Kiếp Nạn Trời Định

Chương 13




Nhìn Nhạc Minh Tùng khóc nước mũi nước miếng chảy ròng ròng, Thạch Cơ Yêu Hậu khẽ cau mày, phất tay một cái, một cỗ kình phong cường đại liền cuốn Nhạc Minh Tùng bay lên khỏi mặt đất.

Nhạc Minh Tùng cảm thấy thân thể bị một luồng áp lực vô hình đè ép, da đầu tựa như muốn nổ tung, liền hét lên:

- Yêu Hậu đại nhân tha mạng! Tha mạng!

- Nếu đã biết sợ thì hãy thành thật khai báo, một thân bản lĩnh luyện khí của ngươi là học được từ đâu?

Ánh mắt Thạch Cơ Yêu Hậu vô cùng lạnh lùng, dùng yêu khí ngưng tụ ra một thanh phi kiếm, đặt trên cổ Nhạc Minh Tùng.

Tròng mắt Nhạc Minh Tùng xoay tròn, nói:

- Hồi bẩm Yêu Hậu, đều là do Ninh Tiểu Xuyên dạy ta, đều là hắn, đều là hắn…

- Ninh Tiểu Xuyên, làm sao có thể?

Thạch Cơ Yêu Hậu căn bản không tin lời của Nhạc Minh Tùng, liền muốn dùng một kiếm chém bay đầu hắn.

Nhạc Minh Tùng lại cầu xin tha mạng, nói:

- Ta nào dám lừa gạt Yêu Hậu đại nhân, ta dám dùng danh nghĩa Thần Linh mà thề, những gì ta nói tuyệt đối không có nửa lời dối trá, thật sự là Ninh Tiểu Xuyên dạy ta mà. Yêu Hậu đại nhân, mặc dù Ninh Tiểu Xuyên không phải là Luyện Khí Sư, thế nhưng hắn lại là Đấu Chiến Thần Long Sứ, có được đại khí vận, đã từng tiến vào Phong Thần động phủ, tìm được một bộ Thần Thư luyện khí từ trong đó.

- Cái gì? Hắn từng tiến vào Phong Thần động phủ trong truyền thuyết?

Thạch Cơ Yêu Hậu lập tức thả Nhạc Minh Tùng xuống, dùng phi kiếm chỉ trên đỉnh đầu Nhạc Minh Tùng, nói:

- Nói cho ta biết, Phong Thần động phủ ở đâu?

Đối với truyền thuyết về Phong Thần động phủ, Thạch Cơ Yêu Hậu cũng thập phần xem trọng.

Nhạc Minh Tùng nằm rạp trên mặt đất, vẻ mặt cầu xin nói:

- Vị trí của Phong Thần động phủ chỉ có Ninh Tiểu Xuyên biết rõ, nơi trọng yếu như vậy, hắn làm sao có thể nói cho người khác biết được? Kỳ Môn Khí Điển mà ta tu luyện chính là do hắn lấy ra từ trong Phong Thần động phủ, cho nên, bản lĩnh luyện khí của ta, thật sự đều là do hắn dạy, tất cả đều là do hắn dạy a.

Thạch Cơ Yêu Hậu nói:

- Giao Kỳ Môn Khí Điển cho ta!

Nhạc Minh Tùng không dám trái lời Thạch Cơ Yêu Hậu, lập tức giao ra ngọc thư Kỳ Môn Khí Điển, cung kính dâng tận tay Thạch Cơ Yêu Hậu.

Thạch Cơ Yêu Hậu tiếp nhận ngọc thư của Nhạc Minh Tùng, liền dùng tâm thần đắm chìm vào trong ngọc thư, bề mặt ngọc thạch lập tức xuất hiện một loạt văn tự nhỏ chi chít.

Mặc dù Thạch Cơ Yêu Hậu chỉ xem lướt qua một lần, thế nhưng trong lòng lại thập phần khiếp sợ, bí pháp luyện khí ghi lại trên này quả thực bác đại tinh thâm, huyền diệu không gì sánh được, căn bản không phải là mật quyển luyện khí nên xuất hiện tại nhân gian, mà là thế gian chi bảo từ Cửu Thiên Thần Giới lạc xuống.

Loại bảo quyển luyện khí cấp bậc này, cũng chỉ có thể đạt được từ trong Phong Thần động phủ mà thôi.

Nếu như tu luyện bí pháp luyện khí trên Kỳ Môn Khí Điển, e rằng trình độ luyện khí nhất định sẽ tiến bộ vượt bậc, thậm chí có khả năng luyện chế ra cả Vương Khí và Hoàng Khí.

Thật quá tốt rồi.

Trong lòng Thạch Cơ Yêu Hậu thập phần vui sướng, không ngờ lại ngoài ý muốn tìm được tin tức có liên quan tới Phong Thần động phủ.

Về phần Phong Thần động phủ, có vô số truyền thuyết, nghe nói còn có liên hệ cực lớn với thời đại Thượng Cổ Phong Thần.

Thiên Đế chính bởi vì tiến vào Phong Thần động phủ cho nên mới có thể lĩnh ngộ được chân lý thành Thần, trở thành nhân kiệt duy nhất trở thành Thần sau thời đại Phong Thần.

Thạch Cơ Yêu Hậu tất nhiên không cam lòng khuất phục dưới Thiên Mộng Yêu Hoàng, cũng muốn tu luyện thành Thần đạo. Nếu có thể tu thành Thứ Thần, vậy thì liền có thể ngang vai ngang vế với Thiên Mộng Yêu Hoàng rồi.

- Khó trách hắn lại tu luyện “Địa kinh”, hẳn là cơ duyên gặt hái được từ trong Phong Thần động phủ.

Hai mắt Thạch Cơ Yêu Hậu nheo lại thành một đường thẳng.

So với Kỳ Môn Khí Điển, nàng lại càng quan tâm đến Phong Thần động phủ hơn.

Nhạc Minh Tùng vụng trộm đưa mắt nhìn Thạch Cơ Yêu Hậu, lại run rẩy nói:

- Nghe nói, nghe nói Ninh Tiểu Xuyên còn nhận được một giọt Thần dịch do Thần Hồn của Viễn Cổ Chân Thần ngưng tụ mà thành, đợi sau khi tu vi của hắn đạt tới trình độ nhất định, liền có thể phục dụng giọt Thần dịch đó, tẩy luyện thân thể, đúc thành Thần Thể. Bà mẹ nó, tên khốn đó có số mệnh quá cường đại, không ngờ lại đạt được Thần dịch tẩy tủy trong truyền thuyết.

Trong mắt Thạch Cơ Yêu Hậu chợt hiện một tia dị quang sáng ngời, không ngờ trong tay Ninh Tiểu Xuyên lại nắm giữ một giọt Thần dịch?

Năng lượng của Thần dịch cường đại, ẩn chứa Thần lực của Chân Thần, với tu vi của Ninh Tiểu Xuyên, căn bản không thể tiếp nhận nổi năng lượng của Thần dịch.

Nếu như giọt Thần dịch đó rơi vào trong tay nàng, vậy thì với Yêu thể linh thạch của nàng, nhất định có thể tiếp thu tiêu hóa được giọt Thần dịch này.

Luyện hóa một giọt Thần dịch thì tu vi sẽ cường đại đến trình độ nào?

Trong mắt Thạch Cơ Yêu Hậu không ngừng lóe sáng, đột nhiên trên mặt hiện ra một nụ cười mê người, khẽ cúi xuống, ôn nhu nói:

- Không phải ngươi và Ninh Tiểu Xuyên là bằng hữu ư? Tại sao ngươi lại muốn bán đứng hắn? Lời của ngươi, bổn Hậu có chút không tin a.

Nhạc Minh Tùng tức giận mắng:

- Ai là bằng hữu của hắn? Ta chưa từng xem hắn là bằng hữu, từ khi biết hắn đến nay, ta chưa từng phong quang lần nào, những thiên chi kiêu nữ xinh đẹp, cái gì mà Thiên Đế Linh Nữ, Quang Minh Thánh Nữ, Cửu Thiên Linh Nữ… Tất cả đều vây quanh hắn, nhưng không một người nào chú ý đến ta.

- Hắn dù sao cũng là huynh đệ của ta phải không? Thế nhưng, hắn lại phóng đãng không trói buộc, phong lưu thành tính, cả ngày dẫn theo một đám mỹ nữ đi tới đi lui trước mặt ta, vậy mà không bận tâm đến cảm thụ, cũng chẳng chia cho ta một người. Như vậy thì gọi gì là bằng hữu? Gọi gì là huynh đệ?

- Hắn đã trở thành Linh Tử của Thiên Đế Sơn, phong quang vô hạn, thế nhưng ta thì vẫn chỉ là một đệ tử bình thường, chưa từng có người nào xem trọng ta. Thiên phú của ta cũng không chênh lệch hắn bao nhiêu, dáng vẻ lại càng anh tuấn hơn hắn, bằng vào cái gì mà chỗ tốt nào cũng bị hắn chiếm, còn ta thì ngay cả chút canh thừa cũng không uống được một ngụm?

Nhạc Minh Tùng nghiến răng nghiến lợi nói, bộ dạng căm ghét như chỉ hận không thể cắn chết Ninh Tiểu Xuyên.

Thạch Cơ Yêu Hậu nhìn thấy Nhạc Minh Tùng căm hận Ninh Tiểu Xuyên như vậy, trong lòng lại càng tin tưởng hơn vài phần, xem ra trên người Ninh Tiểu Xuyên quả thật nắm giữ một giọt Thần dịch rồi.

Nụ cười trên mặt nàng lại càng thêm tươi rói, bàn tay trắng như ngọc, hoàn mỹ không chút tỳ vết khẽ vỗ đầu Nhạc Minh Tùng, cười nói:

- Yên tâm đi! Ngươi trung tâm với bổn Hậu như thế, sau khi bổn Hậu đạt được Thần dịch, tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.

- Đa tạ Yêu Hậu thưởng thức, sau này tiểu nhân nhất định sẽ tận tâm tận lực phụng dưỡng Yêu Hậu đại nhân.

Nhạc Minh Tùng dập đầu ba cái, rối rít cảm ơn, thế nhưng trong lòng lại như đang nở hoa, thầm nghĩ:

- Nhạc gia ngươi mới không có hứng thú phụng dưỡng ngươi, cứ để Ninh Tiểu Xuyên phụng dưỡng ngươi vậy.

Lúc này, Ninh Tiểu Xuyên cuối cùng cũng hoàn toàn luyện hóa xong thân hình của Thực Binh thú, tinh luyện được chín giọt “Binh tủy” từ trong dung dịch kim loại, cộng lại cũng chỉ được gần nửa chén.

- Thực Binh thú có thân hình khổng lồ như tòa núi mà cũng chỉ luyện ra được chín giọt Binh tủy.

Ninh Tiểu Xuyên khẽ lắc đầu, “Binh tủy” quả nhiên không phải thứ dễ dàng có được.

Chẳng qua, chín giọt Binh tủy này cũng đủ để đề thăng Ma kiếm tới cấp bậc Chí Tôn Khí hạ phẩm rồi.

Chỉ cần khiến Ma kiếm đề thăng tới cấp bậc Chí Tôn Khí hạ phẩm, lại trợ giúp Ninh Tiểu Xuyên sớm luyện chế ra Nhân cấp đan, như vậy thì sẽ có cơ hội rất lớn đột phá đến Thiên Nhân cảnh tầng thứ chín, Thiên Ngoại Thiên.

Đạt tới Thiên Ngoại Thiên, Đạo thai liền có thể ly thể, hấp thu lực lượng ngôi sao, tinh hoa nhật nguyệt, thiên địa linh khí trên chín tầng trời.

Ninh Tiểu Xuyên thu hồi chín giọt Binh tủy lại, sau đó nhìn sang Tử Hàm Yên và Bảo Châu Địa Tạng, lại nhìn bốn phía một lượt, ánh mắt thoáng ngưng tụ, hỏi:

- Nhạc Minh Tùng đâu?

Tử Hàm Yên và Bảo Châu Địa Tạng đang tế luyện Chí Tôn Khí trung phẩm, nghe Ninh Tiểu Xuyên hỏi, các nàng lập tức bừng tỉnh, quả nhiên không thấy Nhạc Minh Tùng đâu nữa.

Một người đang sống sờ sờ, lại có thể biến mất ngay trước mắt bọn họ sao?

Tiểu Hồng cũng dụi dụi mắt, nói:

- Kỳ quái, lúc trước còn thấy hắn ngồi ở chỗ kia, tại sao đột nhiên lại không thấy tăm hơi đâu nữa? Chẳng lẽ trong Quy Hư có lệ quỷ, bắt hắn đi rồi?

- Trong Quy Hư quả nhiên nguy cơ tứ phía, khắp nơi đều ẩn giấu sát cơ.

Tử Hàm Yên ngưng trọng nói.

- Không đúng.

Ninh Tiểu Xuyên khẽ lắc đầu.

Từ khi tiến vào Quy Hư đến nay, Nhạc Minh Tùng vẫn luôn hiểu rõ hơn đám người Ninh Tiểu Xuyên, hiển nhiên không phải là lần đầu tiến vào Quy Hư. Ngay cả đám người Ninh Tiểu Xuyên còn chưa gặp chuyện không may thì hắn làm sao có thể gặp bất trắc được?

Đột nhiên, Ninh Tiểu Xuyên tựa như cảm ứng được điều gì đó, chợt nhìn về phía xa xa, chỉ thấy một mảnh Yêu vân hùng hậu dày đặc đang bay về phía bọn hắn.

Trong Yêu vân có vô số lôi điện lập lòe, đại khí huy hoàng, nguyên khí trong thiên địa chấn động, trấn áp vô số sinh linh xung quanh Quy Hư đều run rẩy.

- Yêu khí thật cường đại, chúng ta nhanh rời khỏi đây thôi.

Ninh Tiểu Xuyên lập tức biến sắc, liền hợp thể với Tiểu Hồng, nắm lấy tay Tử Hàm Yên và Bảo Châu Địa Tạng, cấp tốc bay về phía khu thứ chín.

Mặc dù Ninh Tiểu Xuyên có Thần Long Tật Tốc, thế nhưng tốc độ của mảnh Yêu vân kia lại càng nhanh hơn, không lâu sau đã bay tới đỉnh đầu đám người Ninh Tiểu Xuyên.

Xoạt...

Yêu vân trên bầu trời hội tụ thành một nữ tử mỹ lệ thướt tha uyển chuyển, tựa như một vị Cửu Thiên tiên cơ giáng trần, chặn đứng đường đi của Ninh Tiểu Xuyên.

Thạch Cơ Yêu Hậu đứng nghiêm, đôi gò bồng trước ngực cao ngất, trên người tản mát một luồng yêu khí vô cùng cường đại, trong mắt lộ ra một loại ngạo nghễ tựa như đang quan sát thiên hạ chúng sinh.

Nhạc Minh Tùng từ sau lưng Thạch Cơ Yêu Hậu chạy ra, trừng mắt nhìn đám người Ninh Tiểu Xuyên, quát lớn:

- To gan, nhìn thấy Yêu Hậu còn không quỳ xuống, các ngươi muốn chết phải không?

Ninh Tiểu Xuyên khẽ nhíu mày, nói:

- Nhạc Minh Tùng, ngươi đã trở thành nô bộc của Thạch Cơ Yêu Hậu rồi sao?

- Ha ha! Ninh Tiểu Xuyên, ngươi hâm mộ phải không? Đúng vậy, bây giờ Nhạc gia đã là người của Yêu Hậu rồi, lập tức giao Thần dịch ra đây, bằng không một khi Yêu Hậu ra tay, trên trời dưới đất, không ai cứu được ngươi đâu.

Nhạc Minh Tùng lạnh lùng nói.

- Thần dịch? Nhạc Minh Tùng, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì vậy?

Tử Hàm Yên vô cùng phản cảm với Nhạc Minh Tùng, cảm thấy thập phần phẫn nộ, rất muốn xông lên chém hắn một đao.

Nhạc Minh Tùng lạnh lùng cười, đáp:

- Ngươi không biết cũng không sao, nhưng Ninh Tiểu Xuyên thì biết rõ ta đang nói gì a. Đúng không, Ninh Tiểu Xuyên?

Ninh Tiểu Xuyên liền xông lên cản Tử Hàm Yên lại, dường như đã hiểu Nhạc Minh Tùng đang ám chỉ cái gì.

Ninh Tiểu Xuyên là hạng người thông minh cỡ nào? Lúc Nhạc Minh Tùng vừa nói ra hai chữ “Thần dịch”, hắn đã đại khái đoán ra tiền căn hậu quả.

Nhất định là Nhạc Minh Tùng đã bị Thạch Cơ Yêu Hậu bắt đi, vì bảo vệ tính mạng cho nên mới dùng một cái “Thần dịch” vô nghĩa để lừa dối Thạch Cơ Yêu Hậu, sau đó liền dẫn Thạch Cơ Yêu Hậu đến tìm Ninh Tiểu Xuyên, bức Ninh Tiểu Xuyên giao ra Thần dịch.

Trên người Ninh Tiểu Xuyên có thể có Thần dịch gì chứ? Chẳng phải chỉ có một giọt “Thiên Nhất Thánh Thủy” hay sao?

- Nhất định là Nhạc Minh Tùng muốn dùng Thiên Nhất Thánh Thủy để đối phó với Thạch Cơ Yêu Hậu, như vậy có ổn không?

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên thầm nghĩ, cảm thấy một chiêu này quá độc rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.