền. Cái này còn chưa hết, hắn vóc người nhỏ bé đứng trước mọi người, vỗ tay một cái, lộp bộp lách cách, mọi người liền ném màn thầu vào trong trận kia, không nhiều không ít, vừa vặn mỗi người một cái. Đám người giang hồ bị đói đỏ con mắt liền đơn giản như thế toàn bộ đầu hàng.
Hồi tưởng năm đó tiểu lâu chủ tinh ranh quỷ quyệt, lại nhìn công tử ca để mặc người khác áp bức này… Điếm lão bản rùng mình một cái. Thần thoại với hiện thực quả nhiên là có chút khoảng cách sao?
Lão bản đáng thương ngẩng đầu lên, thoáng nhìn thấy cái lỗ to to bị Giang Ngạc đập ra trong điếm nhà mình kia, không khỏi rên rỉ một tiếng, lệ già ngang dọc: “Nhiếp trưởng lão a, trời xanh ở trên cao, tiểu nhân có thể xin cáo lão hồi hương không?…”
Sóng lướt bồng bềnh như ngọc lễ, lửa trở cuồn cuộn như ngân diệp. Bỏ cơn say, lê hoa dưới vó ngựa đạp trăng về.Hai tay ngoan ngoãn đặt lên đầu gối, trán ngoan ngoãn tựa vào ngực Giang Ngạc. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, trong lòng ba mươi sáu kế, đều ngay ngắn nằm yên.
Tôn Tử nói:
Kỳ tật như phong, kỳ từ như lâm, xâm lược như hỏa, bất động như sơn (Nhanh như gió, chậm rãi như rừng, hừng hực như lửa, vững chắc như núi). Bất động như sơn, bất động như sơn, Quý Độc Chước trong lòng âm thầm tán thưởng, bất luận là ai trông giữ một quả bom bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ, phỏng chừng cũng có phần bất động như sơn.
Dưới trăng, Giang Ngạc chậm rãi thúc ngựa đi, y nâng một bàn tay lên, sờ lên mặt Quý Độc Chước một cái.
Quý Độc Chước kinh ngạc trợn mắt líu lưỡi, cái này, cái này cái này… Giang đại hiệp ngươi là đang đùa giỡn ta sao?
Thật cẩn thận ngẩng đầu.
Vành mắt Giang đại hiệp có chút đỏ, hơi thở của Giang đại hiệp có chút mùi rượu. Ánh trăng trên ngọn liễu, cô gia quả nam, say rượu… Nguy hiểm.
Nhiệt độ cơ thể ôn hòa từ nơi kề sát vòm ngực truyền đến, tiếng tim đập hữu lực. Hắn gần như quen tính chửi thầm trong bụng như vậy, lại vẫn có chua xót tuôn ra trong lòng. Thứ vận mệnh này, chung quy không ngừng cho hắn “kinh hỉ”, nói không ghen tị sao, đó là nói dối.
Cuối cùng, nhịn không được bĩu môi, Quý lâu chủ than một câu: “Mời trước tiên theo ta về Phong Nhã Tụng, ta tất cả đều nói cho ngươi. Cái thứ gì đó ngươi muốn, cho dù là bí mật nguy hiểm nhất giang hồ này, chỉ cần ngươi muốn, ta đều mở ra cho ngươi xem, được không?”
Giang Ngạc cười một tiếng, vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn của Quý Độc Chước: “Làm sao đột nhiên muốn mở rồi?”
Quý Độc Chước một bộ dạng không việc gì, nhún nhún vai, không chút biểu hiện từ trong ngực y cọ ra, nhảy xuống ngựa. “Phạch” một tiếng, mở xòe phiến tử: “Nhân sinh có chuyện vui thì phải vui vẻ hết mình, kiếp này có thể có ngươi cùng ta say một trận, ta đã thỏa mãn rồi.”
“Nói không sai.” Giang đại hiệp gật gật đầu, “Còn gì nữa?”
“Dưa hái xanh không ngọt.”
“Còn gì nữa?” Giang đại hiệp tiếp tục mỉm cười nhìn hắn.
“Ngươi còn muốn nghe cái gì?…” Quý Độc Chước phe phẩy phiến quạt, khẩu khí vạn phần vô lại khiêu khích. Thế nhưng Giang Ngạc vẫn chỉ mỉm cười nhìn hắn. Vốn chính là phương Bắc cuối thu, nước đã lạnh sớm đóng thành băng, hắn một cây quạt phành phạch phe phẩy, y sam lại đơn bạc phong phong, thình lình hắt xì một cái.
Giang Ngạc xuống ngựa, cởi ngoại y của mình, quấn lên trên người Quý Độc Chước. Trên tay khẽ dùng lực, ôm cả người hắn vào trong ngực.
“Uy, Giang đại hiệp… Ngươi làm người thế này thực không phúc hậu nga.”
Thanh âm buồn bực của Quý Độc Chước từ trong ngực y truyền ra.
“…Ta uống rượu.”
“Sau khi uống rượu loạn tính?”
Giang Ngạc trán nổi một cọng gân xanh: “Ngươi không thể im miệng một lúc sao?”
“Tự do ngôn luận tự do ngôn luận, ngươi muốn ta im miệng, dứt khoát điểm á huyệt của ta đi.”
“…”
Địa điểm mới của Phong Nhã Tụng chọn ở Tung Sơn Hà Nam. Ngựa của Quý Độc Chước bỏ lại tửu quán, hai người một con ngựa, tín mã do cương1liền đi đến dưới chân Tung Sơn. Làm hàng xóm với các hòa thượng của Thái Sơn Bắc Đẩu tựa hồ có chút mùi vị kinh thế hãi tục như vậy, bên này tiếng mõ tiếng chuông tụng kinh Phật pháp đang đang, bên kia hầm dê mổ trâu ca vũ sênh tiêu náo nhiệt, có thể nói là chung minh đỉnh thực2 đổi mới hoàn toàn.
Trên đường không ngừng có các đại sư đầu tròn láng bóng mặc áo cà sa hướng hai người họ hành lễ. Giang Ngạc có phần cảm xúc hỏi: “Lần trước ngươi làm điếm viên của Nhã Tập Lâu tức giận tất cả chạy đến Thiếu Lâm Tự xuất gia, không phải sớm đã có mưu đồ chứ?”
Quý Độc Chước hai tay chắp trước ngực, vẻ mặt từ bi: “A di đà phật, nhập gia tùy tục à.”
“Giải thích thế nào?”
“Phật nói: không thể nói.”
Hai người họ cũng không sốt ruột, tiếng vó ngựa lộc cộc leo lên núi. Đợi đến khi hoàng hôn buông xuống một nửa, cây cối trong núi khô một nửa, gió Bắc thổi qua đá cuội rít vang, Quý Độc Chước không chút khách khí đem y phục của Giang Ngạc ở trên người quấn vài vòng.
Giang Ngạc biết không làm gì được yêu nghiệt này, cười một chút, cũng tùy theo ý hắn.
Mắt thấy khoảng cách với tân lâu của Phong Ngã tụng càng ngày càng gần, Quý Độc Chước cười mắt híp lại thành một đường: “Uy, Giang đại hiệp, ngươi nói Thiệp Giang bọn họ sẽ nghênh đón chúng ta thế nào?”
“Ít nhất sẽ không vừa quỳ vừa khóc bò đến bên chân ngươi.”
“Chẳng lẽ ngươi không thể phối hợp một chút, để cho ta tạo ít mộng đẹp sao?”
Giang Ngạc liếc hắn một cái, vươn tay chỉ vào đám người đang từ từ xúm đến trong rừng: Thật có lỗi, ta không có sở thích nói dối mở mắt.”
Thiệp Giang cô nương bước sen tiến đến, cầm phiến tử tươi cười búng tay một cái, bên cạnh truyền đến hai tiếng cơ quan “ca lạp ca lạp”, hai con mãnh hổ chậm chạp từ trong đám người đi ra. Phong trưởng lão yếu đuối mong manh sờ sờ cái đầu hổ uy phong lẫm lẫm, ở trên lưng bọn nó vỗ một cái.
“Cắn chết tên Quý Độc Chước vô liêm sỉ này cho ta.”
Hai con hổ nháy mắt đột nhiên bổ nhào đến.
“Nhà các ngươi nuôi thật nhiều hổ a…” Hai lần vô duyên vô cớ bị liên lụy tai bay vạ gió Giang Ngạc rơi vào quẫn bách, bàn tay hơi dùng lực, đã ôm Quý Độc Chước nhảy vọt lên như đi trên đất bằng, “Ngươi rốt cuộc là làm chuyện người người oán hận gì thế?”
“Oan uổng quá! Ta cái gì cũng không làm!”
Mắt thấy Giang Ngạc vất vả né tránh hai con hổ đang khua móng vuốt qua, Thiệp Giang lại búng tay một cái, phía sau có người ôm một đống sách vở cháy một nửa quăng trên mặt đất.
“Thật tốt a thật tốt, ngươi châm lửa đốt nhà mình cũng bỏ qua, còn muốn đem tư liệu tổ tiên truyền lại thiêu hơn phân nửa!” Nàng từng bước tiến đến, ngẩng cao đầu kiêu ngạo nhìn hai người trên chạy dưới nhảy, “Lâu chủ, ngươi có gan. Có gan ngươi đừng trở về nữa!”
Nghe vậy, Giang Ngạc cúi đầu, nhìn Quý Độc Chước vô cùng thành thật nằm trong lòng mình.
Cái gọi là vô liêm sỉ… Quả thực không sai.
Y mũi chân điểm lên thân cây một chút, người đã nhảy lên ngọn cây, đồng thời hai tay đẩy ngang, người thanh niên tốt Quý nào đó liền như thế bị đẩy đến trước mặt hai con hổ.
Bỗng chốc ngã thất điên bát đảo, không dễ dàng gì từ trên mặt đất bò dây, vừa ngẩng đầu đã thấy hai con hổ vằn lớn hùng dũng oai vệ, trong đó một con thậm chí còn sáp lại gần, dùng móng vuốt tát hắn một cái. Khóe miệng Quý Độc Chước co giật một chút, dưới chân âm thầm từng bước thối lui.
Phía sau cùng lúc truyền đến thanh âm không lạnh không nhạt của người kia: “Thiệp Giang cô nương, ngươi đừng vội, muốn chém muốn giết, gia hỏa này tùy ngươi xử lý.”
Tai nghe bảo hộ cuối cùng vứt bỏ mình mà đi, trái tim yếu đuối của Quý Độc Chước vỡ thành từng mảnh, mắt hắn rưng rưng, nhìn Thiệp Giang muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu: “Uy… Chúng ta thương lượng được không…”
“Được a,” Thiệp Giang ngón tay khẽ duỗi, cầm một tay Phích Lịch Đạn, “Ngươi là muốn thương lượng với hổ, hay là muốn thương lượng với ta?”
“Ngô… Vẫn là lão hổ đi.” Quý Độc Chước biết điều nhắm mắt chờ chết, cảm giác đau đớn trong dự liệu không đến, trái là là một đầu lưỡi thật vĩ đại liếm lên mặt hắn.
Ẩm ướt, tê dại.
Khe khẽ mở một mắt ra, bên cạnh đang có hai con hổ lớn tiến lại gần, cái trán ngoan ngoãn cọ lên vạt áo hắn.
Quý Độc Chước ho một tiếng.
Uy, các ngươi là hổ không phải mèo đúng không?
Bịch, bịch, bịch…
Bầu trời mờ ảo nổ ra vô số pháo hoa rực rỡ.
Cơ hồ cùng lúc đó, trên núi hoang liêu thắp sáng hàng nghìn hàng vạn đèn lồng, hào quang sáng như ban ngày chiếu rọi khiến người ta hoa mắt.
Giang Ngạc từ trên cây nhảy xuống, cùng Quý Độc Chước liếc mắt nhìn nhau, hai bên trong mắt tràn đầy tiếu ý.
Quả nhiên là chào đón long trọng a.
Giang đại hiệp ngươi diễn không tồi.
Quá khen quá khen, ngươi chân nhuyễn như con tôm cũng có hình có dạng.
Đám người phân làm hai đợt, một khung cửa lớn chạm trổ hoàng kim hiện lên trước mắt bọn họ. Thiệp Giang ung dung vung tay áo, vươn ngón tay như ngọc: “Chúng ta sớm đã bày tiệc, mời Giang đại hiệp cùng chúng ta ăn mừng nhà mới đi.”
Thiệp Giang tiến lên phía trước, vỗ vỗ lên trán hai con hổ, lão hổ kia trừng mắt, oai phong lẫm liệt nhàn tản bước qua Giang Ngạc, trong cổ họng phát ra tiếng gầm trầm thấp như dọa dẫm.
Thiệp Giang vươn tay, làm một động tác “mời”, ý bảo Giang Ngạc ngồi lên.
Giang Ngạc thoáng chút ngạc nhiên, thấy ánh mắt mọi người tới tấp chuyển hướng qua đây, biết là bọn họ khảo nghiệm dũng khí của mình. Y hai lời không nói, mỉm cười, nhẹ nhàng xoay người nhảy lên lưng hổ.
“Giang đại hiệp quả nhiên rất gan dạ.” Thiệp Giang cầm phiến tử mỉm cười, “Cũng mời lâu chủ cưỡi lên lưng hổ.”
“Ta không có hứng thú.” Quý Độc Chước thối lui một bước.
“Nga? Chẳng lẽ Giang đại hiệp y vạn người đều không sợ, lâu chủ ngươi trái lại sợ hãi?”
Quý Độc Chước nhướng mày, hung hăng trừng mắt nhìn nữ nhân nào đó một cái, có vài phần không tình không oán đi đến bên cạnh một con hổ khác, hít vào một hơi, xoay người leo lên lưng hổ: “Tục ngữ nói rất hay a, mông lão hổ không sờ được. Thiệp Giang ngươi nuôi hai con hổ này không phải là ai cũng đều có dũng khí cưỡi.”
Nói thật, một nữ lưu yếu đuối có thể huấn luyện lão hổ giống như tiểu miêu, loại chuyện này trước nay chưa hề nghe nói qua. Giang Ngạc vươn tay sờ sờ da lông ngắn mà cứng của lão hổ, lão hổ dưới thân ngáp một cái, lắc lắc đuôi, tứ chi ưỡn ra, đứng thẳng lên.
Hai con hổ tinh thần hăng hái, chuyển qua cự môn chạm trổ hoàng kim kia, ở trên núi băng băng khởi hành. Tức khắc bên tai tiếng gió vù vù, bách điểu trên đỉnh núi bị tiếng hổ gầm làm kinh sợ liên tục bay lên.
Chú:
1. Tín mã do cương: thả lỏng dây cương, mặc ý tiêu dao2. Chung minh đỉnh thực:chuông kêu, ăn cơm nấu bằng vạc, danh từ chung đỉnh hay đỉnh chung ám chỉ quyền thế lớn