Kiếp Này Là Hận, Kiếp Sau Lại Yêu

Chương 43




Edit + Beta: Tuyết Lâm



Nhìn thân ảnh Phương Quân Càn đã hoàn toàn biến mất ở đại môn, Tiếu Khuynh Vũ mới thở hắt ra một hơi thả lỏng, bát long ám tiễn uy lực thật sự rất lớn, đau đớn đã rót vào cốt tủy, nếu không bảo Phương Quân Càn đi ra ngoài chỉ sợ là y cũng không có cách nào che dấu nổi những cảm xúc đau đớn đang dần hiện trên mặt y. Nghĩ tới cánh tay run rẩy của Phương Quân Càn vừa rồi, Tiếu Khuynh Vũ không khỏi cảm thấy đau xót. Một Phương Quân Càn khí ngạo tâm cao, một Phương Quân Càn xem thường sinh tử, nay lại vì mình mà trở thành bộ dạng này.

Trong thiên hạ này có người nào giống như Phương Quân Càn yêu thương y tới cực điểm?

Yêu, thật ra là yêu sâu đến mức nào mới có thể đến chết không phai.

Nhân sinh bất quá có bao nhiêu năm, có thể được người như vậy thật lòng yêu thương, ngay cả tính mạng cũng có thể không chút do dự mà vứt bỏ, tuy là hậu thế bất dung, nhưng nói sao vào thời khắc này cũng là vô cùng hạnh phúc.

Không thể không tịch liêu, không thể không đau xót.

Vì sao vận mệnh lại luôn trêu đùa nhân thế? Vì sao dù quyết tâm muốn rời xa hắn đi nhưng chung quy lại vẫn quyến luyến dây dưa không có cách nào buông bỏ, bị cuốn sâu vào tưởng niệm ngàn đời, không thể làm ngơ trước nỗi buồn ly biệt.

Còn nhớ ánh mắt mừng rỡ của Phương Quân Càn khi y vừa tỉnh lại, sâu trong đôi mắt mạnh mẽ quyết tuyệt quân lâm thiên hạ ấy là những lo lắng xót xa, quyện cùng yêu thương quyến luyến không nói nổi nên lời.

Tình thâm như vậy, si mê như vậy, quyến luyến như vậy, thử hỏi Tiếu Khuynh Vũ như thế nào có thể rời khỏi hắn đây? Thôi, nếu nhất định không cách nào mãi mãi bên nhau, thôi thì cứ bầu bạn với hắn cho đến hết những ngày tháng còn lại của cuộc đời.

Đang mải miên man đột nhiên có một mùi thơm bay tới, Tiếu Khuynh Vũ hơi nâng mắt, một chén cháo đã được đưa tới trước mặt y, Phương Quân Càn mỉm cười nhẹ nhàng múc lên một muỗng cháo chậm rãi thổi qua mấy hơi, sau đó mới yêu thương đưa đến bên môi Tiếu Khuynh Vũ:

“Hôm nay rốt cục bổn Hầu cũng tìm được cơ hội chiếu cố mỹ nhân của ta rồi, mau nếm thử món cháo này đi, ta mới vừa nấu xong đấy.”

Nhìn thấy nụ cười rạng ngời đầy thâm tình của Phương Quân Càn, tâm tình buồn bã của Tiếu Khuynh Vũ mới vừa rồi đã nhanh chóng bay biến. Biết rõ Phương Quân Càn không đạt được mục đích nhất định không bỏ qua, tay hắn cứ nhất quyết giữ nguyên tư thế, Tiếu Khuynh Vũ không còn cách nào khác đành phải chiều theo hắn khẽ há miệng ra, cháo vừa vào miệng, quả nhiên thơm ngon, quanh thân bất giác như được bao phủ bởi một luồng khí ấm áp.

Phương Quân Càn thấy thế liền vui như trẻ con nhận được quà, nụ cười trên môi càng lúc càng rạng rỡ, hắn hào hứng múc thêm một muỗng cháo thổi nguội rồi dịu dàng nói với Tiếu Khuynh Vũ, “Nơi này vừa đẹp thanh tịnh, việc trở về Hầu phủ cứ tính sau đi, chờ ngươi khỏe hơn một chút ta sẽ đưa ngươi đi dạo, lúc nào cũng kè kè một đám người theo sau thực sự rất phiền toái a.”

Bên tai nghe người nọ nói năng huyên thuyên, Tiếu Khuynh Vũ không khỏi có chút mê muội, giọng nói của hắn thực sự rất ấm áp, rất yên bình…

Lời nói nhỏ nhẹ vấn vít trong không trung, bất giác lộ ra vẻ thản nhiên nhu tình, lại ấm áp tràn đầy mật ý, từng chút từng chút một trói buộc lòng người, cuốn y rơi sâu vào tình ái trầm luân.

Huân hương ấm áp khiến lòng người dần say, ý thức từ từ thả lỏng rồi chìm vào hư vô, lúc Phương Quân Càn đem thuốc vào cũng là lúc người kia đã hô hấp bình ổn, xung quanh một mảnh yên bình.

Hình ảnh trước mắt làm cho Phương Quân Càn không khỏi có chút mê say, đôi mi dày của Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng phủ kín, thỉnh thoảng lại như hai cánh bướm chậm rãi lay lay, đôi môi mềm nhợt nhạt như tinh sương bao phủ, mỏng manh mà tươi đẹp. Giữa mi gian, vết chu sa đỏ thắm giờ phút này dần dần như phai nhạt, phảng phất như bị che lấp bởi vết thương của thời gian, xóa trôi đi mất những hình ảnh rực rỡ tươi đẹp, trong tim hắn bất giác nổi lên một trận đau lòng, không nỡ làm kinh động bức tranh liêu nhân ấy.

Hơi trở mình một chút, Tiếu Khuynh Vũ đã chậm rãi khẽ chớp hàng mi, Phương Quân Càn thấy thế lập tức đi qua đi, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh băng của y khẽ nói.

“Thuốc nấu xong rồi, nhân lúc còn nóng, Khuynh Vũ, ngươi mau uống đi!”

Tiếu Khuynh Vũ mỉm cười tiếp nhận chén thuốc rồi chậm rãi uống vào. Phương Quân Càn hơi cau mày, cẩn thận nhìn một hồi rồi lại hơi chu môi nói,

“Khuynh Vũ thật sự là lợi hại nha, thuốc đắng như thế mà ngươi lại uống hết một hơi, nếu chưa thử thì chắc chắn ta sẽ nghĩ là nó rất ngọt đấy!”

Tiếu Khuynh Vũ mỉm cười trả lời, “Ngươi không phải đã bỏ thêm đường vào cho ta dễ uống sao?”

“Ha ha, quả nhiên chuyện gì cũng không thể gạt được Khuynh Vũ.” Phương Quân Càn le lưỡi, không gian xung quanh thập phần yên tĩnh, chỉ có nhịp đập của hai trái tim chậm rãi hòa vào cùng nhau.

uân Càn khí ngạo tâm cao, một Phương Quân Càn xem thường sinh tử, nay lại vì mình mà trở thành bộ dạng này.

Trong thiên hạ này có người nào giống như Phương Quân Càn yêu thương y tới cực điểm?

Yêu, thật ra là yêu sâu đến mức nào mới có thể đến chết không phai.

Nhân sinh bất quá có bao nhiêu năm, có thể được người như vậy thật lòng yêu thương, ngay cả tính mạng cũng có thể không chút do dự mà vứt bỏ, tuy là hậu thế bất dung, nhưng nói sao vào thời khắc này cũng là vô cùng hạnh phúc.

Không thể không tịch liêu, không thể không đau xót.

Vì sao vận mệnh lại luôn trêu đùa nhân thế? Vì sao dù quyết tâm muốn rời xa hắn đi nhưng chung quy lại vẫn quyến luyến dây dưa không có cách nào buông bỏ, bị cuốn sâu vào tưởng niệm ngàn đời, không thể làm ngơ trước nỗi buồn ly biệt.

Còn nhớ ánh mắt mừng rỡ của Phương Quân Càn khi y vừa tỉnh lại, sâu trong đôi mắt mạnh mẽ quyết tuyệt quân lâm thiên hạ ấy là những lo lắng xót xa, quyện cùng yêu thương quyến luyến không nói nổi nên lời.

Tình thâm như vậy, si mê như vậy, quyến luyến như vậy, thử hỏi Tiếu Khuynh Vũ như thế nào có thể rời khỏi hắn đây? Thôi, nếu nhất định không cách nào mãi mãi bên nhau, thôi thì cứ bầu bạn với hắn cho đến hết những ngày tháng còn lại của cuộc đời.

Đang mải miên man đột nhiên có một mùi thơm bay tới, Tiếu Khuynh Vũ hơi nâng mắt, một chén cháo đã được đưa tới trước mặt y, Phương Quân Càn mỉm cười nhẹ nhàng múc lên một muỗng cháo chậm rãi thổi qua mấy hơi, sau đó mới yêu thương đưa đến bên môi Tiếu Khuynh Vũ:

“Hôm nay rốt cục bổn Hầu cũng tìm được cơ hội chiếu cố mỹ nhân của ta rồi, mau nếm thử món cháo này đi, ta mới vừa nấu xong đấy.”

Nhìn thấy nụ cười rạng ngời đầy thâm tình của Phương Quân Càn, tâm tình buồn bã của Tiếu Khuynh Vũ mới vừa rồi đã nhanh chóng bay biến. Biết rõ Phương Quân Càn không đạt được mục đích nhất định không bỏ qua, tay hắn cứ nhất quyết giữ nguyên tư thế, Tiếu Khuynh Vũ không còn cách nào khác đành phải chiều theo hắn khẽ há miệng ra, cháo vừa vào miệng, quả nhiên thơm ngon, quanh thân bất giác như được bao phủ bởi một luồng khí ấm áp.

Phương Quân Càn thấy thế liền vui như trẻ con nhận được quà, nụ cười trên môi càng lúc càng rạng rỡ, hắn hào hứng múc thêm một muỗng cháo thổi nguội rồi dịu dàng nói với Tiếu Khuynh Vũ, “Nơi này vừa đẹp thanh tịnh, việc trở về Hầu phủ cứ tính sau đi, chờ ngươi khỏe hơn một chút ta sẽ đưa ngươi đi dạo, lúc nào cũng kè kè một đám người theo sau thực sự rất phiền toái a.”

Bên tai nghe người nọ nói năng huyên thuyên, Tiếu Khuynh Vũ không khỏi có chút mê muội, giọng nói của hắn thực sự rất ấm áp, rất yên bình…

Lời nói nhỏ nhẹ vấn vít trong không trung, bất giác lộ ra vẻ thản nhiên nhu tình, lại ấm áp tràn đầy mật ý, từng chút từng chút một trói buộc lòng người, cuốn y rơi sâu vào tình ái trầm luân.

Huân hương ấm áp khiến lòng người dần say, ý thức từ từ thả lỏng rồi chìm vào hư vô, lúc Phương Quân Càn đem thuốc vào cũng là lúc người kia đã hô hấp bình ổn, xung quanh một mảnh yên bình.

Hình ảnh trước mắt làm cho Phương Quân Càn không khỏi có chút mê say, đôi mi dày của Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng phủ kín, thỉnh thoảng lại như hai cánh bướm chậm rãi lay lay, đôi môi mềm nhợt nhạt như tinh sương bao phủ, mỏng manh mà tươi đẹp. Giữa mi gian, vết chu sa đỏ thắm giờ phút này dần dần như phai nhạt, phảng phất như bị che lấp bởi vết thương của thời gian, xóa trôi đi mất những hình ảnh rực rỡ tươi đẹp, trong tim hắn bất giác nổi lên một trận đau lòng, không nỡ làm kinh động bức tranh liêu nhân ấy.

Hơi trở mình một chút, Tiếu Khuynh Vũ đã chậm rãi khẽ chớp hàng mi, Phương Quân Càn thấy thế lập tức đi qua đi, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh băng của y khẽ nói.

“Thuốc nấu xong rồi, nhân lúc còn nóng, Khuynh Vũ, ngươi mau uống đi!”

Tiếu Khuynh Vũ mỉm cười tiếp nhận chén thuốc rồi chậm rãi uống vào. Phương Quân Càn hơi cau mày, cẩn thận nhìn một hồi rồi lại hơi chu môi nói,

“Khuynh Vũ thật sự là lợi hại nha, thuốc đắng như thế mà ngươi lại uống hết một hơi, nếu chưa thử thì chắc chắn ta sẽ nghĩ là nó rất ngọt đấy!”

Tiếu Khuynh Vũ mỉm cười trả lời, “Ngươi không phải đã bỏ thêm đường vào cho ta dễ uống sao?”

“Ha ha, quả nhiên chuyện gì cũng không thể gạt được Khuynh Vũ.” Phương Quân Càn le lưỡi, không gian xung quanh thập phần yên tĩnh, chỉ có nhịp đập của hai trái tim chậm rãi hòa vào cùng nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.