Kiếp Này Là Hận, Kiếp Sau Lại Yêu

Chương 107: phiên ngoại: Trần Khải




“Thiếu Thương, ngươi ăn một chút gì đi.” Tức Hồng Lệ bưng một chén cháo đi đến.

“Nàng để đó đi, ta không đói bụng.”

“Ngươi ba ngày chưa hề ăn một chút gì, làm sao có thể không đói chứ? Ăn một ít đi, ngươi cứ như vậy cũng không phải là biện pháp.”

“Ta thật sự không muốn ăn.”

“Vậy ngươi nghỉ ngơi một chút đi.”

“Ta không mệt, ta muốn ở trong này trông chừng y.”

“Thiếu Thương, ngươi… ngươi thật sự thích y sao?”

“Đúng vậy.” Thích Thiếu Thương thâm tình nhìn chăm chú vào gương mặt tái nhợt của Cố Tích Triều.

“Các ngươi…”

“Ta biết, trận đuổi giết của ba năm trước đây, những người đã chết dưới tay y ta không thể xem như không có gì xảy đến. Chỉ là…. ta thật lòng thích y. Trước kia ta không biết tâm ý của chính mình, ta cứ không hiểu sao… y một lòng muốn đuổi giết ta, ta lại một lòng bỏ qua không truy cứu, ta thực sự rất thống khổ, ta cứ luôn tự hận mình, tại sao, tại sao ta không thể xuống tay? Lần này gặp lại, ta rốt cuộc cũng đã hiểu được, trong lòng y đối với ta không phải chỉ là sự vô tình, bằng không, với sự thông minh tài trí đó thì ta đã sớm chết ở trên tay y từ lúc nào.”

“Ba năm trước đây khi ngươi bước theo Cố Tích Triều, ta đã mơ hồ nhận ra được…”

“Hồng Lệ, thực xin lỗi! Ta…”

“Thiếu Thương, ta hiện tại có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc. Chuyện năm đó, ta thậm chí còn muốn nói lời cảm tạ. Ta biết, Cố Tích Triều muốn cứu Vân nhi đều là vì ngươi.”

Lại qua hai ngày, Cố Tích Triều vẫn mê man không tỉnh. Mấy ngày nay ngoại trừ Gia Cát thần hầu vào cung chưa về, Vô Tình, Thiết Thủ, Truy Mệnh, Lãnh Huyết, Tức Hồng Lệ, Hách Liên Xuân Thủy đều đã tới, thậm chí ngay cả Mục Cưu Bình cũng tới xem qua một hồi, nhưng Cố Tích Triều ngay cả một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có.

Nhìn Cố Tích Triều cứ ngày một suy yếu, Thích Thiếu Thương quả thực là tan nát cõi lòng. Nếu sớm biết mọi chuyện sẽ thế này thì hắn nhất định sẽ không để cho y làm càn như thế!

Thích Thiếu Thương nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Cố Tích Triều, theo thói quen kéo kéo góc chăn đắp lại cho y ấm.

“Tích Triều, ngươi mau tỉnh lại đi. Ngươi có biết nhìn ngươi như vậy ta đau lòng lắm không?”

Vừa dứt lời, Thích Thiếu Thương đã cảm thấy trên tay truyền tới một chấn động rất nhỏ.

“Tích Triều, Tích Triều…” Không phải ảo giác, không phải ảo giác, y nhất định đã tỉnh!

Hàng mi dày của Cố Tích Triều rung động vài cái rồi chậm rãi mở ra.

Vừa tỉnh lại, ánh mắt của y có chút mơ hồ, nghĩ muốn động nhưng toàn thân vô lực.

Tay phải bị một bàn tay to ấm áp bao quanh, Cố Tích Triều vừa quay sang liền thấy được vẻ mặt kích động vui sướng đến không nói nên lời của Thích Thiếu Thương.

“Thiếu Thương?” Cố Tích Triều nhíu mày, sau khi xác định trước mắt không phải ảo giác thì lập tức muốn rút tay ra khỏi Thích Thiếu Thương, thế nhưng y vừa động đậy lại bị hắn siết lại thật chặt.

“Tích Triều, Tích Triều, ngươi thật sự đã tỉnh. Ngươi hôn mê năm ngày rồi ngươi biết không!” Âm thanh kích động của Thích Thiếu Thương có điểm run rẩy.

“Đứa bé kia…”

“Ngươi yên tâm, sau khi uống dược do ngươi viết xong tiểu Phi Vân rất nhanh đã tỉnh lại, hiện tại sức khỏe cũng rất tốt.” Đỡ Cố Tích Triều ngồi dậy, Thích Thiếu Thương vội đem gối đầu đặt ở sau lưng y để y thoải mái, còn đem chăn kéo đến ngang ngực để giữ ấm cho y.

Sau khi mọi bước chăm lo đã xong xuôi, Thích Thiếu Thương lại một lần nữa cầm lấy tay của Cố Tích Triều, thế nhưng lần này y không hề giãy dụa.

Cố Tích Triều nhìn những động tác chăm sóc vô cùng cẩn thận chất chứa thâm tình của Thích Thiếu Thương, trong lòng y chợt chảy qua một loại cảm giác ấm áp, ngoại trừ Vãn Tình, chưa từng có ai đối với y tốt như thế.

“Ngươi lâu như thế vẫn chưa tỉnh, ngươi có biết ta lo cho ngươi lắm hay không?”

“Có thể trong lúc đó ta phân giải dược không đều, cho nên ta mới không giống đứa bé kia tỉnh nhanh như vậy.”

Thích Thiếu Thương gật gật đầu, buông tay Cố Tích Triều ra, sau đó nắm chặt lấy hai vai của y, nhìn y chăm chú.

“Tích Triều, hứa với ta, về sau không được làm như vậy nữa.”

Nhìn Thích Thiếu Thương vẻ mặt nghiêm túc như thế, Cố Tích Triều ngẩn người, một lúc sau, y mỉm cười kiên định nhìn hắn.

“Ta hứa với ngươi!”

Nghe được câu trả lời của Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương lập tức mừng đến cười toe toét.

“Tích Triều, ngươi có đói bụng không? Ta đi kêu phòng bếp hâm lại ít cháo, ngươi cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi.” Kéo lại chăn cho Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương mới an tâm rời khỏi. Rất xa còn nghe thấy tiếng hắn hưng phấn hô lên:

“Vô Tình, Thiết Thủ, Truy Mệnh, Lãnh Huyết, Hồng Lệ, Tiểu Yêu, lão Bát, Tích Triều tỉnh rồiiii!”

Nhìn Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng, Cố Tích Triều lắc đầu mỉm cười ngọt ngào.

“Vãn Tình, nàng sẽ không trách ta phải không…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.