Kiếp Này Là Hận, Kiếp Sau Lại Yêu

Chương 24




Edit: V.O

”Ta đã nghĩ qua, phải đem nàng giữ ở bên người mới yên tâm.” Hắn muốn lập tức mang Bạch Vũ theo bên người, một tấc cũng không rời bảo hộ nàng, chiếu cố nàng.

Hắn vốn định chậm rãi làm cho Bạch Vũ thừa nhận hắn, nhưng hiện tại hắn chờ không được. Bạch Vũ lần này bị trúng độc, lần sau sẽ là cái gì? Hắn thật vất vả mới tìm được nàng, hắn không muốn lại mất đi nàng.

Bạch vũ rụt lui vào trong chăn, “Nhưng ta còn có chuyện phải làm......”

”Ta giúp nàng làm, ta hiện tại sẽ đi tiêu diệt Bắc La.”

“......” Bạch Vũ nhìn vào tinh mâu sâu thẳm của Dạ Quân Mạc, rầm rì nói: “Có một số việc...... Ngươi không giúp được ta.”

Thần sắc Dạ Quân Mạc không thay đổi, lưu quang nơi đáy mắt lại tối sầm một chút.

Hắn đứng lên, khôi phục bình tĩnh, “Mấy ngày nay ở lại bên cạnh ta dưỡng thương đi.”

Bạch Vũ gật đầu đáp ứng, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, ta có thương thế gì mà phải dưỡng? Ta rõ ràng chỉ là trúng độc, dược hiệu đã tiêu biến rồi, vì cái gì còn phải nằm ở nơi này?

Nàng ngồi dậy, tựa vào đầu giường, gọi tiểu Thanh ra.

Sau khi tiểu Thanh lên tới Nhị giai, Bạch Vũ còn chưa có nhìn kỹ qua nó. Lên tới Nhị giai quả nhiên không giống với lúc trước, lớn lên không ít. Lực công kích của linh thuật cực hạn có thể đạt tới 33 điểm, có thể dùng một chiêu trong một giây tiêu diệt toàn bộ Triệu hoán thú Nhị giai bình thường!

Đương nhiên nhược điểm của tiểu Thanh vẫn rất rõ ràng, sức chịu đựng cùng lực phòng ngự quá yếu.

Nhưng Bạch Vũ cũng không cần những điều đó, nàng chính là muốn bồi dưỡng tiểu Thanh thành Triệu hoán thú có lực công kích siêu cường, linh thuật bị động cũng có thể tiếp tục tăng khả năng sát thương.

Nàng để cho ngọn lửa của tiểu Thanh dung nhập lực lượng Địa Nguyên Chân Hỏa. Lực lượng Địa Nguyên Chân Hỏa vô cùng cường đại, nhưng quá trình cũng rất thong thả. Tiểu Thanh ở trong quá trình hấp thu phải có đủ linh khí bảo hộ, Bạch Vũ đem 10 điểm linh lực còn thừa trong linh mạch toàn bộ chuyển qua cho tiểu Thanh.

Bạch Vũ tu luyện ba ngày, Dạ Quân Mạc liền chiếu cố nàng ba ngày, trừ bỏ tinh thể cùng dược liệu ở ngoài, các loại mỹ thực cuồn cuộn không ngừng được đưa vào phòng của nàng.

Bạch Vũ cảm thấy ở cùng Dạ Quân Mạc, nàng sẽ thành tiểu trư, mới vài ngày đã bị nuôi ăn đến mức béo lên rất nhiều.

Trong vương thành, Sa Hoằng dẫn người đi tìm chung quanh ba ngày, rốt cục tìm tới Công hội Triệu hoán sư.

Thương trưởng lão không chút nào che dấu nói cho bọn họ biết Bạch Vũ ở nơi đó.

Đông Nhạc Quận vương có chút kỳ quái: “Bạch Vũ như thế nào lại ở nơi đó của các ngươi?”

”Nàng trúng độc, hướng chúng ta cầu cứu. Chúng ta tự nhiên không thể bỏ mặc.” Thương trưởng lão nghiêm trang bịa chuyện.

Lúc Ám Ưng chạy tới phân phó hắn giúp Bạch Vũ giải quyết tốt hậu quả, hắn còn cảm thấy kỳ quái Ám Ưng như thế nào quen biết được Bạch Vũ, bất quá hắn cũng không dám hỏi nhiều, một ngụm đáp ứng. Lúc trước hắn cũng rất xem trọng Bạch Vũ, cho dù Ám Ưng không có yêu cầu hắn cũng sẽ hỗ trợ.

”Nàng hiện tại thế nào?” Sa Hoằng vừa nghe Bạch Vũ trúng độc, lập tức sốt ruột.

”Đã không có việc gì, nhưng còn cần nghỉ ngơi.” Thương trưởng chấm dứt chuyện này nói.

Liễu Vô Song cười lạnh, “Không có việc gì cũng vừa lúc, nàng ta giết đường đệ Liễu Thiệu Nguyên của ta, thỉnh Công hội Triệu hoán sư đem nàng ta giao ra đây.”

Thương trưởng lão vuốt vuốt râu dài rất có khí chất của mình, mắt lạnh nhìn Liễu Vô Song, “Chuyện này không thể được, độc Bạch Vũ cô nương trúng chính là độc dược bị cấm Mỹ Nhân Hương. Dám ở dưới mí mắt Công hội Triệu hoán sư của chúng ta dùng cấm dược, quả thực là không đem Vô Trần Cung để vào mắt, ta hiện tại hoài nghi chính là Liễu Thiệu Nguyên hạ Mỹ Nhân Hương cho Bạch Vũ, ý đồ gây rối!”

Liễu Vô Song sắc mặt đại biến, thề thốt phủ nhận, “Điều đó không có khả năng, chúng ta chưa từng thấy qua bất kỳ cấm dược gì, nói không chừng là Bạch Vũ muốn hạ độc, ngược lại gieo gió gặt bão.”

Thương trưởng lão xem thường, “Liễu gia Đại công tử hôm nay xuất môn quên không mang đầu óc theo sao? Nếu độc là do Bạch Vũ hạ, nàng không uống giải dược trước hay sao? Giải dược Mỹ Nhân Hương là một chọi một, hơn nữa phải dùng trước đó mới có hiệu quả. Ta đã phái người đi đến chỗ Liễu Thiệu Nguyên điều tra, đúng là xét ra được một lọ Mỹ Nhân Hương đã dùng rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.