Kiếp Duyên

Chương 6




Đỗ Long cuối cùng cũng phải đi rồi, hắn không mang theo gì cả, cũng không để Bạch Nhạc Tiên tiễn hắn, hai người hôn nhau thắm thiết ở cửa… sau đó Đỗ Long dứt khoát bước đi. Bạch Nhạc Tiên nhìn bóng lưng hắn khuất dần trong lối nhỏ, cô cố nén để mình khóc không thành tiếng, toàn thân run rẩy ngồi thụp xuống. Thời gian bốn năm thực sự quá dài, lần này ra đi, Đỗ Long có thể sẽ không còn thuộc về cô nữa.

Thẩm Băng Thanh đưa Đỗ Long ra sân bay, trước khi lên máy bay Đỗ Long nắm lấy tay Thẩm Băng Thanh dặn dò:

- Lúc không có tôi ở cạnh, cậu giúp tôi chăm sóc Bạch Nhạc Tiên, cậu cũng phải bảo trọng, thường xuyên liên lạc nhé.

Thẩm Băng Thanh gật gật đầu, nói:

- Anh cũng bảo trọng, có cơ hội tôi sẽ đến Bắc Kinh thăm anh.

Trong loa phát ra âm thanh thúc giục lên máy bay, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh nhẹ nhàng ôm nhau một cái sau đó hắn đi vào cửa soát vé. Khi đưa vé máy bay và chứng minh thư cho nhân viên kiểm tra, Đỗ Long nhìn bàn tay của mình, đột nhiên có cảm giác gì đó, rồi nghi hoặc quay đầu lại nhìn Thẩm Băng Thanh. Chỉ thấy Thẩm Băng Thanh khoát tay với hắn, nụ cười rất rạng rỡ.

Sau khi Đỗ Long trở lại thành phố Ngọc Minh liền trực tiếp bắt taxi đến nhà Bạch Tùng Tiết. Bạch Tùng Tiết tiếp đãi hắn trước sau như một, cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói, ngược lại Đỗ Long cảm thấy mình cần phải giải thích với Bạch Tùng Tiết một chút.

Bạch Tùng Tiết sau khi nghe Đỗ Long giải thích xong trên mặt cũng không có thay đổi gì, ông nói:

- Ta đã sớm đoán sẽ có chuyện như vậy rồi, thằng nhóc cậu chính là một Hoa Hoa công tử, nợ ân tình về sau còn nhiều lắm, chuyện của cậu và Nhạc Tiên ta không muốn can thiệp quá sâu, nhưng ta vẫn nói câu nói đó, nếu cậu làm Nhạc Tiên tổn thương, thì cho dù cậu có ông trời che chắn, ta cũng sẽ khiến cậu phải hối hận.

Đỗ Long kiên định nói:

- Xin bác yên tâm, chỉ cần Tiên nhi muốn đợi cháu, cháu nhất định sẽ nhanh chóng trở về bên cô ấy.

Từ nhà họ Bạch đi ra, Đỗ Long gọi điện cho Hàn Ỷ Huyên, hẹn cô gặp mặt. Hàn Ỷ Huyên đồng ý, nhưng khi cô đến lại đi cùng Triệu Bình.

Một lần nữa gặp lại Hàn Ỷ Huyên, Đỗ Long lại không còn năng lực thấu thị và cảm ứng, hắn chỉ có thể quan sát kỹ khuôn mặt của Hàn Ỷ Huyên, chỉ thấy mặt cô hơi hao gầy, thần sắc thì xem như bình thường.

- Ỷ Huyên, nhìn thấy em không sao anh rất yên tâm.

Đỗ Long hỏi:

- Em thực sự không nhớ chuyện gì đã xảy ra ở hầm ngầm sao?

Hàn Ỷ Huyên nghi ngờ lắc đầu, cô hỏi:

- Có phải em đã quên chuyện gì rất quan trọng phải không? Chuyện này anh đã hỏi em lần thứ mấy rồi.

Đỗ Long không nhìn ra chút manh mối gì từ khuôn mặt của cô, cô bé này hoặc là thực sự đã mất ký ức, hoặc là đang diễn với hắn.

Triệu Bình khuyên can nói:

- Đỗ Long, anh đừng hỏi nữa, em họ chỉ cần nhớ lại là rất đau đầu, mấy lần suýt nữa thì đưa đi bệnh viện rồi đấy. Bất kể là xảy ra chuyện gì, nếu em họ đã không nhớ, thì hãy để nó qua đi…

- Thật xin lỗi, em thật sự nhớ không ra.

Hàn Ỷ Huyên nói:

- Tuy nhiên em rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không phải anh nhớ sao? Anh có thể nói cho em biết chứ?

Đỗ Long lắc đầu:

- Trừ phi tự em nhớ lại, nếu không thì hãy như anh trai em nói đi, mặc nó trôi theo gió là được rồi.

Hàn Ỷ Huyên hồ nghi nhíu mày, cô nhìn xéo Đỗ Long nói:

- Không phải là anh đã ức hiếp em đấy chứ? Hoặc là đầu của em bị anh đánh thành ra thế này?

Đỗ Long cười:

- Sức tưởng tượng của em không tệ nhỉ, lòng nghi ngờ còn nặng lắm, tự mình từ từ đoán đi. Tôi không nói chuyện với hai người nữa, tôi còn có một cuộc hẹn, xin phép đi trước đây.

Khi Đỗ Long ra thanh toán không kìm nổi quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Hàn Ỷ Huyên đang chằm chằm nhìn hắn một cách nghi hoặc. Thấy hắn quay đầu nhìn, Hàn Ỷ Huyên còn giơ nắm đấm nhỏ về phía Đỗ Long, khiến Đỗ Long thấy nghi ngờ, cô bé này mất trí nhớ thật sao?



Đỗ Long đã rời khỏi thành phố Ngọc Minh, mang theo một tờ giấy thông báo, một chiếc cặp da nhỏ cùng với lời hứa nặng trịch và bụng đầy nghi hoặc đến với Bắc Kinh.

Nhạc Băng Phong lái xe ra sân bay đón hắn, khi nhìn thấy Đỗ Long, khuôn mặt cô như hồ băng chợt tan, nét cười rộ lên rạng rỡ.

Lời đầu tiên cô nói với hắn là:

- Em tưởng rằng anh sẽ không đến nữa.

Đỗ Long cười:

- Cơ họi học tập tốt như vậy sao anh có thể vứt bỏ được chứ? Ý tốt của ba em như thế, anh cũng không thể không nể mặt Chủ tịch được.

Nhạc Băng Phong nói:

- Xem ra anh còn giận, cái này cũng không thể trách em.

Đỗ Long đột nhiên buông túi xách trong tay xuống, ôm Nhạc Băng Phong vào lòng rồi cuồng nhiệt hôn cô. Chỗ không xa phía sau lưng Nhạc Băng Phong có một cô gái trẻ thấy vậy thì mày liễu nhăn nhó, đang định tiến lên ngăn cản thì bị chàng trai trẻ bên cạnh cô ngăn lại.

Nhạc Băng Phong hoảng sợ, lúc đầu cô còn thẹn thùng muốn đẩy Đỗ Long ra, nhưng rất nhanh cô đã chìm trong sự cuồng điên của Đỗ Long. Hai người hôn nhau đúng một phút trong cái nhìn của bao người, lúc này Đỗ Long mới đắc chí vừa lòng ôm Nhạc Băng Phong đi ra bên ngoài sân bay.

Nhạc Băng Phong xấu hổ cúi đầu, Đỗ Long nắm chặt lấy tay cô rồi lên xe của cô.

- Đi đâu?

Nhạc Băng Phong hỏi.

- Trường học, báo cáo trước xem tình hình thế nào rồi tính.

Đỗ Long nói.

Nhạc Băng Phong lái xe chạy về hướng trường Đại học Chính trị Pháp luật Bắc Kinh, cùng hắn đến phòng Giáo vụ báo cáo. Trưởng phòng Giáo vụ thấy vị danh nhân này của anh ta đã đến, liền vội vàng nhiệt tình tiếp đón, đích thân dẫn Đỗ Long đi các nơi làm thủ tục, nhận đồ. Nhìn cô gái xinh đẹp như hình với bóng bên cạnh Đỗ Long, phía sau còn có hai người giúp hắn xách đồ, Trưởng phòng Giáo vụ giống như có điều ngộ ra, anh ta thấp giọng nói với Đỗ Long, tình hình của hắn bây giờ khá đặc biết, có thể không cần ở ký túc xá, có một số chương trình học không phải lên lóp, anh ta sẽ thông báo với các giáo viên.

Đỗ Long cũng cảm thấy có chút không tự nhiên khi ở cùng ký túc với các bạn nhỏ mới vào trường, liền tỏ vẻ muốn ở bên ngoài. Về phần lên lớp, hắn sẽ cố gắng chuyên cần.

Cuối cùng Trưởng phòng Giáo vụ tỏ vẻ hy vọng Đỗ Long bớt thời giờ làm một báo cáo sự tích anh hùng với toàn thể thầy cô sinh viên của trường, nhưng lại bị Đỗ Long khéo léo từ chối. Đỗ Long không cảm thấy hắn là anh hùng gì cả, hắn muốn mình khiêm tốn một chút, để tránh gây phiền phức. Ở tỉnh Thiên Nam hắn đã từ chối không ít các buổi báo cáo nhỏ, đến Bắc Kinh rồi, hắn càng không muốn những thứ này quấn chân tay hắn.

Trưởng phòng Giáo vụ bước đi không hài lòng, với cấp bậc của anh ta, đích thân đón tiếp Đỗ Long đã là đối đãi đặc biệt rồi. Không ngờ Đỗ Long đã từ chối, thật sự là buồn cười. Nếu không phải nể mặt Chủ tịch quốc hội Nhạc, thì anh ta sao phải hạ mình như vậy?

- Sao không đồng ý với người ta? Đây là một cơ hội cộng điểm và tiếp xúc với lãnh đạo trường rất tốt đấy.

Nhạc Băng Phong nói.

- Anh không muốn bọn họ cộng điểm cho anh.

Đỗ Long nói:

- Anh xưa nay luôn dựa vào thực lực, huống chi anh không cảm thấy mình là anh hùng, anh chỉ muốn làm một sinh viên bình thường thôi.

Nhạc Băng Phong cảm thấy Đỗ Long lần này tới cả người dường như toàn gai, cô có chút tủi thân cúi đầu xuống, Đỗ Long nắm lấy tay cô, nói:

- Đi, chúng ta đi ăn chút gì đi. Buổi chiều đi tìm một phòng thích hợp, em có muốn chuyển đến sống cùng không? Ba em hẳn là sẽ không phản đối chứ?

Nhạc Băng Phong nói:

- Anh Long, anh đừng như vậy, nếu anh không muốn đến, thì có thể từ chối.

Đỗ Long thở dài:

- Anh không phải cố ý, xem ra tâm thái của anh có chút không bình thường, anh sẽ nhanh chóng chỉnh đốn. Đi thôi, nói chuyện với anh nhiều chút, sẽ khôi phục lại bình thường ngay thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.