Kiếp Phù Du Gửi Vào Năm Tháng

Chương 5




Thạch Phi Hiệp móc chìa khóa trong túi quần ra, cẩn thận mở cửa.

Động tác trước đây nhắm mắt cũng làm được, giờ thở thành lạ lẫm.

Raton ngược lại, rất lấy làm ngạc nhiên với căn nhà của hắn, len vào trước.

Căn hộ một phòng ngủ rất bình thường, còn là kiểu cũ phòng ngủ lớn phòng khách nhỏ.

Raton chắt lưỡi dạo quanh một vòng, sau đó quay về với Thạch Phi Hiệp đang còn bận đống cửa, “Thì ra ngươi là người nghèo.”

Thạch Phi Hiệp rất dễ tính đáp: “Ngươi nói là bình dân hay người nghèo?”

Raton nhắc lại lần nữa, “Thì ở chỗ thế này còn gì.”

Thạch Phi Hiệp mặt không đổi sắc tự hạ thấp mình: “Kể cả cái chỗ như thế này cũng không phải của ta. Đây là nhà thuê.”

Raton giật mình. Trước kia hắn chưa từng quan tâm đến việc con người từ Nhân giới đến có thân phận địa vì gì, lần đầu để ý, kết quả là vô cùng… thê thảm đau đớn.

Thạch Phi Hiệp cởi giày, bỏ lên giá, rồi mỉm cười: “Đáng tiếc là, bảy ngày tới ngươi chỉ có thể ở chốn nghèo khổ này qua ngày thôi

Raton khoanh tay đứng cạnh giá giầy, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Ta nghĩ ra rồi. Ta có thể đến Nhân giới cũng coi như là có duyên. Nên ta quyết định giúp đỡ nhân giới một chút.”

Thạch Phi Hiệp chớp mắt, “Giúp thế nào?”

Raton ngẩng đầu dường như đã ra quyết định phi thường lớn lao, “Ta sẽ gia nhập đội ngũ nghiên cứu khoa học của các người.”

“Ngươi biết nghiên cứu khoa học?”

Raton cười nhạo: “Ở tộc người lùn, ta là thiên tài khoa học đấy.”

Thạch Phi Hiệp kêu một tiếng: “Tức là giờ ngươi quyết định rồng đến nhà tôm, dùng tài năng của mình giúp đỡ Nhân giới chúng ta.”

“Đúng.”

“Thế, ngươi học tiến sĩ gì? Có công bố luận văn nào rồi? Có giải thưởng gì?”

“… Ta làm sao có thể có mấy cái thứ của nhân giới, chỉ có,” Raton giơ cái ống nghe Domino lúc nãy mở cửa, Thạch Phi Hiệp đưa cho hắn, “phát minh của ta.”

Thạch Phi Hiệp vẫn thờ ơ, “Có thể sản xuất hàng loạt không?”

“Nhân giới các ngươi có khí thẩm hút Alidako không?”

“…” Vẻ sung sướng trong mắt Thạch Phi Hiệp dần biến mất, “Tuy ta không biết khí thẩm hút Alidako là cái gì, nhưng ta cảm thấy cái tên kiểu Alidako chắc sẽ không xuất hiện ở Nhân Giới.”

Raton nói: “Thế trụ răng cưa Rikidatia thì sao?”

“Răng cưa đi táo?” đôi mắt Thạch Phi Hiệp đã trở về với vẻ bình thản lúc trước, “Táo với răng cưa thì được không?”

Raton và Thạch Phi Hiệp đưa mắt nhìn nhau.

Raton nhượng bộ: “Hay chúng ta cứ nghiên cứu đi. Lúc nãy ngươi nói tiến sĩ… luận văn gì nhỉ?”

Thạch Phi Hiệp dùng một câu hạ nốc ao, “Ngươi đã đi trẻ chưa.”



Raton giống như con lắc, dừng, lắc, dừng, lắc đầu.

Thạch Phi Hiệp gật đầu giải thích, “Ta nghĩ, viện nghiên cứu khoa học không muốn trở thành vườn trẻ.” Hắn nói xong, bước qua Raton, chuẩn bị tìm chổi hót rác dọn dẹp căn phòng đã một tuần không người ở

Raton ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ cả buổi, quay lại nói: “Ta nghĩ, câu lúc nãy của ngươi không phải là chê bai viện nghiên cứu khoa học, mà là nói xỏ ta.”

Thạch Phi Hiệp quét hăng xay, nghe thế chỉ liếc nhìn hắn một cái.

Raton đột nhiên thọc tay vào túi quần, móc một lúc rồi lôi ra một đồng Kim Tệ: “Cái này có thể dùng ở Nhân giới không?” Với tư cách là người tộc người lùn có tình yêu đặc biệt với Kim Tệ, hắn đi đâu cũng không rời chúng.



Thạch Phi Hiệp ném chổi đi, bổ nhào tới ôm lấy hắn nịnh nọt: “Raton, người đúng là anh tài! Đúng là người hữu dụng cực kỳ!”

Ra khỏi tiệm cần đồ, Thạch Phi Hiệp ôm một cái bọc có đến vài vạn, lòng ấm hẳn. Vì sợ có người chú ý, hắn không dám bán nhiều quá. Hắn cẩn thận đem phần lớn gửi ngân hàng, chỉ giữ lại mấy ngàn tiền mặt.

Raton lẽo đẽo theo hắn. Đối với Raton, mấy Kim Tệ chỉ như nước mưa thôi.

Thạch Phi Hiệp nhìn ánh mắt hiếu kỳ quá người xung quanh, đột nhiên quay lại, xách Raton bế lên.

“Ngươi làm gì thế?” Lỗ tai Raton đỏ rực, xấu hổ vùng vẫy.

“Ta dẫn ngươi đi mua quần áo.” Thạch Phi Hiệp không nói thêm nữa, đi tới khu mua sắm náo nhiệt nhất.

Ngay cả lái xe taxi cũng không nhịn được cứ liếc về ghế sau.

Thạch Phi Hiệp thấy hắn cứ chốc lại xem như thế, không chịu được hỏi: “Đại ca, anh đang nhìn gì thế?”

Tài xế thấy có người mở lời, lập tức nhiệt tình: “Quan hệ hai người ra sao?”

Thạch Phi Hiệp giờ nhức đầu nhất là làm sao định nghĩa quan hệ của mình với Raton, nên đáp nước đôi, “Anh nói thử xem?”

Lái xe suy nghĩ: “Tôi nhìn hình thể, đoán là cha con.”

Mát Thạch Phi Hiệp giật giật.

“Nhưng sau nhìn lại, không giống cha con lắm, giống cha con nhưng mà ngược lại cơ.”

Khóe mắt Raton giật giật.

Lái xe dừng lại một chút, lại nhìn vào gương chiếu hậu: “Hai người thật ra là thế nào thế?”

Thạch Phi Hiệp mỉm cười: “Anh đoán đều đúng cả.”

“Hả?” Đều đúng? Thật sao trời?

Hắn đoán là, lần đầu nhìn, thì thấy người cao là cha, người nhỏ là con. Nhưng nhìn kỹ mặt họ, lại đoán người trẻ là con, người mặt già là cha… Quan hệ kiểu này làm sao mà được?

Chẳng lẽ họ vừa là con vừa là cha nhau?



Dù là theo quan điểm sinh học hay toán học hay hóa học hay tiến hóa học hay logic học đều khó có khả năng thành thực mà?!

Mãi đến khi dừng xe, Thạch Phi Hiệp và Raton đã xuống xe rồi, tài xế vẫn còn bị vô số học thuyết làm loạn trong đầu.

Thạch Phi Hiệp tuy rất ít khi đến khu mua sắm, nhưng chẳng lạ lẫm gì với chỗ này, vì trước kia khi làm quản lý tiền sảnh, rất nhiều người khách đều hỏi thăm nơi đó. Thế nên hắn rất quen chân dẫn Raton vào một cửa hàng thời trang trẻ em.

Raton nhìn thấy mấy chữ thời trang trẻ em, sống chết không chịu vào.

“Ngươi làm gì thế?” Đối mặt với ánh mắt tò mò từ bốn phía kéo tới, Thạch Phi Hiệp che mặt quát khẽ.

Raton nhếch môi. “Ngươi có nhớ tiền trong quần ngươi là từ chỗ nào ra không?”

Khí thế Thạch Phi Hiệp yếu đi một chút, “Ừ.”

“Ta cho ngươi tiền, ngươi lại mang tiền mua đồ trẻ con cho ta?” Raton hung dữ trừng hắn.

Thạch Phi Hiệp đảo mắt, “Ừ, thôi thì trong ba cửa hàng ở đây, ngươi tự quyết định một nơi xem.”

Raton hừ lạnh, lui ra sau mấy bước, đến khi nhìn rõ biển hiệu ba cửa hàng –

Thời trang trẻ em Thiên Sứ.

Thời trang đầm bầu Thiên Sứ.

Áo cưới Thiên Sứ.



Sau vài phút do dự, Raton yên lặng bước vào cửa hiệu thời trang trẻ em.

Thạch Phi Hiệp tự tay chọn cho hắn một cái quần yếm thật đáng yêu, phối với áo sơ mi hồng, mũ nồi vàng nhạt. Còn mua mấy món nữa để thay đổi.

Toàn bộ quá trình Raton dùng sự im lặng để phản đối kịch liệt.

Ra khỏi cửa hàng quần áo, Thạch Phi Hiệp rẽ vào hàng kính, chọn một đôi mắt kính to kiểu Harry Potter cho hắn.

“Ta không bị cận.”

“Ta biết, đây là để che mặt.”

“… Ta xấu chỗ nào?” Raton không phục muốn giật mắt kính xuống. Ở trong tộc hắn được coi là mỹ nam tử đấy!

Thạch Phi Hiệp vừa trả tiền, vừa cản tay hắn, an ủi: “Đây là sự khác biệt về mặt thẩm mỹ của các chủng tộc.”

Raton im lặng không lên tiếng.

Thạch Phi Hiệp dẫn hắn được mấy bước, thấy hắn ỉu xìu, nhịn không được phải hỏi: “Sao thế?”

Raton ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, thở dài, lại cúi đầu.

“Nói xem nào, ta dẫn ngươi đi ăn ngon.” Thạch Phi Hiệp mang mồi ra nhử.

Suốt cả một ngày, Raton đúng là đang đói bụng, nên nhẹ nhàng mở miệng: “Thật ra không có khác biệt quan điểm thẩm mỹ đâu.”

“…” Thạch Phi Hiệp kinh ngạc. Hắn chỉ thuận miệng nói mà sao thằng này xoắn xuýt mãi thế?

Raton nói: “Isfel, Omedeto đều rất đẹp. Chúng ta hiểu chứ.”

Thạch Phi Hiệp vẫn cố cư xử bình thường với Raton, cố không thèm nghĩ hắn từ đâu tới, tự nhắc nhở mình phải coi hắn là bạn cũ, cố mà quên đi những gì đã qua, nhưng mỗi lần hắn tưởng mình đã thành công, thì sẽ có tiếng nhắc nhở: ngươi sai rồi.

“Nhưng làm sao được, tộc người lùn của chúng ta sinh ra đã vậy mà.” Raton xoắn góc áo.

Thạch Phi Hiệp thở dài ngồi xổm xuống, đưa tay ôm hắn vào lòng, “Ta nghĩ Raton như thế này ra rất tốt, rất đáng yêu.”

Nếu ở trên Con Thuyền Noah, hắn nhất định sẽ không cư xử với Raton như vậy, Raton cũng không nói chuyện như này với hắn. Nhưng ở đây là Nhân giới. Đối với Raton, đây là nơi xa lạ nhất trong Cửu Giới, cũng là nơi hoàn toàn khác với Cửu Giới. Sự sợ hãi đột ngột xuất hiện mới khiến hắn nói ra chuyện bản thân lúc chán nản nhất.

Còn Thạch Phi Hiệp, cũng hết sức đóng vai một chủ nhà tốt thay mặt nhân giới.

“Thế, ngươi còn muốn đi ăn không?” Thạch Phi Hiệp vỗ lưng hắn, hạ giọng nói.

Raton nói: “Đương nhiên muốn đi.”

Thạch Phi Hiệp buông hắn ra, đứng thẳng lên cầm tay hắn: “Thế còn chờ gì nữa?”

Một cao một thấp hứng chí bừng bừng đến nhà hàng.

Tuy Thạch Phi Hiệp để Raton mặc đồ trẻ em đúng là vì tạo hình tượng cha con – hắn đã cảm thụ đủ với những suy đoán kia rồi – nhưng hắn không bao giờ nghĩ, sẽ dùng hình tượng đó xuất hiện trước mặt Tiền Lục Du.

Nhất là khi bên cạnh nàng còn có một anh chàng cao lớn điển trai hào phóng.

“Hi.” Nàng tự nhiên chào hỏi.

Ở Con Thuyền Noah bao lâu nay, khả năng trẫn tĩnh của Thạch Phi Hiệp không phải là tầm thường. Dù trong đầu đang có bão tố nhưng mặt hắn vẫn lặng thinh, “Lâu rồi không gặp.”

Tiền Lục Du nói: “Tới dùng cơm?”

Thạch Phi Hiệp gật đầu.

Tiền Lục Du không mặn không nhạt nói: “Ta nghe nói, ngươi từ chức?”

Thạch Phi Hiệp lại gật đầu.

Anh chàng tài hoa bên cạnh Tiền Lục Du không kiên nhẫn nổi nữa, “Ta đi lấy xe.”

“A, quên giới thiệu.” Nàng mỉm cười, “Bạn trai ta, Vưu Bành Nam, CEO của MCG. Ngươi đã từng nghe MCG chưa?”

Em xi đi?

Thạch Phi Hiệp cố nén cười, gật đầu.

Tiền Lục Du đã giới thiệu, Vưu Bành Nam không thể làm như không thấy được, rất phong độ vươn tay: “Xin chào, chưa từng có cơ hội…”

“Thạch Phi Hiệp.”

Vưu Bành Nam hiển nhiên biết rõ tên tuổi Thạch Phi Hiệp, lập tức truy hỏi: “Công tác tại đâu vậy?”

Raton đứng bên cạnh đáp: “Thành viên ban quản trị kiêm quản lý tiền sảnh khách sạn Noah.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.