Kiếp Duyên

Chương 11




Tư thế của sư phụ Vương rất trầm ổn, ngoại trừ sư phụ Mã ra ông ta chính là người mà Đỗ Long xem là cao thủ. Vì thế Đỗ Long không thể không cẩn thận đối phó.

Thật ra trong lòng sư phụ Vương cũng rất kinh ngạc, bởi vì Đỗ Long còn trẻ như vậy, nhưng chỉ là hắn đứng ở đó thôi cũng khiến người khác cảm thấy sâu không lường được. Cảm giác như thế sư phụ Vương chỉ từng thấy qua ở một số người mà thôi, nhưng Đỗ Long còn trẻ như vậy

Trong lòng sư phụ Vương có chút khó chịu, mình luyện võ vài chục năm, chẳng lẽ còn không bằng một tên nhóc con hay sao? Ông ta không thể kìm nén phẫn nỗ trong lòng, một quyền đánh thẳng vào mặt Đỗ Long.

Cũng là một quyền như trước, nhưng so với một quyền này của sư phụ Vương thì uy lực không thể sánh bằng. Chỉ thấy ông ta một quyền công một quyền thủ, cước bộ hai chân cũng rất có chừng mực, có tiến có thoái. Mặc dù sư phụ Vương nổi giận, nhưng ông ta cũng không hồ đồ, vẫn duy trì cảnh giác một cách tương đối như cũ.

Đỗ Long vừa bước ra một bước, sư phụ Vương chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, không ngờ đã không còn thấy tăm hơi của Đỗ Long đâu cả. Ông ta vô cùng chấn động, không chút do dự xoải bước về phía trước, chỉ cảm thấy phía sau lưng có một trận cuồng phong quét qua, ông ta đã tránh thoát một chưởng của Đỗ Long trong gang tấc.

Sư phụ Vương nhảy dựng về phía sau, thần thái nghiêm nghị nói: - Khá lắm nhóc con, mày họ Trần hay họ Hoàng?

Đỗ Long liếc mắt, nói: - Sao thế? Muốn làm quen hả? Là các người tìm tới tận cửa mà, còn hỏi tôi họ gì là sao? Chẳng lẽ các người còn có thể tìm nhầm người?

Hoa thiếu gia ở phía sau nói: - Sư phụ Vương, hắn họ Đỗ.

- Họ Đỗ? Sư phụ Vương nghi ngờ nói: - Chẳng lẽ ta nhìn lầm? Điều đó không thể xảy ra tiểu tử, bộ pháp của ngươi học được từ đâu?

Trong lòng Đỗ Long chấn động, nói: - Bộ pháp gì? Tôi thấy ông mắt mờ thì có.

Sư phụ Vương quay đầu lại, nói với một người đàn ông trung niên khác:

- Ông Lý, ông thấy thế nào?

Người đàn ông trung niên họ Lý kia nghiêm nghị nói: - Việc phát sinh quá nhanh, tôi không thấy rõ, giống như chỉ là vẻ bề ngoài.

Sư phụ Vương nói: - Tốt, vậy ông mở to hai mắt mà nhìn!

Thân thể uyển chuyển của sư phụ Vương lại tiếp tục lao lên. Đỗ Long cảnh giác, dưới chân cố ý loạn chuyển, ngẫu nhiên mới sử dụng Lăng Ba Vi Bộ. Hiện trường lại tương đối tối, hai sư phụ già nhìn lóa cả mắt, nhưng vẫn không thể nhìn ra đến cuối cùng đây là bộ pháp gì.

Hoa thiếu gia không kiên nhẫn nói:

- Sư phụ Vương, đừng để hắn dùng bộ pháp gì đó nữa, trước tiên cứ đánh ngã hắn rồi nói sau. Tôi thấy hắn quả thực là đang đùa giỡn với ông đấy.

Lời nói của Hoa thiếu gia khiến sư phụ Vương vô cùng khó chịu, chẳng qua lời này cũng đúng. Sư phụ Vương không quan tâm Đỗ Long sử dụng bộ pháp gì nữa, ông ta toàn lực ra tay, nhưng chính vì vậy mà ông ta lại thua nhanh hơn.

Chỉ thấy sư phụ Vương đánh một quyền vào ngực của Đỗ Long, trước đây ông ta gần như không thể đụng đến một sợi tóc của hắn, nhưng lần này lại quá dễ dàng. Sư phụ Vương không khỏi sửng sốt, nắm tay chạm vào ngực Đỗ Long phát ra một tiếng bịch. Nhưng thân thể Đỗ Long lại không lùi mà tiến, hắn tới ngay trước mặt sư phụ Vương, khiến ông ta vô cùng sợ hãi, ngay sau đó ngực ông ta truyền đến một lực lượng mạnh mẽ, đẩy ông ta bật ngược về sau mấy bước liền, suýt nữa ngã vật xuống đất.

Đỗ Long nói: - Cám ơn đã nhường, hiện tại có thể nói cho tôi biết vì sao các người tới đây được rồi chứ?

Hoa thiếu gia cười lạnh nói: - Không ngờ được cậu còn có chút võ công thực sự, sư phụ Lý, giao cho ông rồi.

Sư phụ Lý cuốn ống tay áo lên đi về phía Đỗ Long. Hai đệ tử của sư phụ Vương muốn tiến lên đỡ ông ta, lại bị ông ta hất văng cánh tay ra. Ông ta cũng không lui ra phía sau mà đứng ở gần đó để xem cho rõ, cho dù Đỗ Long học được chính là bộ pháp đó đi nữa thì cũng không có khả năng thoáng cái đã tới trước mặt ông ta, ông ta thực sự bị thua một cách không rõ ràng mà.

- Thật là phiền phức Mặc kệ các người.

Đỗ Long lắc lắc đầu. Hắn xoay người rời đi, sư phụ Lý thấy vậy thì bước nhanh định vượt qua hắn, đồng thời quát lên: - Cậu đứng lại đó!

Đỗ Long cảm thấy sư phụ Lý đang ở sau lưng mình, hắn đột ngột dừng lại, tiếp đó đạp một cước ngược ra sau. Sư phụ Lý sớm đã có sự phòng bị, nhưng một cước này của Đỗ Long tới quá nhanh, sư phụ Lý chỉ kịp đưa hai tay chắn ở trước ngực, một cước của Đỗ Long chính là đá ngay vào chỗ giao nhau của hai tay ông ta. Sư phụ Lý chỉ cảm thấy một nguồn sức mạnh rất lớn từ hai tay truyền đến, hai tay của ông ta không thể cản được, trong nháy mắt sửng sốt hai cánh tay liền bị đè sát vào ngực, ngay sau đó trung bình tấn của sư phụ Lý cũng không thể chống đỡ, bị một cước của Đỗ Long đá ngửa mặt lên trời ngã sấp xuống. Cái này có thể nói là chật vật hơn so với sư phụ Vương rồi.

Đỗ Long giống như một cơn gió lướt nhanh về phía Hoa thiếu gia, đệ tử của sư phụ Vương đang muốn ngăn cản thì ánh mắt lạnh lẽo của Đỗ Long quét tới, đồng thời quát lạnh: - Cút ngay!

Hai người kia đã từng ăn thiệt thòi từ tay Đỗ Long, thấy sư phụ mình và sư phụ Lý đều bị thua, bọn họ lại càng kinh hãi. Nghe được âm thanh rống lên của Đỗ Long, hai người theo bản năng liền lùi về phía sau.

Hoa thiếu gia không ngờ hai vị cao thủ chính mình đem tới đều bị thua bởi Đỗ Long, anh ta có chút kinh hoàng nói: - Đỗ Long, cậu thật lớn mật, cậu có biết sư phụ Lý là ai không? Ông ta là phó hội trưởng hiệp hội võ thuật Bắc Kinh! Cậu đánh ông ta chẳng khác nào chọc giận toàn bộ cao thủ võ lâm ở Bắc Kinh này!

Đỗ Long không chút nào ngừng lại mà tiếp tục đi về phía Hoa thiếu gia, hắn lạnh lùng nói: - Tôi thật sự rất muốn biết đến tột cùng anh có lai lịch gì, nếu tôi đánh anh thì tương đương đánh ai đây

Tên trẻ tuổi bên người Hoa thiếu gia kia cười hì hì nói: - Đỗ Long, nếu cậu đánh Hoa thiếu gia thì tôi đảm bảo cậu sẽ phải hối hận. Hoa thiếu gia là anh của Nhạc tiểu thư, nếu cậu dám đụng tới một sợi tóc của anh ta thì để xem Nhạc tiểu thư sẽ thu thập cậu thế nào!

Bước chân Đỗ Long dừng lại, hắn nhìn Hoa thiếu gia nói: - Anh chính là Hoa Nghĩa Cường? Con trai Phó chủ nhiệm ủy ban kỷ luật trung ương?

Hoa Nghĩa Cường hư một tiếng, nói:

- Đúng vậy, tôi chính là Hoa Nghĩa Cường, vậy thì thế nào?

Vẻ mặt Đỗ Long thay đổi, hắn cười ha ha nói: - Hóa ra là anh Hoa, sao anh không nói sớm? Băng Phong thường nhắc tới anh, nói anh là người anh tốt hiểu rõ em ấy nhất. Anh Hoa, không lẽ hôm nay anh định đến khảo nghiệm em sao? Anh yên tâm, em có năng lực bảo vệ Phong Nhi, em nhất định sẽ bảo vệ thật tốt cô ấy.

Hoa Nghĩa Cường còn chưa nói, người bên cạnh đã lập tức chen lời: - Đúng vậy, Hoa thiếu gia hôm nay đến chính là muốn khảo nghiệm cậu, cậu coi như không tệ, không để cho Hoa thiếu gia thất vọng. Hoa thiếu gia, nếu Đỗ Long đã thông qua được kiểm tra, không bằng mọi người đi uống rượu đi.

Hoa Nghĩa Cường còn chưa kịp chuyển đổi suy nghĩ trong đầu, Đỗ Long đã cười nói:

- Tốt, mọi người cùng nhau đi uống rượu, tôi mời khách! Anh trai kia xưng hô thế nào?

Người nọ cười nói: - Tôi gọi Hàn Văn Thanh, đối với cảnh sát Đỗ cũng là ngưỡng mộ từ lâu.

Đỗ Long cười nói: - Hóa ra là anh Hàn, người nhà anh Hàn làm ở đâu?

Hàn Văn Thanh nói: - Tôi à, chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng, đi theo Hoa thiếu gia kiếm miếng cơm ăn thôi. Hoa thiếu gia, chúng ta gọi thêm vài người cùng nhau náo nhiệt một chút đi, ví dụ như Quách thiếu gia, Từ thiếu gia còn có Uông thiếu gia nữa

Hoa Nghĩa Cường đang buồn bực đến phát hoảng, sau khi nghe thấy lời nói của Hàn Văn Thanh thì đột nhiên xuất hiện ý tưởng, anh ta nhất thời cười nói: - Không sai, không sai, quả thật nên gọi bọn họ tới cùng náo nhiệt một phen. Sư phụ Vương, sư phụ Lý, thật ngại quá, để các ông chịu thiệt rồi, lần sau tôi sẽ đến nhà bồi tội vậy.

Hai vị sư phụ hậm hực liếc nhìn Đỗ Long một cái, chắp tay chào Hoa Nghĩa Cường, nói: - Hoa thiếu gia quá lời rồi, nếu ở đây không còn chuyện của chúng tôi thì chúng tôi đi trước vậy.

- Hai vị đi thong thả. Hoa Nghĩa Cường nói. Hai vị sư phụ kia giận dữ trừng mắt nhìn Đỗ Long, sau đó xoay người rời đi. Hoa Nghĩa Cường cười nói:

- Đỗ Long, đi thôi, chúng ta đi uống rượu! Băng Phong thường xuyên nhắc đến tôi với cậu sao? Cô ấy nói những gì thế?

Đỗ Long biết rõ rượu không phải rượu ngon, tiệc cũng không phải yến tiệc tốt lành gì, hắn biết rõ trong núi có hổ nhưng vẫn phải đi vào núi. Cùng với việc chẳng hiểu vì sao bị đánh, không bằng cứ gia nhập vào trong vòng tròn của đám Hoa Nghĩa Cường này, nói không chừng còn có thể mượn lực lượng của đám Thái Tử đảng này để bảo vệ mình, cớ sao lại không làm nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.