Kiếp Này Gặp Được Anh

Chương 6: Cô ơi, anh ấy cử động lần thứ ba rồi. Cô đi đâu là anh ấy xoay về hướng đó




Trần Tố hơi thả lỏng do lệch múi giờ quấy nhiễu mà bắt đầu mỏi mệt toàn thân, dựa vào sofa mềm mại buồn ngủ, Vương Tuấn đứng dậy ôm ngang lấy Trần Tố ra hiệu Trần Khiết mở cửa phòng ngủ, mẹ Trần theo phía sau.

Mở phòng ngủ hiện tại của hai người, cả ba mặt tường đều là kệ sách chất đầy sách chỉnh tề, một chiếc giường bằng đồng nằm giữa phòng ngủ, một bàn học dựa vào cửa sổ, trên bàn còn có một máy vi tính tinh xảo và giá sách nhỏ, còn có một chậu hoa tươi trên bàn rất thu hút người khác, giống ngoài phòng khách bày một chậu bách hợp màu trắng tinh khiết, so với phòng khách càng hoa lệ và kiều diễm! Nhìn động tác tỉ mỉ của Vương Tuấn, mẹ Trần lui ra ngoài, nhỏ giọng gọi ba Trần về khách sạn.

Không để Vương Tuấn đưa về, ở cổng liền đẩy Vương Tuấn trở vào. Ngày mai Trần Tố tỉnh rồi lại đến khách sạn gặp họ, Vương Tuấn không miễn cưỡng.

Vào nhà, Vương Tuấn nhẹ nhàng đóng cửa, lại nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, lọt vào tầm mắt chính là một bó bách hợp, ký ức đã từng cùng Trần Tố giao hẹn mua bách hợp liền đại biểu chia tay vẫn còn như mới, nếu không phải mẹ mình muốn hoa này, Vương Tuấn chắc chắn sẽ không nhìn tới cũng sẽ không mua, nhưng hiển nhiên Trần Tố quên mất từng có giao hẹn này, Tết ba năm nay Trần Tố đều muốn Vương Tuấn mua hoa này, nó là thứ mẹ Vương Tuấn vô cùng thích, cũng là nguyện vọng của Trần Tố.

Vương Tuấn đứng ở đầu giường, mười ngày! Cùng Trần Tố xa nhau mười ngày rồi!

Vương Tuấn cởi hết trói buộc trên người, lửa nóng toàn thân cần được hơi thở Trần Tố xoay dịu, anh sẽ không hỏi tình trạng của Trần Tố, tình trạng của Trần Tố Vương Tuấn rất rõ, huống hồ theo tính toán tỉ mỉ của anh, ngày mai Vương Tuấn nhất định phải để Trần Tố đeo sắc mặt hơi tái nhợt và thần tình mệt mỏi đi gặp ba mẹ, bóp chết tia mầm móng cuối cùng muốn tách hai người ra của ba mẹ Trần Tố.

Cởi bỏ quần áo Trần Tố là một chuyện dễ dàng và vui vẻ, Trần Tố ngủ mê hoàn toàn không phòng ngự, Vương Tuấn thích trạng thái này, có thể để người ta muốn làm gì thì làm, bản thân điều khiển mật mã vui sướng của Trần Tố, Vương Tuấn làm sao có thể để Trần Tố có ý niệm cự tuyệt tồn tại trong đầu chứ!

Có thể là do Vương Tuấn quá mức cường thế, Trần Tố rất khó theo kịp tiết tấu của Vương Tuấn, mặc dù rất thích trong lúc làm tình cùng Trần Tố hỗ động (ý là “có qua có lại” í) cùng tận hưởng kích tình, may mà, Vương Tuấn không có sở thích khác (ám chỉ khẩu vị nặng chăng?), dùng môi khiến Trần Tố ý loạn tình mê (khẩu ** ấy, ban đầu tui cũng không hiểu), ban đầu chỉ là để thưởng cho việc Trần Tố bỏ qua nhân sinh bình thường và khơi dậy xung động nhất thời, nhưng một lần làm cho Trần Tố, chính là lần đó khiến Vương Tuấn không khống chế được, quá thích cảm giác theo túng thân thể Trần Tố, mà đây cũng là chuyện trong phòng khiến Trần Tố xấu hổ nhất, còn may Vương Tuấn còn chưa biến thái tới mức thích trò chơi khác, nếu không Trần Tố còn không đi nhảy sông tự vẫn nha!

Trần Tố buồn ngủ làm sao có thể chịu đựng kích thích và khiêu khích kiểu này, uốn thân thể trần trụi ở trong vòng ngực mạnh mẽ của Vương Tuấn khổ não lay động eo, muốn rời khỏi kích thích, lại mong muốn càng nhiều! Mơ mơ màng màng càng mở rộng thân thể cho Vương Tuấn càng xâm nhập vào mang đến khoái cảm, trong trí nhớ, đây là khoái cảm Vương Tuấn cho cậu!

Lúc ban đầu Vương Tuấn rất có hứng thú chinh phục, mới bắt đầu chỉ là muốn áp bách Trần Tố, trên tâm lý và tinh thần cho Trần Tố áp lực và suy nghĩ vô hình, nhưng sau lại thành bản thân Vương Tuấn thích rồi, sáu bảy trên mười lần hầu như đều là không nháo Trần Tố tới sức cùng lực kiệt toàn thân vô lực Vương Tuấn sẽ không bạo phát tình dục. (tui nghĩ ý ở đây là “ra” đó)

Nhìn Trần Tố vốn yếu nhược càng sạch sẽ động lòng người, nằm đó vô lực chống cự anh âu yếm, ngoại trừ phát ra âm tiết Vương Tuấn nghe được không còn âm thanh nào khác, khi đó Vương Tuấn thoả thích hưởng thụ đóa hoa duy nhất sức sống mười phần của Trần Tố, đóa hoa nở rộ kiều diễm do anh tỉ mỉ chăm chút từ sớm đang phun ra nuốt vào ngậm thật chặt thần tuấn (ngựa thần @@?) nhạy cảm nhất của Vương Tuấn, đóa hoa bên dưới ngậm chặt như đang dẫn tới thiên đường, nhìn Trần Tố diễm lệ nở rộ dưới thân mình, Vương Tuấn hưởng thụ cực hạn mâu thuẫn thị giác và xúc giác hoàn toàn bất đồng, mặc kệ là tư thế gì, Trần Tố ngượng ngùng cũng không thể phản đối và cự tuyệt anh, mà Vương Tuấn thích nhất chính là nhìn Trần Tố xấu hổ, trực tiếp phô bày bộ vị gắn kết chặt chẽ của hai người.

Vương Tuấn rất thích cảm giác vui sướng tràn trề khi phóng thích tinh hoa ở chỗ sâu trong cơ thể Trần Tố, trải nghiệm đầu tiên như vậy là Trần Tố mang đến cho anh, tinh lọc cảm giác chính mình cũng không thể từ bỏ muốn lưu lại trong nội bích sâu nhất của Trần Tố, bắn vào bên trong Trần Tố lại theo chuyển động phập phồng chảy ra ngoài, Vương Tuấn một chút cũng không cảm thấy ô uế, đây chính là căn cứ xác thực không thể tốt hơn anh có được Trần Tố!

Thật sâu rót đầy Trần Tố, nhuộm lên linh hồn Trần Tố vị đạo chính mình! Nắm lấy ngón tay vô lực để Trần Tố tự mình chân chân thực thực cảm thụ được bộ vị liên kết chặt chẽ giữa bọn họ, đó là sự thật và chứng cứ hai người có được nhau! Vương Tuấn muốn Trần Tố không thể bỏ qua hết thảy liên kết giữa hai người, Vương Tuấn nhét toàn bộ bản thân vào nhân sinh của Trần Tố!

Hôn Trần Tố ngượng ngùng dịu ngoan sau khi được anh thương yêu lộ ra mệt mỏi, Vương Tuấn kiêu ngạo cực kì, người như vậy thuộc về mình anh, đây chính là điều tốt đẹp nhất trong nhân sinh Vương Tuấn, còn có cái gì không trọn vẹn chứ?!

Tỉ mỉ đem ý niệm tiên nhập vi chủ* dẫn dắt tiến vào thế giới tinh thần vốn bảo thủ chất phác của Trần Tố, tỉ mỉ vững vàng bó buột mỗi một nhịp đập trẻ trung của thế giới tinh thần Trần Tố!

(*ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo)

Sau thương yêu kích tình, Trần Tố mờ mịt vô lực mở miệng tiếp nhận dòng nước Vương Tuấn ngậm tới rót vào yết hầu khàn khàn, đêm vẫn còn dài, sao có thể đơn giản buông tha Trần Tố vậy được, Vương Tuấn bắt đầu vòng tập kích kế tiếp.

Nụ hoa hợp lại thỉnh thoảng chảy ra chất lỏng như sữa tươi, Vương Tuấn rất hài lòng, là của anh, đương nhiên chỉ có thể là của anh!

Ôm Trần Tố đi tẩy trừ thân thể, ma chú của Vương Tuấn từ đó tới nay chưa bao giờ ngừng!

“Anh là ai?”

Vương Tuấn hài lòng nghe được Trần Tố mờ mịt trả lời theo bản năng, đó là đáp án duy nhất và chính xác mà Vương Tuấn muốn nghe, nam nhân! Đương nhiên rồi, Vương Tuấn lựa chọn “nam nhân” tăng thêm ma chú vào tâm hồn Trần Tố, truyền bá cho Trần Tố, từ ‘chồng’ quá ôn hòa, sẽ chỉ làm Trần Tố có sai lệch giới tính, còn không bằng lực tác động mạnh như “nam nhân” thậm chí có một loại áp bách của thượng vị giả, muốn vào thời điểm nào làm bốc hơi chú ngữ này là do anh quyết định, nhưng hiện tại không được, thời cơ chưa tới!

Không cần người khác định đoạt! Không cần người khác tán thành! Càng không cần người khác thông cảm! Vương Tuấn muốn Trần Tố! May mà đây là thời đại có thể dùng tiền tài nói chuyện, tiền để đầu tư di dân Vương Tuấn sớm đã chuẩn bị xong, chỉ còn xem là tới Hà Lan hay Canada, tùy thời tùy chỗ đều được, Vương Tuấn tuyệt không lo lắng tương lai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.