Kiếp Duyên

Chương 13




Đỗ Long nói mấy câu thuận miệng khiến bọn người Trịnh Mẫn Kiệt đang nhìn Đỗ Long cười trở nên nghiêm túc, vì Đỗ Long đều nói đúng, thậm chí so với những điều họ biết còn rất cụ thể.

Đỗ Long tiếp tục nói: - Hình thái của bốn con rồng này cổ xưa, uy nghiêm mà không hung ác, không giống với rồng cận đại, càng ngày càng tinh tế, khoa trương, thậm chí hung ác, chế hình này cho thấy, đây là đồ của triều Hán, mặc dù không thể nói là vô giá nhưng cũng rất hiếm có, anh Trịnh hay là đi thu lại đi.

Trịnh Mẫn Kiệt đeo miếng ngọc bội lên cổ, gã khen: - Đỗ Long, thật là chỉ có cậu, cậu nói còn tỉ mỉ hơn so với ông nội của tôi, thị lực của cậu tốt như vậy, thảo nào có thể đi lượm đồ để kiếm tiền tiêu vặt rồi.

Đỗ Long cười mà không nói câu nào, qua sự việc này, mọi người sẽ nhìn hắn với con mắt khác xưa, vì nhặt đồ rơi vãi là thú vui hạng cao, rất cần kiến thức chuyên nghành. Đám Hoa Hoa công tử bọn họ trong nhà có nhiều tiền đi nữa cũng chơi không nổi, về mặt văn hóa, bọn họ thấp hơn hẳn Đỗ Long một mảng lớn, cũng không có ai xem Đỗ Long là một sinh viên tốt nghiệp trường đại học bình thường nữa.

Hàn Văn Thanh thấy tình thế không ổn, hắn đề nghị: - Đỗ Long, cậu định đầu tư cổ phiếu hay sao? Chúng tôi cũng định thử đầu tư cổ phiếu xem thế nào, cơ bản đều chạy Mercesdes-Benz vào, đạp Vĩnh Cửu ra.(Vĩnh Cửu tên một hãng xe đạp http://cforever.net/)

Đỗ Long cười nói: - Đầu tư cổ phiếu kỳ thực rất đơn giản, các vị nên có nguồn tin bên trong, chỉ có điều không nhất định chuẩn như vậy.

Đỗ Long lại một lần nữa thu hút mọi người, Hoa Nghĩa Cường thậm chí hai mắt còn sáng lên hỏi: - Đỗ Long, có chuyện tốt cậu phải chia xẻ với các anh em, có tiền mọi người cùng kiếm, có đúng không?

Đỗ Long làm ra vẻ khó xử, nói: - Cái này...không phải tôi không muốn nói, thực ra là...mọi người đều dựa vào bát cơm này, tôi chỉ chơi nhỏ, còn ảnh hưởng không nổi chuyện của mọi người, các anh đều tiền nhiều thế mạnh, đến lúc đó đừng tức giận.

Đỗ Long càng muốn thoái thác, mọi người càng muốn ép hắn nói, Đỗ Long ra vẻ hồi lâu rồi mới nói:

- Mọi người cứ thử xem biết đâu lại có thể, hiện nay giá cổ phiếu than đá giảm, chính là cơ hội đã đến. Trước buổi báo cáo cuối ngày thứ sáu tuần sau thì bán tống đi, đảm bảo các anh có thể kiếm được tiền, có thể kiếm được bao nhiêu thì phải xem bản thân mọi người, qua ngày thứ sáu mà vẫn không bán, đừng trách tôi không nhắc nhở đấy nhé.

Mọi người đã nghe và cũng đã nhớ ở trong lòng, nhưng lại không dự định sẽ mua mà để xem thế nào.

Tuy rằng lúc đầu cuộc tụ họp này Hoa Nghĩa Cường có ý không tốt, nhưng Đỗ Long lại dùng sức hấp dẫn của mình thay đổi tình thế, mọi người có mặt đến cuối ai ai cũng ngà ngà say, còn Đỗ Long lại như không việc gì, xem ra mọi người sau này không phải phải buồn vì không có bạn uống rượu rồi.

Đồ ăn trong quán cơm Shangri-la khá là ngon, đặc biệt là gan ngỗng của Pháp, tôm hùm của Đàn Hương Sơn...rất khác với hương vị nước nhà, Đỗ Long không chút khách khí ăn thoải mái, Hoa Nghĩa Cường thấy thế trong lòng không tránh khỏi có chút xem thường, bất luận nói như thế nào thì Đỗ Long cũng là nông thôn quê mùa mà thôi.

Đỗ Long muốn lưu lại trong họ hình tượng như vậy, không cao cũng không thấp, không thể quá đề cao, nhưng cũng không thể xem thường.

Mọi người lưu lại số điện thoại để liên hệ, sau đó Hoa Nghĩa Cường tiễn Đỗ Long về tiểu khu, sau khi Đỗ Long đi khỏi, Hàn Văn Thanh phụ trách lái xe nói: - Hoa thiếu gia, bây giờ đi đâu ạ?

Hoa nghĩa Cường nhắm mắt lại hỏi: - Hàn Văn Thanh, con người Đỗ Long này cậu thấy thế nào?

Hàn Văn Thanh nói: - Cái này...cậu ta có chút năng lực, nhưng vẫn không xứng với Nhạc tiểu thư.

Hoa Nghĩa Cường thở dài, nói: - Xứng hay không xứng không phải chúng ta có thể quyết định, Đỗ Long này quả thật có năng lực, mà còn rất biết ăn nói, tướng mạo cũng được, thảo nào có thể làm cho Băng Phong vui vẻ.

Hàn Văn Thanh nói: - Vâng, da mặt hắn đủ dày, không từ thủ đoạn gì đều có thể chơi hết, nghe nói lúc Nhạc tiểu thư bị bắt ở thành phố Ngọc Minh, chính hắn đã cố ý kéo dài thời gian mới có thể dễ dàng chiếm được Nhạc tiểu thư.

- Cái gì!

Hoa Nghĩa Cường giận tím mặt, y bỗng ngồi ngay ngắn lại, hỏi: - Cậu nói cái gì? Băng Phong bị bắt cóc lúc nào?

Hàn Văn Thanh thêm mắm thêm muối đem chuyện của hai cô gái Nhạc Băng Phong là làm sao bởi vì nguyên nhân Đỗ Long mà bị bắt cóc, sau đó Đỗ Long lại mượn cơ hội chiếm được hai cô gái, chuyện dễ dàng có thể nhìn thấy, nói mà hai mắt sáng rực lên giống như là được tận mắt trông thấy vậy.

Cuối cùng Hàn Văn Thanh nói: - Chuyện này bị Chủ tịch quốc hội Nhạc phong tỏa tin tức rồi, nhưng vẫn có không ít tin tức bị truyền đi, thế là tôi bèn tùy tiện điều tra một chút, quả nhiên phát hiện ra rất nhiều điểm khả nghi.

- Đỗ Long!

Hoa Nghĩa Cường nghiến răng nghiến lợi nói: - Uổng công tôi coi trọng hắn như vậy, hắn lại... thảo nào... thảo nào bác Nhạc không thích hắn, lại chỉ có thể điều hắn tới đây...

Hàn Văn Thanh tiếp tục thêm mắm thêm muối nói: - Đỗ Long đúng là một kẻ lưu manh, hắn lúc đầu kỳ thực là muốn nhằm vào Bạch Nhạc Tiên, con gái của Bạch Tùng Tiết- Phó Bí thư Đảng ủy Công an của tỉnh Thiên Nam, muốn nhờ vào mối quan hệ này, nhưng sau lại phát hiện trong nhà Nhạc tiểu thư còn có cơ to hơn, hắn lập tức từ bỏ Bạch Nhạc Tiên, đến bám chân Chủ tịch quốc hội, loại người này thật nham hiểm vô liêm sỉ...

Hoa Nghĩa Cường nói: - Không được, tôi muốn nhắc nhở Băng Phong ngay lập tức, không thể để cho cô ấy bị Đỗ Long lừa gạt!

Hàn Văn Thanh nói: - Vô dụng thôi, bây giờ Nhạc tiểu thư đã trúng độc quá nặng, phương pháp bình thường không thể nào thức tỉnh nổi cô ấy, chúng ta phải nghĩ cách khác thôi.

Hoa Nghĩa Cường nhíu mày hỏi: - Cách gì?

Hàn Văn Thanh cười ha hả nói: - Ôn nhu hương thị anh hùng trủng (anh hùng khó qua ải mỹ nhân)...Thiên Thượng Nhân Gian mặc dù bị phong rồi, nhưng ...ha ha ha...'

Hoa Nghĩa Cường nháy mắt hiểu được, y cười ha hả và nói: - Ta hiểu rồi, Thiên Thượng Nhân Gian không còn, nhưng hội sở cao cấp có không ít, để cho ta tận sức một chút với bổn phận làm đại ca, dẫn hắn đi thưởng thức cuộc sống phong lưu của xã hội thượng lưu ở Bắc Kinh...

Ngày hôm sau Hoa Nghĩa Cường bắt đầu lôi Đỗ Long vào dòng kế hoạch, ai ngờ ban ngày y gọi điện thoại tới, Đỗ Long lại nói muốn lên lớp, dự định buổi tối phải làm bài tập, ôn tập, chuẩn bị, còn phải tán gẫu điện thoại với Băng Phong, sau mười một giờ đêm sẽ rảnh, nhưng lúc đó phải ngủ rồi, bỏi vì ngày hôm sau còn phải lên lớp...

Một ngày của Đỗ Long dường như đã được sắp xếp kín cả, từ thứ hai cho đến chủ nhật, vốn dĩ không có thời gian để hưởng thụ một mình bên ngoài.

- Đây là cậu đang đi học hay là đang ngồi tù vậy? Hoa Nghĩa Cường lớn tiếng nghi ngờ nói:

- Tôi cũng từng học đại học, chưa từng nhìn thấy ai như cậu thế này, ngay cả thời gian ngủ cũng phải tính toán đến từng giây.

- Không sợ người khác thông minh hơn tôi, là sợ người khác chăm chỉ hơn tôi...

- Tôi mặc kệ cậu nhiều việc như vậy, tối nay tôi lái xe đến đón cậu! Hoa Nghĩa Cường nói.

- Không được đâu... Đỗ Long nói: - Nếu không tôi xin Băng Phong nghỉ phép, rồi nói anh Hoa dẫn tôi đi chơi..

- Không được! Hoa Nghĩa Cường nói:

- Không thể nói cho cô ấy, thằng ranh cậu, lúc nào cũng vợ và mẹ, có còn là đàn ông không vậy!

- Tôi là đàn ông tốt, cho nên Băng Thanh mới thích tôi mà... Đỗ Long cười hì hì khiến cho Hoa Nghĩa Cường chút nữa thì tức điên lên, y chỉ có thể nói: - Được rồi, lúc khác tôi sẽ nói chuyện với cậu sau ...

Đối với lời nói của Đỗ Long Hàn Văn Thanh lại có một kiến giải khác, gã nói: - Đỗ Long không phải không muốn đi, bây giờ đang là lúc xây dựng hình tượng tốt với nhà Nhạc tiểu thư, khẳng định là sẽ có rất nhiều băn khoăn, nhưng là đàn ông sớm muộn gì đều sẽ biết vụng trộm, chúng ta từ từ nghĩ biện pháp khác cũng không muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.