Kiền Sài Liệt Hỏa

Chương 344: Thủ đoạn cùng âm mưu ( nguyên bản: Ám Thủ cùng Ám Mưu)




Đây là một thanh tuyệt thế bảo kiếm!

Người cầm kiếm là một lão nhân trên mặt không nhiều biểu tình, hai lọn tóc mai đã trắng xóa buông xuôi hai bên mặt, nhưng gương mặt lại không có vẻ già lão bao nhiêu, chẳng khác gì được khắc bằng đao kiếm, sắc mặt có vẻ bình thản mà băng sương. Hắn thong dong bước đi trên đường, thoạt nhìn mỗi bước chân không nhanh, nhưng cách xa nhau mấy trăm thước lại có thể vượt qua trong nháy mắt.

Thậm chí một ít thủ vệ thành chủ phủ chỉ cảm giác có một cỗ kiếm khí lạnh lẽo thoáng qua, căn bản còn chưa kịp phản ứng!

Đây là một kiếm khách tuyệt thế!

Nhìn theo lam sắc thân ảnh, những thủ vệ căn bản là không thể đuổi kịp, cuối cùng chỉ có thể kinh ngạc trơ mắt nhìn người kia trực tiếp đi vào trong đại sảnh thành chủ phủ, trong lòng đồng loạt hiện lên một ý nghĩ như thế.

Bọn họ mơ hồ cảm thấy được người này bọn họ không thể chọc tới, cho nên chỉ đi vài bước liền ngừng lại không hề đuổi theo, bởi vì bọn họ đều biết nếu còn tiếp tục truy xuống, đây chẳng qua là tự tìm đường chết.

- Bằng hữu của ta ở chỗ nào!

Lam y kiếm khách vừa sải bước vào trong đại sảnh thành chủ phủ, thanh âm liền truyền ra trong không gian rộng lớn chung quanh.

Thanh âm vừa truyền đến, ngay lập tức làm sắc mặt Dương Côn không khỏi biến đổi, nhất thời cảm thấy được có vô số đạo kiếm khí tung hoành trong không trung, tựa hồ tùy thời đều có thể đoạt đi tính mạng người khác.

- Kỳ tích chi kiếm Tần Thiên Hoành!

Mặc dù Dương Côn đã sớm có chuẩn bị người này sẽ tới, nhưng khi thực sự nhìn thấy người kia vẫn cảm giác đáy lòng như run lên, thân là bát cấp võ tôn cường giả thế nhưng hắn lại sản sinh cảm giác bản thân mình yếu ớt chẳng khác gì một con kiến!

Loại cảm giác này thậm chí hắn cũng chưa từng cảm thấy qua khi đứng trước mặt Đồ Chính Long cùng Tần Phàm.

Tần Thiên Hoành này thật sự là quá mạnh mẽ, chỉ đứng yên nơi đó, có thể làm cả đại sảnh thành chủ phủ tràn ngập kiếm khí đan xen, lúc này Dương Côn cảm giác chỉ cần mình không cẩn thận nói sai một lời sẽ lập tức đầu thân tách ly!

- Đồ thành chủ đã bị Tần Phàm giết chết!

Dương Côn hít sâu một hơi, cố gắng làm bản thân bình tĩnh trở lại lên tiếng nói, trên thực tế hắn sớm chuẩn bị tốt những lời cần nói nhưng lúc này lại không nói nổi một câu nào.

Dương Côn biết được Đồ Chính Long cùng Tần Thiên Hoành vốn có một chút giao tình, cho nên lần này mới trợ giúp Tần gia phong tỏa Đại Phong Thành chặn đường của Tần Phàm.

Cho nên hắn biết bằng hữu trong miệng Tần Thiên Hoành nhắc tới chính là thành chủ Đại Phong Thành Đồ Chính Long.

- Bằng hữu của ta đã chết?

Nghe vậy sắc mặt Tần Thiên Hoành chợt lạnh lùng, nhất thời nhiệt độ trong thành chủ phủ chợt hạ xuống, kiếm khí tung hoành tựa hồ cũng ngưng kết thành hình, làm trong không gian lan tràn một loại kiếm ý tiêu điều băng sương túc sát.

Dương Côn cảm giác như máu huyết của mình bị đọng lại, vào lúc này không dám thở mạnh, chỉ gian nan chậm chạp gật đầu.

- Bằng hữu của ta, là Thiên Hoành hại ngươi!

Trên mặt Tần Thiên Hoành nổi lên vẻ bi thương.

Nhất thời kiếm ý trong thành chủ phủ cũng giống như biến thành cô tịch, thật giống như một thanh kiếm vừa bị tổn thương.

Dương Côn căn bản không dám trả lời.

- Thông cáo thiên hạ, có Tần Thiên Hoành này một ngày, Đại Phong Thành vĩnh viễn đều thuộc họ Đồ! Nếu người nào dám tới tranh đoạt vị trí thành chủ, cho dù là võ thánh cường giả, Tần Thiên Hoành này dù chân trời góc biển cũng muốn giết chết!

Qua một khác, thanh âm Tần Thiên Hoành chợt truyền đến, một loại sát khí nháy mắt xé rách hư không, phá vỡ nóc nhà thành chủ phủ, không ngừng chấn đãng trên bầu trời Đại Phong Thành.

Toàn bộ dân chúng Đại Phong Thành nghe được thanh âm này nhất thời trong lòng sinh ra cảm giác rét lạnh, có chút võ giả tu vi thấp cùng tâm tình không đủ cơ hồ chịu không nổi quỳ rạp xuống đất.

- A…

Bên trong đại sảnh thành chủ phủ, lúc này Dương Côn run lên bần bật, bản thân hắn là bát cấp võ tôn cường giả, không ngờ lúc này bị hù dọa đến mồ hôi lạnh đầm đìa! Nhớ tới lời nói của Tần Phàm, hiện tại nghe lời nói của Tần Thiên Hoành, hắn có chút muốn mở miệng nói lại cho Tần Thiên Hoành, nhưng căn bản không có dũng khí mở miệng!

Tu vi tâm cảnh bát cấp võ tôn nhiều năm, ở trước mặt Tần Thiên Hoành hoàn toàn hỏng mất! Tuy rằng cùng là võ tôn cường giả, nhưng kém nhau cách xa vạn dặm!

Cuối cùng hắn vẫn lựa chọn im lặng không nói, dù thế nào hắn biết được có hai thanh danh hiển hách như Tần Thiên Hoành cùng Tần Phàm trấn áp, ít nhất ngày sau sẽ không còn người nào dám nháo sự tại Đại Phong Thành!

Hơn nữa hắn cũng biết lần này Tần Thiên Hoành muốn đuổi giết Tần Phàm, như vậy Đại Phong Thành rốt cục là họ Đồ hay họ Tần, chỉ cần xem kết quả cuối cùng thì sẽ biết!

Song Tần cùng song kỳ tích, đến tột cùng ai mới là người thắng cuối cùng?

Trong lòng Dương Côn cũng vô cùng chờ mong.

- Nếu bằng hữu của ta đã đi vắng, như vậy thành chủ phủ cũng không cần thiết tồn tại!

Ngay sau khi thanh âm truyền ra, kế tiếp Tần Thiên Hoành cũng không hề liếc mắt nhìn Dương Côn, chỉ ngẩng đầu đảo mắt nhìn qua thành chủ phủ.

Sau đó rút kiếm!

Khanh!

Kiếm quang trắng như tuyết chợt lóe, Dương Côn căn bản không chứng kiến được vật gì khác, chỉ cảm giác trước mắt trắng xóa, thậm chí hắn cũng nhìn không thấy rốt cục Tần Thiên Hoành có rút kiếm ra hay không, dù thế nào đi nữa hắn còn chưa kịp nháy mắt thì chứng kiến kiếm đã vào trong vỏ!

- Đương!

Tần Thiên Hoành không nói thêm lời nào, sải bước đi ra khỏi thành chủ phủ.

Dương Côn trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Thiên Hoành rời đi, trong lòng vạn phần rung động, vừa rồi một kiếm hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của hắn, trước kia hắn căn bản không nghĩ tới có người nào đạt được tới loại tốc độ như thế này!

Kiếm ý, kiếm khí, kiếm thế, kiếm chiêu thậm chí là kiếm thần của Tần Thiên Hoành, hoàn toàn hợp nhất!

Đạt tới cảnh giới quỷ thần khó lường!

Ngay sau đó.

- Oanh long!

Thanh âm tiếng nổ vang truyền ra ngay trung tâm Đại Phong Thành, làm cả tòa thành trì đều bị chấn động.

Khi ánh mắt mọi người nhìn về phương hướng này, đều khiếp sợ khi nhìn thấy thành chủ phủ rộng lớn ầm ầm sụp đổ, hóa thành một đống hoang tàn phế tích.

Có người lúc này đứng gần thành chủ phủ chỉ cảm thấy nơi này có kiếm khí vô cùng băng sương, có thể cắt vỡ tóc, tựa hồ muốn đem làn da của họ tua thành rướm máu.

- Oa lạp…

Qua hồi lâu, một thân ảnh đầy bụi đất từ bên trong đống hoang tàn đứng lên, chính là Dương Côn toàn thân đầy vết thương ghê người! Vừa rồi trong một kiếm của Tần Thiên Hoành, tuy rằng hắn lưu giữ được tính mạng nhưng bản thân cũng bị trọng thương!

Chỉ là một kiếm!

- Chẳng thể trách có lời nói thật nhiều cường giả cấp võ thánh đều không dám trêu chọc tới kỳ tích chi kiếm!

Lúc này tâm thần Dương Côn còn chưa ổn định, trong lòng vẫn còn cảm giác tim đập thật nhanh.

Đại Khôn quốc, Anh Hùng Thành!

Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình đang đi trên đường phố bên trong thành.

Không thể không nói tuy rằng cả Vũ Thiên đại lục đều võ phong cường thịnh, nhưng thoạt nhìn người của Đại Khôn quốc càng tôn sùng võ lực hơn cả Đại Kiền quốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.