Kiếp Này Gặp Được Anh

Chương 12: Trong phòng ăn nhiều chỗ như vậy, sao cô lại cứ chọn ngồi cùng bàn với anh ta chứ?




Lại gần một năm nữa đi qua. Ác Ma Điện đã sớm trở về cuộc sống như trước đây, hàng ngày cũng đi tuần tra xung quanh khu vực cá nhân, sau đó lại cử một ít người tới tranh đoạt vật phẩm bên trong Cơ Duyên Tháp. Người thì hàng ngày vẫn chết nhưng mà cũng không đáng kể gì, một ngày nhiều nhất lúc này cũng chỉ chết mấy trăm ngàn người mà thôi. Trong đó Ác Ma Điện luôn luôn chết ít nhất, còn mấy chủng tộc đối địch cùng phe liên minh đồ mà thì chia đều số người bị chết. 

Nói thật bây giờ Ác Ma Điện đã giết ra cái hung danh rồi nên người người gặp phải Ác Ma Điện đều chạy được bao xa thì chạy. Bên ngoài đồn đại Ác Ma Điện người đều là kẻ giết người không chớp mắt, lạnh lùng, vô tình. Gặp phải người của Ác Ma Điện trên chiến trường chỉ có con đường chết. 

Thực tế đây là mấy lời đồn của các chủng tộc khác cùng phe đối địch phát tán tin đồn thất thiệt mà ra. Còn thực chất ai cũng biết Ác Ma Điện không phải vậy nhưng bọn họ sợ các thế lực kia mà không dám lên tiếng. Mọi người cũng thầm nhủ biết trong lòng là được không cần nói ra. 

......... 

Năm hết tết đến, mặc dù cái thế giới này chẳng biết cái quái gì là tết cả, duy chỉ có Ác Ma Điện là tổ chức tết cho mọi người. Vì vậy mỗi khi kết đến tháng 9 mỗi 10 năm( 10 năm tổ chức tết 1 lần, mỗi lần kéo dài vài tháng) thì Ác Ma Điện sẽ không tham gia tranh giành Cơ Duyên Tháp nữa, tạm thời đình chiến cùng các thế lực. Những bên thế lực khác cũng vui lòng với chuyện này. Mất đi một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ như Ác Ma Điện bọn họ còn mừng không kịp nữa là. 

Nhưng vì đảm bảo cho mọi người không bị tập kích khi ăn tết thì siêu cấp sát trận cùng phòng hộ trận của mỗi thành trì được mở ra nếu kẻ nào liều mạng đến công kích thì trước tiên phải vượt qua cửa ải khó này đã, ngày trước liên minh mấy chủng tộc muốn phá hai cái đại trận này mà cũng cần một giờ nữa là, với thời gian như vậy là đủ rồi. 

Cũng chỉ có thời gian này mà Ác Ma ĐIện thay đổi toàn bộ. Bầu trời một mảnh trong xanh, gió thổi hiu hiu, thực vật khắp nơi bên trong Ác Ma Thành cũng như hiểu được điều gì đó mà cũng biến đổi thành màu xanh nhu hòa không còn là màu đỏ kinh dị như trước kia nữa. 

Các loại hoa thơm thi nhau nở hoa tạo thành thành một cảnh đẹp hiếm có, bầu trời xanh ngắt, gió thổi nhè nhẹ mang theo hương hoa tự nhiên, cảm giác hơi lạnh lạnh. Một bầu không khí như vậy thì còn gì để nói. 

Bên trên đường phố lúc này cũng có không biết bao nhiêu là hàng quán mọc lên. Nhất là Ác Ma Thành-02 nơi đây đang có mười mấy triệu người là thường dân được cải tạo thành Hộ Vệ Ác Ma cấp thấp sinh sống, bọn họ tuy giết người không kém nhưng bản chất của bọn họ là người dân bình thường đã ăn sâu vào trong tiềm thức rồi. 

Nên cứ tới những ngày này thì mọi người ai nấy cũng vui vẻ, cười đùa cùng nhau không còn cái khuôn mặt lạnh tanh như trước nữa. Bọn họ cũng làm các loại bánh trái, đồ ăn các kiểu. Nói chung Xuân Đức bê luôn cái phong cách tết mà hắn biết truyền lại cho con dân của hắn. 

Thời gian này những người ngoại lai cũng có khả năng đi vào Ác Ma Thành -02 cùng 03. Duy chỉ có Chủ Thành là vẫn nghiêm cấm người ngoài đi vào. Như vậy cũng là đủ rồi, 10 năm một lần mọi người lại hối hả đi đến Ác Ma Thành tham quan. Trong những dịp như thế này các loại hình tỷ vỏ tranh tài, siêu cấp đại hình đấu giá hội... cái gì cũng có.

Năm này còn đặc biệt hơn nữa, không biết mấy người Tà Long, Tuyết Anh có phải hay không hết việc làm lại bắt đầu chiêu thu môn đồ. Thêm vào đó là thu nuôi trẻ mồ côi cùng người bình thường, cũng không biết có phải trẻ mồ côi thật hay là đám gia tộc ném con cháu mình ra ngoài giả làm mồ côi nữa mà số lượng trẻ mồ côi thu nhận được trong ngày đầu tiên đã lên tới cả tỷ đứa. 

........... 

Ác Ma Thành -03, Phế Tài Doanh. 

Cái tên phế tài doanh là bọn họ tự đổi tên từ thiên tài doanh mà thành, chắc do nghe cái danh thiên tài nhột quá nên bọn đổi thành phế tài cho đỡ chột dạ. Thiên tài doanh ban đầu cũng có mấy chục vạn người nhưng qua đi một trận kinh chiến mấy năm trước trong số bọn họ đã chết một phần ba. 

Cái này cũng không phải Ác Ma Điện không bảo vệ bọn họ tốt mà là cả đám muốn mạnh mẽ lên, không muốn nấp sau bóng lưng người khác nên cả đám đã tham gia chiến tranh. Chiến tranh là phải có người chết, thiên tài cũng là người cũng phải chết. Ai còn sống sót được thì lúc này đều đã là một chiến sĩ mạnh mẽ rồi nếu về Tông Môn của bọn họ thì hiếm ai là địch thủ, không nói đồng lứa mà cả trưởng bối của bọn họ cũng vậy. 

Ở một căn phòng bình dị, Trần Vũ Thư cả người thanh y nhìn xinh đẹp tuyệt trần khiến mọi người đều phải ghé mắt mà nhìn. Bên cạnh nàng là 2 nam cùng 2 nữ. 2 nam kia chính là hai người bạn ở Thiên Long Học Viện, còn 2 nữ là bạn tốt của nàng ở Thiên Long Thành. Mọi người bây giờ đều mất đi vẻ non nớt trước kia mà đều trầm ổn hơn rất nhiều. 

Cái gì tự kiêu, cái gì mà thiên tài ở nơi đây đều bị chà đạp một cách không thương tiếc. 

Nhìn mọi người Trần Vũ Thư mĩm cười nói ra: 

" Người nhà của chúng ta sắp tới cửa thành đông, Ác Ma Thành-03, chúng ta cùng nhau ra đón bọn họ đi. 

" Được, chúng ta cùng đi."--- Mấy người cùng nói ra. 

Mấy người cùng nhau đi ra ngoài. Vừa đi không được bao xa thì bọn họ gặp được mười mấy người khác cũng có chung mục đích như bọn họ. Nếu là bình thường sẽ không thiếu được mấy lời khiêu khích nhưng bây giờ là thời gian đặc biệt nếu ai mà cố tình gây sự bị ma ảnh theo dõi được thì sẽ bị phạt rất thảm. 

Chú Thích: Ma Ảnh là sinh vật không có thực thể, không có khả năng công kích nhưng có khả năng quan sát vô cùng tốt. Nó thực hiện nhiệm vụ giám sát động tĩnh khắp nơi sau đó báo về cho người nuôi chúng. 

Nhưng bây giờ mọi người thái độ hữu hảo, chào hỏi lẫn nhau. Trần Vũ Thư nhìn một cô gái trong đám người hỏi: 

" Mọi người cũng đi đón người thân của mình sao? " 

Cô gái kia cũng ôn hòa trả lời: 

" Đúng vậy, các ngươi cũng vậy sao? Nếu không chúng ta cùng đi với nhau. " 

" Cũng được, chúng ta đi thôi." Trần Vũ Thư nói. 

Cứ như vậy đoàn thiếu niên thiên tài cùng nhau đi tới cổng thành đông, Ác Ma Thành số 3.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.