Kiếp Phù Du Gửi Vào Năm Tháng

Chương 10




Trốn được mùng một, không trốn được mười lăm.

Cuối cùng Thạch Phi Hiệp vẫn mang theo tinh thần bi tráng xuống lầu để ăn mỹ thực Antonio chuẩn bị.

Tuy đã chuẩn bị tâm lí trước nhưng khi hắn nhìn thấy cái bàn lớn trải đầy đồ ăn trong phòng, vẫn bị hoảng sợ.

“Ngươi xác định, đây không phải dùng để mở party?”

Antonio mặc trang phục đầu bếp đứng bên cạnh bàn ăn, “Phần của một mình ngươi.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Vậy nhất định là phần cho một năm đúng không?”

Antonio kéo ghế ra, “Ngồi xuống, ăn.”

Thạch Phi Hiệp không làm sao được đành phải ngồi xuống. Cho dù thế nào, đây cũng là ý tốt của Antonio mà.

Thạch Phi Hiệp lập tức trệu trạo nhai nuốt.

“Còn có,” Cái chân đã bước được một nửa vào bếp của Antonio dừng lại, “Chào mừng trở về.”

Thạch Phi Hiệp nhìn một bàn đầy đồ ăn, nhất thời cảm thấy tuy bụng còn chưa no đủ nhưng tim đã no lắm rồi.



Ăn được khoảng một phần mười cái bàn, Thạch Phi Hiệp bắt đầu nuốt không vô nữa.

“Như vậy không mệt à?” Hughes bước từ cửa vào.

Thạch Phi Hiệp nuốt đồ trong miệng xuống, khó khăn oán thán: “Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, ta đang chờ những bó hoa phúng viếng?”

Hughes bật cười: “Làm gì mà nghiêm trọng thế?”

“Không nói nữa, ngồi xuống cùng ăn đi.” Thạch Phi Hiệp xé chân một con gà tây, nhét vào tay y.

Hughes nhìn cái chân gà, cười: “Đây là lượng ăn cả tối của ta.”

“Đừng, con gà nướng này không bị què đâu, nó có hai chân đấy.” Thạch Phi Hiệp chỉ chỉ một cái chân khác trên đĩa.

Hughes ngồi xuống, gặm cái chân gà nướng từng chút từng chút một.

“À đúng rồi. Có bắt được Baal không?” Thạch Phi Hiệp lau miệng, nghỉ giữa hiệp.

“Không. Hắn mất tích rồi.”

“É, có lẽ tác giả chuẩn bị giữ hắn lại cho chúa cứu thế?”

Hughes ngơ ngác: “Gì cơ?”

“Có rất nhiều tiểu thuyết với manga như thế mà? Vừa mới vào cuộc đã gặp được một đại ma đầu bị đuổi giết cả trăm lần không chết đang làm hại một phương, sau đó khi chúa cứu thế qua năm cửa, chém sáu boss, sẽ vừa dọn dẹp sạch sẽ đám nanh vuốt của hắn vừa tăng sức mạnh cho mình, sau đó y mới lộ diện, dùng chính bản thân mình làm nên thanh danh chúa cứu thế được lưu truyền muôn đời.”

Hughes nói: “Chúa cứu thế ở đâu?”

Thạch Phi Hiệp sờ sờ cằm: “Nếu như là manga, vậy nhất định là ở Nhật Bản. Nhưng nếu là tiểu thuyết, vậy phạm vi hơi bị lớn, chủ yếu là phải coi tác giả ở đâu.”

Hughes: “…”

Khi Hughes cũng không ăn được nữa, Gin mang theo Ranton và Victor xuất hiện.

Thạch Phi Hiệp nhỏ giọng: “Ta cược, nhất định là Gin trốn ở trong góc, căn chuẩn thời gian xuất hiện.”

Raton nói: “Ta đặt với.”

Gin nhìn Hughes đang cười mỉm, liền cười gượng: “Ta chỉ không muốn vào cướp đồ ăn với ngươi thôi.”

Ba người ngồi xuống theo thứ tự.

Thạch Phi Hiệp được nghỉ ngơi một lúc, cuối cùng cũng khôi phục được một phần lực chiến đấu, cũng bắt đầu ăn một lần nữa.

Hughes bóc tôm giúp Gin, Gin ăn cũng cảm thấy mỹ mãn.

Victor và Raton cũng ăn được tương đối.

“À, Asmar đâu?” Thạch Phi Hiệp nhét một miếng cá hồi vào miệng.

“Chắc ở trong phòng.” Hughes đáp.

Thạch Phi Hiệp nói: “Sao hắn lại về?”

Hughes nói: “Locker Boutini đưa hắn về. Cụ thể thì ta cũng không rõ, hình như Jesse cuối cùng cũng đồng ý thả người.”

“Điều kiện trao đổi?” Nhìn kiểu gì cũng không thấy Jesse ra dáng hiền lành lương thiện gì cho cam.

“Không có.” Hughes nói, “Có lẽ là vì áp lực bên Tinh linh tộc.”

Gin tiếp lời: “Nguyên thù giới hiện tại tranh giành vì vị trí giới chủ ghê lắm. Nhất là sau khi Jesse thông báo rút khỏi vị trí tuyển cử giới chủ.”

“Không thể nào.” Thạch Phi Hiệp trầm ngâm, “Chẳng lẽ, lúc Asmar bị nhốt, đã xảy ra chuyện gì xúc động lòng người?”

Gin cúi đầu, dùng miệng đón được con tôm trên tay Hughes, nhân cơ hội gặm ngón tay hắn một chút rồi mới chậm rãi nói: “Nếu ngươi có đáp án, nhớ nói rõ cho ta biết.”

Thạch Phi Hiệp nhìn hắn ra vẻ chán nản, “Asmar về lâu như vậy rồi, chẳng lẽ ngươi không nghe được tí tin tức nào?”

Gin trả lời đến là rõ ràng, “Không.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Giờ ta sẽ bãi bỏ chức vụ phó tổ trưởng tổ bát quái của ngươi.”



Gin nghiêm túc hỏi lại: “Ta đã nhậm chức lúc nào vậy?”

“Vừa nãy.”

“… Làm được bao lâu rồi?”

Thạch Phi Hiệp giơ một ngón tay.

“Một phút?” Vậy cũng coi là dài.

Ngón tay của Thạch Phi Hiệp lắc lắc.

“Một giây?”

Ngón tay của Thạch Phi Hiệp lắc lắc.

Gin nhíu mày: “Không phải ngươi định nói với ta là một giờ hay một ngày chứ?” Nhìn kiểu gì cũng không thấy hắn là người hào phóng như thế.

“Là một phần mười giây.” Thạch Phi Hiệp nói, “Một trong mười ngón tay, không phải là một phần mười sao?”



Gin nói thật chậm: “Ta có nên cảm kích vì ngươi đã không nhổ một sợi tóc rồi bắt ta đoán không?”

Thạch Phi Hiệp nói: “Ngươi nghĩ ta sẽ vì ngươi mà tự làm đau mình sao?”

Gin: “…”



Tuy lúc đầu sức chiến đấu của Victor và Raton rất kinh người nhưng không giữ được lâu, đã nhanh chóng chấm dứt chiến đấu.

Gin tuy dài hơn, nhưng lượng giải quyết được lại rất hữu hạn.

Thạch Phi Hiệp nhìn nửa cái bàn còn lại mà phát sầu.

Dù ăn cái gì, trong tình huống dạ dày đã no đến mức sắp nổ, cũng sẽ biến thành thú dữ, rắn độc mà thôi.

Hughes thông cảm: “Ăn không được nữa thì bỏ đi.”

Thạch Phi Hiệp đặt đũa xuống, “Nhưng còn bên Antonio…”

Hắn vừa mới nói được chữ ‘o’ xong, toàn bộ đồ ăn trên bàn đột nhiên biến mất.



Thạch Phi Hiệp囧: “Chẳng lẽ vừa nãy có sao băng bay qua? Nên điều ước mới lập tức trở thành sự thực?”

Gin nói: “Ta cam đoan, Isfel chắc chắn không muốn làm sao băng.”

Trong lòng Thạch Phi Hiệp yên lặng nói: Isfel, ta có tội, ta sám hối đây. Vừa rồi ta không nên thầm mắng ngươi không có nghĩa khí, không có lương tâm, không có nhân phẩm…

Victor hiếu kỳ nói: “Hắn nhắm mắt lại làm cái gì thế?”

Gin nói: “Nhất định là đang sám hối.”

“Vì sao?”

Gin nói: “Vì trên thế giới này có một loại hành vi, gọi là oán thầm.”

Giải quyết xong vấn để bàn tiệc lớn không thể không ăn, cả tinh thần vả thể xác của Thạch Phi Hiệp đều sảng khoái. Hắn quyết định tranh thủ nhanh chóng, làm một cuộc nói chuyện với Asmar. Ngoài việc bát quái, coi như cũng là một cuộc đàm đạo với người từng trải.

Khi hắn tới phòng của Asmar lại phát hiện ra cửa phòng không khóa.

Đẩy cửa ra, Asmar đang ngồi trên đất ngẩn người.

“Người ngươi thích nhất là ai?” Thạch Phi Hiệp hỏi bất thình lình.

Asmar lấy lại tinh thần, nhìn hắn một cái, “Dù sao cũng không phải ngươi.”

“Chơi chẳng vui gì cả.” Thạch Phi Hiệp thất vọng nói, “Không phải hỏi lúc người ta bất ngờ nhất, không kịp đề phòng nhất, sẽ cho ra một đáp án chân thật nhất trong nội tâm hay sao?”

Asmar nói: “Đáp án của ta cũng rất chân thật.”



Thạch Phi Hiệp đi đến bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống: “Ngươi có cảm thấy không, ngươi thay đổi rồi?”

Asmar ngẩng mặt, trên khuôn mặt trắng trẻo hiện lên một tia cô đơn, “Có à?”

“Có. Giống như Tôn Ngộ Không đột nhiên biến thành Đường Tăng, Lí Quỳ đột nhiên biến thành Tống Giang, Hoàn châu cách cách đột nhiên biến thành Tử Vi, Đạo Minh Tự đột nhiên biến thành Hoa Trạch Loại[1]…” Thạch Phi Hiệp thấy hắn không có phản ứng gì, “Ngươi có từng nghe qua không?”

Asmar lắc đầu mờ mịt.

“Ặc, nói chung là nói thật đó. Giống như Gin đột nhiên biến thành Raton.”

“Vậy Hughes phải làm sao?”



Thạch Phi Hiệp phát hiện, thay đổi lớn nhất của Asmar không phải là biến thành im lặng, mà là trở nên trì độn.

“Lúc ngươi ở Nguyên thù giới, không có việc gì chứ?” Thạch Phi Hiệp lược bỏ tất cả những câu khách sáo, vào thẳng vấn đề.

Vẻ mặt Asmar đầy căng thằng, nửa ngày sau mới chậm rãi lắc đầu: “Không có việc gì cả.”

“Jesse… Không như thế với ngươi chứ?” Thạch Phi Hiệp truy hỏi kỹ càng.

Asmar cúi đầu, “Không có.”

“Thật sự không?” Thạch Phi Hiệp cố tình tăng thêm âm lượng, thuận tiện nghiêng người ngăn ánh đèn từ ngoài hành lang hắt vào, khiến cho hắn bị che phủ dưới bóng của mình, để tạo áp lực.

Asmar cúi đầu thấp hơn, “Ừm.”

Thạch Phi Hiệp cố gắng làm giọng mình nhẹ nhàng hơn, “Vậy ngươi đang phiền não cái gì?”

Asmar trầm mặc.

Con ngươi Thạch Phi Hiệp đảo một vòng, cho một cú dứt điểm: “Ngươi không từ bỏ được Jesse?”

Thân thể Asmar hơi run lên, bàn tay chậm rãi nắm thành đấm.

Thạch Phi Hiệp biết mình còn thiếu một bước nữa là ghi bàn rồi. Hắn không do dự đá vào, “Ngươi yêu gã rồi.”

Asmar cắn môi, cố gắng không phát ra âm thanh gì.

Thạch Phi Hiệp biết, có những lúc nếu ép buộc quá sẽ sinh ra phản ứng ngược. Dù sao thì mục đích hôm nay cũng đạt được tương đối rồi, hắn chống người đứng dậy, “Đi tìm gã đi.” Nói đến đây rồi, chuyện còn lại phải để Asmar tự quyết định thôi.

Thực ra chuyện tình cảm, quan trọng là bản thân phải nghĩ thông suốt, còn không thì người ngoài có cố gắng thế nào cũng vô dụng mà thôi. Bản thân hắn chính là một ví dụ rõ ràng.

Cũng vì mình đã phải trải qua muôn vàn khó khăn, đủ mọi quanh co mới được ở bên Isfel, Thạch Phi Hiệp rất trân trọng tình yêu này của hắn. Nhưng vì cái mông nhỏ bé của hắn vẫn đang trong thời gian tĩnh dưỡng nên tuy tình cảm của hắn với Isfel đã sôi trào đến mức khiến cho con người ta bứt rứt không yên, nhưng hai người vẫn chỉ trong giai đoạn nắm nắm tay, ôm ôm eo mà thôi. Mà mỗi lần ấy đều là Thạch Phi Hiệp mặt dày dán dính vào trước.

Thạch Phi Hiệp đã nhanh chóng ý thức được, với cá tính của Isfel, tình địch của hắn có lẽ cả đời này cũng sẽ không xuất hiện, thứ duy nhất có thể làm đối thủ, chính là đống sách cứ xuất hiện trên tay Isfel từng quyển từng quyển một.

Để đấu nhau với đống sách, Thạch Phi Hiệp đã vùi đầu vào chơi game say sưa một ngày một đêm.

Rất nhanh, Gin và Raton, hai thành viên chủ chốt của tổ bát quái cũng bị sự nhiệt tình của hắn thu hút, mỗi người chiếm của hắn một cái máy tính mà hắn vốn tính dùng để chiếu phim và chiếu sáng.

Vì thế, trong phòng Isfel, có thể thường xuyên nghe được âm thanh như thế này —

“Ta gặp được thím Ado rồi, phải chọn đáp án nào giờ?”

“Thích nhất là thím Ado ấy.”

“… Đứa thiết kế game này ngu vậy. Để Sở Lưu Hương thích thím Ado nhất.”

“Vì Trương Khiết Khiết giờ tương đối lỗi thời rồi.”

“Người Sở Lưu Hương thích nhất chẳng lẽ không phải là Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng?”

“Ta lại nghĩ là Hồ Thiết Hoa.” Người đột nhiên chõ mõm vào là Raton.

Xoạt, một trang sách mới lại được lật.



“Á, lại chết rồi rồi! Ta muốn hút khô máu cái bang thổ phỉ này…”

“Gin. Đây là lần đầu tiên lúc ngươi không lộ răng nanh ra, ta phát hiện ngươi là một quỷ hút máu.”

“Là huyết tộc vĩ đại.” Đối với điểm này, Gin vẫn rất kiên trì.

“Nhưng mà cái đám thổ phỉ đó chỉ là số liệu thôi, nên…” Thạch Phi Hiệp hét to, “Đừng có đấm máy tính của ta nữa, cũng đừng có làm cái vẻ sắp gặm máy tính đến nơi như thế.”

Xoạt, một trang sách mới lại được lật.



[1] Theo thứ tự: Tôn Ngộ Không, Đường Tăng – Hai nhân vật trong phim “Tây Du Kí.” Lí Quỳ, Tống Giang – Hai nhân vật trong phim “Thủy Hử”. Hoàn châu cách cách, Tử Vi – Hai nhân vật trong phim “Hoàn châu cách cách”. Đạo Minh Tự, Hoa Trạch Loại – Hai nhân vật trong phim “Vườn sao băng”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.