Kiếp Mộng Sinh

Chương 18




Nhắc tới tính toán Sở Giang Đông thật không đơn giản, y muốn mượn lần trở về này chọn lựa người mẫu, đem con gà tre Tử Vi này đưa vào thế giới phồn hoa. Nói tốt chính là, y đây là chiếu cố thanh mai trúc mã của Ngô Nông, làm cho cô thấy nhiều trải nhiều, quen biết nhiều con trai chất lượng tốt, trừ bỏ Ngô Nông. Nhưng mục đích thực tế của y rất đơn giản ── y chính là đem cô ném ra bên ngoài thôi, hy vọng cô có thể nhanh bị nam nhân khác mang đi, làm cho vịt con không hề có tâm lý gánh nặng nữa, có thể không băn khoăn cùng y tương thân tương ái.

Ngô Nông không phải đoán không được, chính là đối với Tử Vi, hắn cũng thật sự liền đem cô xem như em gái, nếu Tử Vi thật có thể thuận lợi được đến danh thứ ── cho dù cô không chiếm được danh thứ ── nếu sau đó gặp được chân ái của mình, Ngô Nông cũng là phi thường vui mừng nhìn đến kết quả này. Dù sao đời trước bởi vì Tử Vi đối tác phong làm việc của QFA này rất quen thuộc, biết chỗ các cô không phải cái loại âm u lộn xộn này, cho nên vẫn là thực hy vọng Tử Vi có thể vào được. Hơn nữa, vậy cũng là tròn giấc mộng của Tử Vi đời trước.

Nên khi Sở Giang Đông ở trên bàn ăn sáng nói đến 《QFA》 tạp chí thời thượng này cho Tử Vi, Ngô Nông cũng không có ngăn trở, chính là cúi đầu yên lặng húp cháo.

Mà ba mẹ Lý gia Ngô gia cũng sớm rời bàn đi nhà xưởng bắt đầu làm việc rồi, bằng không khả năng còn có thể quở trách Tử Vi vài câu, làm cho cô đừng mơ tưởng nữa.

Tóm lại nói tới nói lui, cùng Ngô Nông cam chịu, Sở Giang Đông rất dễ dàng gieo xuống một hạt giống ước mơ ở trong lòng Tử Vi, cho dù bây giờ cô không có dũng cảm đứng ở trên đài làm cho người ta bình phẩm từ đầu đến chân, nhưng là lâu ngày, không chừng hạt giống này liền mọc rễ nảy mầm.

Tử Vi cùng Ngô Nông vẫn đem bọn họ đưa đến xe ở trước cửa nhà, bác Lý tài xế đứng ở bên cạnh xe nhìn mấy người đi ra, gật gật đầu xem như chào hỏi. Bên cạnh hắn còn có hai người trẻ tuổi khác, là bọn họ lái xe chở Louie nhị thế trèo non lội suối một đường đi tới, hôm nay một người phụ trách lái xe chở Louie nhị thế, một người phụ trách lái xe thể thao chở Sở Giang Thiên.

Thừa dịp Tử Vi cùng hai cô bé kia lưu luyến chia tay, Ngô Nông nghiêm mặt chống nạng đi đến bên người Sở Giang Đông, kéo kéo khăn quàng cổ mà em trai đan cho trên cổ y: “Ở nhà tôi nửa tháng rồi mà khăn quàng cổ này đều không thấy anh rời khỏi người. Hai anh em anh tình cảm thật tốt.”

“Vịt con, em thật đúng là ác nhân cáo trạng trước a, này còn không phải là vì che dấu răng mà em cắn trước khi thi?” Sở Giang Đông hơi hơi kéo ra khăn quàng cổ, cho hắn xem dấu vết phía dưới kia, cho dù qua gần một tháng, vẫn là có chút xanh tím.

“. . . . . . Hừ.” Vịt con đuối lý hừ một tiếng, không tình nguyện đem khăn quàng cổ đan rách rưới kia sửa sang lại tốt cho Sở Giang Đông, đợi cho xác nhận đem dấu răng che dấu kín mới buông tay. “Được rồi, lần sau cho anh cắn lại.”

“Không có việc gì, không cần.” Sở Giang Đông cười tủm tỉm: “Lần trước không phải anh đã muốn ‘ cắn ‘ lại rồi sao?” Y vừa nói, cặp mắt linh khí kia liền hướng chỗ kín của Ngô Nông quét tới.

“Con mẹ nó anh. . . . .” Ngô Nông giơ gậy lên muốn đánh y, lại đem Sở Giang Đông kéo lại tiếp theo hung hăng kéo ── trên chân vịt con còn quấn băng vải cứ như vậy phí công vẫy cánh hung hăng tiến vào trong lòng thiên nga đen.

. . . . . . Két!

Ngô Nông sợ tới mức khẽ run rẩy, nhanh quay đầu nhìn lại ba cô bé phía sau, khi hắn nhìn đến Tử Vi đưa lưng về phía bọn họ đang cùng Trương Tuyết Kỳ Lưu Vũ Đình nói chuyện, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bên kia Sở Giang Thiên còn kéo người sắp sửa điều khiển chiếc xe yêu quý của mình công đạo “Cẩn thận một chút đừng quẹt làm xước xe của tôi nếu không tiền lương của cậu cũng đừng nghĩ muốn”, mà duy nhất bác Lý thấy chuyện đã xảy ra liền trước tiên ngẩng đầu đếm mấy con quạ đen bay trên trời.

“Muốn chết a! Bị Tử Vi nhìn đến làm sao đây a!” Ngô Nông quay đầu trở lại dọa thấp giọng, nhưng là lại không có giãy ra cái ôm của Sở Giang Đông: “Sở Giang Đông, làm người nhất định phải muốn rõ ràng vị trí của mình ── Tử Vi chính là vợ của tôi, anh bây giờ chính là tiểu tam! Anh có biết vì sao kêu tiểu tam không, chính là người thứ ba, chính là cái loại phá hoại gia đình người ta!”

Sở Giang Đông đâu thèm so đo với hắn nói: “Đừng nói mấy lời ngụy biện này, em nếu thật không muốn gặp anh, liền buông tay ra đừng ôm anh nữa.”

“Tôi tôi tôi tôi đây không phải bị thương ở chân sao, anh nghĩ rằng tôi thích ôm anh a.”

“Nạng ở chỗ này, còn không buông tay?”

“Anh, anh buông tay trước, tôi liền buông tay!”

“Vậy không được a, anh còn tính ôm em cả đời nha.”

“. . . . . . Hỗn đản, đoạt lời tôi nói.”

Sở Giang Đông cười đến như là đại phôi đản thực hiện được mưu kế, vui sướng hài lòng nhìn Ngô Nông cuối cùng chủ động đối y biểu hiện ra một chút không muốn xa rời ── quả nhiên tiểu biệt thắng tân hôn a! Tuy rằng Ngô Nông vẫn là con vịt chết mạnh miệng, một câu nói thừa nhận “thích” cũng chưa nói, nhưng là hiện tại y đã muốn thực thỏa mãn !

Bên kia mái hiên, Lưu Vũ Đình cùng Trương Tuyết Kỳ trong lòng đều lo lắng muốn chết, mắt thấy hai cái nam nhân bên kia còn không biết xấu hổ ôm nhau không buông tay, bên này Tử Vi đã muốn mấy lần nghĩ quay đầu nhìn nhìn, kết quả đều bị các cô cản lại, làm sao đây a làm sao đây!

“Ô? Sao bên Tiểu Nông lại không có động tĩnh gì a?” Tử Vi lại muốn quay đầu rồi, lần này Lưu Vũ Đình quyết định thật nhanh bước dài một cái xông lên ôm chặt lấy Tử Vi, rồi mới hô to một tiếng “Tử Vi a chị thật luyến tiếc em a” xong bắt đầu khóc lên.

Bị cô ôm như thế, Tử Vi liền không có khả năng xoay người, chỉ có thể tùy cô ôm, thậm chí còn bồi cô rớt nước mắt. Trương Tuyết Kỳ thở một hơi dài nhẹ nhõm, bắt đầu thầm oán Sở Giang Đông điềm điềm mật mật chẳng phân biệt được trường hợp.

Sở Giang Đông lẳng lặng ôm Ngô Nông một hồi lâu, mới hơi hơi buông ra một ít, hà hơi vào lỗ hai hắn: “Vịt con. . . . .”

“Ừ?” Ngô Nông cảm giác mình có điểm đỏ mặt ── hỗn đản này sẽ không phải muốn nói lời đường mật hay dụ dỗ bé gái đi!

Ai có thể lường trước Sở Giang Đông lại dị thường anh dũng nói một câu: “Anh muốn ăn . . . . . .vịt quay Bắc Kinh.”

“A?” Ngô Nông khó hiểu.

“Anh muốn ăn vịt quay Bắc Kinh a. . . . . . Chính là đem em lột sạch, lấy xích sắt khóa cái cổ trắng muốt của em ở trên giường, còn muốn tứ chi mở rộng ra mặc anh hưởng dụng. . . . . .” Nói tới đây, Sở Giang Đông cười đến càng vui vẻ hơn : “Bộ dạng thơm nức bốn phía của em, hiện tại anh thật giống như có thể nghe thấy được a.”

“. . . . . .” Ngô Nông đen mặt kéo khăn quàng cổ của Sở Giang Đông, ở cổ bên kia, lại hung hăng cắn ra một dấu răng.

===========

Vài ngày sau đó là 30 tết, Ngô gia Lý gia theo thường lệ ở cùng nhau chúc mừng, Ngô ma ma từ phòng bếp lấy ra “hai anh em Sở gia hiểu biết gửi đến này nọ” , vô cùng cao hứng bưng cái khay lên bàn.

── đó là hai con vịt quay Bắc Kinh mập mạp non mềm.

Ngô Nông nắm tay, Ngô Nông nắm tay, Ngô nông lại nắm tay. . . . . . Hắn lấy điện thoại ra nhắn tin cho Sở Giang Đông: “Sở hỗn đản, anh đưa vịt quay Bắc Kinh đến là có ý gì! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !” Dấu chấm than nhiều đến muốn nổ màn hình.

Qua vài giây Sở Giang Đông nhắn tin lại, mặt trên chỉ có ít ỏi một câu: “Vịt con, thịt vịt quay, thơm không? Bất quá thịt của em còn thơm hơn chúng nó. ^_^”

Ngô Nông tức giận đến tay đều run lên, rõ ràng trực tiếp cầm con vịt ở trong tay rồi gặm lớn. Kia phó bộ dáng ngoan tuyệt, như là ở ăn thịt kẻ thù.

Mọi người ngồi ở bàn choáng váng, tay cầm chiếc đũa run a run, đều dị thường hoảng sợ nhìn hắn.

Vẫn là Ngô ba ba dẫn đầu phá vỡ tịch mịch, xuất ra một bộ ngữ khí “người từng trải” nói: “. . . . . . Mọi người đều nói ‘ tiểu tử choa choa, ăn chết Lão Tử ’, xem như tôi cuối cùng gặp được. Lúc trước tôi còn nói sức ăn của Tiểu Nông sao lại càng ngày càng ít, hóa ra hắn chờ hôm nay mới ‘ đại khai sát giới ’ đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.