Kiếp Mộng Sinh

Chương 12




Trên chân phải của Ngô Nông còn quấn băng vải, không thể dính nước, Sở Giang Đông sớm có chuẩn bị xuất ra một cái túi ni lông, đem chân hắn bao vào trong túi ni lông. Ngô vịt con chỉ có chân vịt là trái lúc lắc phải xoay xoay, toàn thân cao thấp là khó chịu nói không nên lời.

“Tắm bồn hay tắm vòi sen?” Sở Giang Đông hỏi hắn.

“Trước tắm vòi sen rồi mới tắm bồn đi.” Ngô Nông hơi sợ nhìn bồn tắm che kín bọt bong bóng phấn hồng kia, suy nghĩ một chút vẫn là quyết định tắm vòi sen bình thường trước. Phòng tắm trơn, Ngô Nông chân đi dép lê lại chỉ có một chân nhảy được thực dễ dàng xảy ra nguy hiểm, Sở Giang Đông tự nhiên “Nghĩa bất dung từ” * thành tay vịn thịt người, nửa đỡ nửa ôm Ngô Nông, hận không thể làm cho cả người hắn đều tựa ở trên người mình.

* làm việc nghĩa thì không chối từ

Hai người cứ như tình trạng dây leo quấn cùng một chỗ, tại dưới vòi hoa sen tắm, Ngô Nông thấp hơn Sở Giang Đông nửa cái đầu, như vậy tựa vào cùng nhau, tự nhiên các bộ vị thân thể đều thấp hơn 10 cm so với Sở Giang Đông. Hai điểm ở ngực đối phương dán vào chỗ xương quai xanh của hắn, mà hai hạt táo của hắn tựa vào trên xương sườn đối phương. . . . . . Này còn không phải điểm chết người , để cho Ngô Nông xấu hổ không thôi, là cái gì đó thẳng tắp thon dài giống chủ nhân của nó đang dán ở vị trí đi xuống rốn một chút của hắn, . . . . . . Tóm lại, vật thể dài mảnh mềm nhũn cùng túi túi phía dưới núp ở trong rừng rậm màu đen, đột nhiên nhìn qua giống như là một con thiên nga có cái cổ thật dài đang cúi đầu ngủ yên. . . . . .

── ngươi xem ngươi xem, túi túi kia chính là thân mình thiên nga, hành thể thon dài kia chính là cổ thiên nga, đỉnh đầu hơi có vẻ tráng kiện chính là đầu thiên nga! < Yu Ming: ngất tập 2 >

“Anh nói vịt con a, thật không nghĩ tới em đối với tiểu huynh đệ của anh có hứng thú như thế, đều nhìn chằm chằm 5 phút rồi, em rốt cuộc nhìn ra cái gì a?” Người nào đó ác liệt cúi đầu hướng bên tai Ngô vịt con thổi nhiệt khí.

Ngô Nông mân mê miệng, cúi đầu nhìn xem cổ vịt con ngắn xấu xú buồn bã ỉu xìu ở chỗ kín kia của mình, nhìn nhìn lại thiên nga đen cổ thật dài của người ta, có chút buồn bực hít mũi một cái: “Nhìn ra sự khác biệt giữa vịt con xấu xí cùng thiên nga đen. . . . . .”

“? ? ?” Sở Giang Đông tự nhiên không rõ hắn đang nói cái gì, cũng căn bản không biết y ở trong mắt Ngô Nông chính là một con thiên nga đen ── thậm chí cả chỗ kia cũng bị Ngô Nông xem như bản thiên nga thu nhỏ , đương nhiên nếu y thật sự mà biết, tuyệt đối cũng là dở khóc dở cười cái gì cũng đều không nói được.

Đợi cho toàn thân Ngô Nông ướt đẫm, Sở Giang Đông liền tắt nước, cầm qua dầu gội đổ xuống đầu của hắn, sau đó Ngô Nông như trước bảo trì tư thế dựa vào trên người Sở Giang Đông, tùy hắn gội đầu cho mình.

Mấy ngày Ngô Nông đều chưa tắm rửa, tóc bết vào, sau khi dùng dầu gội đầu, lại tiếp tục chà xát vẫn không ra bao nhiêu bọt. Ngô Nông cũng hiểu được chính mình có điểm bẩn, ồn ào làm cho Sở Giang Đông gội lại một lần nữa cho hắn. Sở Giang Đông tự nhiên mừng rỡ hắn “Yêu thương nhung nhớ”, giúp hắn dội nước sạch sẽ, sau đó lại đổ dầu gội lần nữa.

Lần này tóc sạch sẽ, thoáng gãi vào cái liền ra không ít bọt, biến thành toàn bộ đầu Ngô Nông đều giống như mang mũ bọt trắng phau. Sở Giang Đông thấy hắn như vậy trong lòng một trận chấn động, thừa dịp Ngô Nông đang dụi mắt, nhanh lấn tiến lên đi hôn khóe miệng hắn một cái.

──! ! ! ! !

Ngô Nông khiếp sợ ngay cả nói đều nói không được ── hắn chỉ biết thiên nga đen này đối với mình không có hảo ý, sẽ đối với mình động thủ động cước! Bất quá sau đó Ngô Nông cũng có thể cảm giác được, cảm tình bây giờ của mình, trừ bỏ ba phần khiếp sợ ba phần phẫn nộ ba phần ngượng ngùng, lại còn có phần ngọt ngào!

Nhìn thấy Ngô Nông mở to hai mắt đầy phẫn nộ tức giận nhìn mình, trong lòng Sở Giang Đông yêu thích hắn lại giấu không được. Con vịt con trước mắt này chỉ còn kém cầm lấy một tấm bảng mặt trên viết chữ “Đến a đến a đến khinh bạc tôi đi”, tóm lại bộ dạng này nhìn thế nào cũng làm cho người ta muốn khinh bạc một phen nữa.

Sở Giang Đông tự nhiên vâng theo tim của mình, dù sao hiện tại thắt lưng của vịt con còn ở trên cánh tay của mình, hắn có thể trốn đi đâu! Sở Giang Đông lấn tiến lên, lần này không hề đối khóe miệng, mà là đối bờ môi của hắn, cúi người hôn qua. Lần này cũng không phải là lướt qua như lúc trước, mà là hôn nồng nhiệt ngay cả lưỡi đều vói vào lật tới lật lui, Ngô Nông bất kể là đời trước hay là đời này đều không có kinh nghiệm hôn môi gì, tuy rằng cũng vươn đầu lưỡi liều mạng khước từ, nhưng là không quá hai giây đã bị hôn đến chủ động, hai cái tay cánh tay cũng vây quanh bả vai Sở Giang Đông. . . . .

── không, đợi chút!

Ngô Nông chợt tỉnh táo lại, liều mạng từ trong nụ hôn nồng nhiệt của Sở Giang Đông đào thoát ra, tiếp theo nổi giận đùng đùng nhìn Sở Giang Đông.

“Làm sao vậy?” Sở Giang Đông trong lòng thở dài, cũng không biết vịt con này tại sao lại bỗng nhiên “thanh tỉnh”, làm cho y không có nhiều thịt vịt ăn.

Ngô Nông mặt nhăn nhíu phình quai hàm, lại một lần đưa tay ra ôm bả vai Sở Giang Đông.

Ngô Nông liều mạng tiếp cận thân thể Sở Giang Đông, hai tay vòng qua cánh tay y, muốn ở phía sau Sở Giang Đông ôm lẫn nhau ── nhưng là không được! Ngô Nông vóc dáng thấp, cánh tay cũng ngắn, ôm phía sau thân thể Sở Giang Đông, lại không thể ở phía sau hắn làm cho hai cái tay giữ tại cùng nhau. Hai ngón giữa trong lúc đó còn kém 1cm, đáng tiếc chính là ôm không được!

“Được rồi được rồi.” Sở Giang Đông xem như hiểu được hắn muốn làm cái gì, bất đắc dĩ nâng lên cánh tay, làm cho hai tay Ngô Nông có thể xuyên qua dưới nách ôm lấy mình. Quả nhiên, thiếu cánh tay ngăn cản, hai tay Ngô Nông thuận lợi ôm lấy thân mình của Sở Giang Đông, hai tay cũng dễ dàng giao vào với nhau.

Hai người liền bảo trì tư thế ôm nhau đứng ở trong phòng tắm, thắng đến bọt xà phòng ở trên đầu Ngô Nông hóa thành nước thuận theo tóc chảy xuống, hắn mới buông Sở Giang Đông ra đi xoa nước ở mắt.

Sở Giang Đông túm cánh tay của hắn: “Vịt con, em nếu vừa rồi ôm anh, liền nói cũng đối anh có ý đi?”

Ngô Nông nhìn y, cũng không nói chuyện.

“Anh thích em, anh biết, em trai anh biết, em dâu anh biết, em họ anh cũng biết. . . . . Anh tin tưởng em cũng không phải không biết.”

Ngô Nông như trước nhìn hắn, vẫn là không nói lời nào.

“Em trốn, anh xem như em không thích anh. Nhưng khi anh hôn em, em cũng hôn lại anh, thậm trí còn ôm lấy anh, anh không tin em chán ghét anh.” Sở Giang Đông có chút thất bại lấy tay hất tóc dài trước trán: “Như vậy em có thể nói cho anh biết, anh bất quá chỉ là học trưởng bình thường của em, nhưng là lúc nhập học tại sao em liền bắt đầu đối anh ôm địch ý đây?”

Ngô Nông lần này mở miệng trả lời: “Như vậy anh có thể nói cho tôi biết, tôi bất quá chỉ là học đệ bình thường của anh, nhưng là tại sao anh lại thích tôi.”

Ngô Nông có bí mật, bí mật của Ngô Nông là hắn sống lại, bởi vì có trí nhớ đời trước, cho nên hắn đối Sở Giang Đông có địch ý làm cho trong lòng hắn đều không được tự nhiên.

Sở Giang Đông cũng có bí mật, bí mật của Sở Giang Đông là từ lúc y trong mơ nhìn thấy Ngô Nông, bởi vì tim đập trong mơ, cho nên cảm giác y đối với hắn không giống bình thường.

Nhưng là Ngô Nông không biết Sở Giang Đông có bí mật, tựa như Sở Giang Đông không biết hắn có bí mật.

Thậm chí bọn họ không biết, bí mật của bọn họ gắn bó chặt chẽ với nhau.

Sở Giang Đông thở dài, đóng lại vòi hoa sen: “Tốt lắm, xem ra chúng ta đều có bí mật, hơn nữa bí mật này cũng không thể nói ra.”

“Đúng rồi đúng rồi, ” Ngô Nông khôi phục nhanh nhẹn phía trước: “Là ngực lớn kinh trời!” Dứt lời, hắn còn vươn tay ở trước ngực làm một cái động tác cực lỳ đáng khinh.

“. . . . . . Mẹ nó.” Lần này ngay cả tu dưỡng tốt như Sở Giang Đông, cũng nhịn không được ôm chán mắng ra lời thô tục: “Anh rốt cuộc là làm sao lại coi trọng em, con vịt xuẩn ngốc này a! ! ! !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.