Kiếp Này Gặp Được Anh

Chương 8: Xước thì có làm sao, anh giản của các em nhiều tiền mà




Cô ta không nhìn thấy gì hết, chỉ thấy toàn máy ảnh, máy quay phim, những phóng viên xa lạ và còn những ánh đèn flash không ngừng nháy sáng. Những câu hỏi của bọn họ vẫn tiếp tục, đầu cô ta rất đau, cảm giác như muốn phát điên.

“Đủ rồi, đi ra đi, các người đi ra đi! Mẹ… ba… mau tới cứu con với…” Nhan Duyệt ôm mặt kêu gào.

Ông Nhan nhanh chóng tìm người đến duy trì trật tự. Các phóng viên bị lực lượng bảo vệ ngăn cản, Nhan Duyệt vẫn không nhúc nhích cúi gằm xuống thảm, giống như đã chết. 

“Duyệt Duyệt…” Bà Nhan lao tới, ôm lấy người cô ta: “Duyệt Duyệt, con sao vậy, con đừng có dọa mẹ… con sao vậy?”

Nhan Duyệt nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt như từ giấy. Cô ta nghe thấy giọng nói quyền uy của ba cô ta vang lên: “Tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay, không ai được tiết lộ ra ngoài! Người đâu tịch thu hết tất cả máy chụp ảnh, máy quay phim, điện thoại, bút ghi âm… tịch thu hết tất cả!”

Mí mắt Nhan Duyệt khẽ giật, giống như nhìn thấy tia hy vọng mở mắt ra. Cô ta biết, chỉ cần có ba cô ta thì mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa… 

“Phó thị trưởng, không hay rồi!” Thư ký của ông Nhan sau khi nhận được điện thoại, mặt biến sắc.

Người ông Nhan cứng nhắc: “Nói đi, sao vậy?”

“Không biết ai đã ghi lại tất cả những việc vừa rồi và up lên mạng… bây giờ ủy ban thành phố đang tổ chức họp khẩn, dự định sẽ điều tra chuyện của cô Nhan và của ngài…” 

“Cái gì?” Mặt ông Nhan biến sắc, lập tức có cảm giác ánh nắng chói chang.

Hành động của ông ta rất nhanh, vậy mà có người còn nhanh hơn ông ta. Video đã lan truyền lên mạng thì ông ta cũng không có cách nào ngăn lại được…

Nhan Duyệt nghe xong liền cảm thấy vô cùng thất vọng. Thực ra thì cô ta cũng không làm chuyện phóng hỏa giết người gì to tát, nhưng thân phận cô đặc biệt, cho nên chỉ cần làm sai một chút cũng bị mọi người phóng đại lên. 

Thế này thì cô ta thực sự bị hủy rồi!

Nhan Duyệt ỉu xìu trong ngực bà Nhan, hôm nay cô thực sự được nếm trải cảm giác đi từ thiên đường mà ngã xuống địa ngục.

“Cạch… cạch, cạch…” Tiếng giày gót nhọn vang lên, bà Nguyễn quý phái, đẹp đẽ đang chậm rãi bước từ bậc thềm vào trước mặt Nhan Duyệt. 

Nhan Duyệt ngước mắt nhìn bà không hề lộ biểu cảm gì, cô ta khẽ chớp mắt.

“Mẹ…” Nước mắt Nhan Duyệt ồ ạt rớt xuống. Cô ta run rẩy ôm lấy chân bà Nguyễn, khóc đến thảm thương, ấm ức nói: “Những chuyện đó không phải do con làm… mẹ, mẹ phải tin con, phải giúp con với… Con ghét Giang Vũ Phi nhưng con không hề hãm hại Lăng, con thật sự không làm… Con yêu anh ấy như vậy, sao có thể làm hại anh ấy, những chuyện này đều là anh ấy và Giang Vũ Phi kết hợp lại để hãm hại con…Mẹ, con thật sự đã thỏa hiệp, con không nên kết hôn cùng anh ấy, con có thể tự nuôi đứa trẻ… Mẹ, hãy vì cháu trai của mẹ, mẹ phải giúp con…”

Nhan Duyệt khóc lóc tỏ vẻ đau thương, buồn bã, vai cô ta không ngừng run rẩy, rất yếu ớt, đáng thương. Ánh mắt của cô ta vẫn tỏ ra là người vô tội vậy… Nhìn thấy dáng vẻ của cô ta, mọi người đều không thể không tin tưởng cô ta, thương cảm cho cô ta. 

Trước kia bà cũng bị chính dáng vẻ này của cô ta lừa phỉnh. Bà vì cô ta mà tổn thương con trai mình, hiểu lầm Giang Vũ Phi, bà cũng vì cô ta mà suýt chút nữa quyết liệt với con trai…

Bà vì cô ta làm nhiều chuyện như vậy, nhưng kết quả cô ta lại là một con sói độc ác.

Bà Nguyễn không còn bị sự giả tạo của cô ta làm mờ mắt nữa, ánh mắt bà trở nên lạnh lẽo, đột nhiên hất Nhan Duyệt ra. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.