Kiếp Phù Du Gửi Vào Năm Tháng

Chương 196




Edit: PT a.k.a Ring.

Thư Dao làm một động tác OK với Hủ Liên, Hủ Liên bất đắc dĩ cười cười. Thật không biết hai người này tranh luận là ai thắng ai thua, bất quá đem Thư Dao giao cho Điền Triết Dực hẳn là cũng yên tâm.

“Như vậy nếu Thư Dao không có dị nghị, chúng ta có phải nên thảo luận xem người có biện pháp gì khiến Hồng tướng quân giao binh quyền hay không?” Hủ Liên ho nhẹ một tiếng, để Điền Triết Dực đem chú ý đặt lên người cô.

“Nàng cầm cái này đưa Hồng lão đầu là được. Còn lệnh bài này đưa cho Điền Triết Hiên, hắn sẽ biết làm gì.” Điền Triết Dực đưa ra một cái hộp gấm tinh xảo cùng một khối lệnh bài màu đen “Ngươi có thể chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta xuất phát.”

Hủ Liên cả kinh, lẽ nào Điền Triết Dực có thể khẳng định ngày mai mọi chuyện sẽ êm đẹp sao? Nhìn biểu tình Điền Triết Dực cũng không giống đang nói giỡn, cô cầm lấy lệnh bài nặng trịch trên bàn. Hoa văn này hình như có gặp qua ở đâu rồi, nhưng trong thoáng chốc lại không thể nghĩ ra.

“Đây là quân lệnh bài?” Hủ Liên trước mắt sáng ngời, cô rốt cuộc nhớ ra đây là cái gì. Nghe nói từ khi khai quốc đến nay có ba khối lệnh bài, thế nhưng đến giờ chỉ thấy có hai, một trong tay Hồng đại tướng quân, còn một trong tay Điền Triết Hiên. Vậy khối lệnh bài này sao lại ở trong tay Điền Triết Dực?

“Phụ hoàng trước khi lâm chung mang hai vật này cho ta, hộp gấm là để khi Hồng lão đầu có ý định phản đem ra, còn lệnh bài là phụ hoàng cho ta phòng thân. Khối lệnh bài này có thể ra lệnh cho một đội quân bí mật, hơn nữa những binh sĩ này đều là tinh anh do chính tay phụ hoàng chọn.”

“Xem ra trong hộp gấm là di chiếu rồi, để Hồng đại tướng quân giao ra binh quyền, nói cách khác người cùng Điền Triết Hiên hợp lại đã đủ để tiêu diệt toàn bộ Hồng gia.” Hủ Liên hiểu rõ gật đầu “Tiên hoàng thật đúng là nhìn xa trông rộng, nếu Điền Triết Hiên cùng người tranh nhau ngôi vị Hoàng đế, Hồng đại tướng quân hẳn sẽ là ngư ông đắc lợi.”

“Được rồi, các ngươi hôm nay khiến Hồng lão đầu giao ra binh quyền, vậy chỉ còn có Nam Cung gia.”

“Vũ vương.” Hủ Liên nhỏ giọng nói bên tai Điền Triết Dực: “Cái này vốn là tiên hoàng đưa người để thời khắc mấu chốt lấy ra, người đây rõ ràng là lừa bịp tống tiền.”

“Nàng đã biết, vậy sẽ vạch trần ta sao?”

“Đương nhiên sẽ không, để Thư Dao rời xa nơi này mới là an bày tốt nhất cho nàng. Ta tin tưởng nàng đi theo người sẽ không có chuyện gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.