Kiến Quỷ

Chương 9




Diệp Tri Thu cúi đầu nhìn hộp bánh mình đang ôm chặt trong lòng rồi ngẩng đầu nhìn Bạch Thiệu Đông. Cô từ nhỏ đã sống trong sung sướng, cô không thể hình dung người ngồi trước mặt mình lúc này dáng vẻ ung dung tự tại, quần áo bảnh bao thế kia lại từng phải sống những chuỗi ngày cơ cực. Còn Hoa Vân Phong của cô thì sao? Lúc đó anh như thế nào? Trong lòng cô lại quặn đau!

Bạch Thiệu Đông nhìn ánh mắt cô gái như muốn biết thêm chuyện mà anh sắp kể, anh nói tiếp: “Haiz! Ngày ấy bọn anh gặp nhau, anh từ nhỏ cái gì cũng tốt, chỉ có cái thân thể hai ngày bệnh nhẹ, ba ngày bệnh nặng. Làm không được việc thường xuyên bị bỏ đói nên bệnh tình từ cảm mạo chuyển sang suốt ngày không khởi động được thân mình, bất lực nằm rên rỉ một chỗ. Còn Thư Lê em cũng thấy đó, cậu ta có chứng tự kỷ trẻ em từ nhỏ, lớn lên chứng kiến cha mẹ bị chết tức tưởi trong vụ tai nạn giao thông, từ đó không chịu mở miệng nói chuyện nữa. Tình trạng của bọn anh là như vậy, Vân Phong lúc đó… thì y như bây giờ. Hồi nhỏ cậu ấy trông rất đáng yêu, nước da trắng ngần, hai má phúng phính, nhưng vì mắt cậu ấy không nhìn thấy nên cùng chung cảnh ngộ như bọn anh. Nếu đôi mắt cậu ấy không có vấn đề thì nhất định bọn họ sẽ đánh nhau để tranh giành được mua cậu ấy...Hì...hì!”

Cười thôi, nhưng trong mắt không chút nào vui vẻ. Anh tiếp tục: “Ngày ấy anh và Thư Lê thường xuyên bị đánh đập rất dã man vì không có tiền giao cho bọn ác nhân đó. Vân Phong thì rất có khả năng nha, kiếm tiền được lắm. Ngày nào cũng chia tiền cậu ấy kiếm được cho bọn anh, thế nên cậu ấy cũng bị đánh vì kiếm không đủ tiền. Cậu ấy nói: “Chia sẻ tiền để chịu ít đòn roi chút! Là anh em cả mà!” Rồi đến cơm cậu ấy cũng chia bớt phần cho bọn anh. Cậu ấy lại nói: “Cùng nhau no không tốt hơn sao?” Em biết không, từ khi đó bọn anh gắn bó với nhau, nương tựa nhau để sống. Hì, biệt danh lão đại cũng vì đó được gắn liền với cậu ấy. Bọn anh biết chứ, không phải Vân Phong không đau, không phải không đói, nhưng không bao giờ bỏ lại anh em hoạn nạn không lo…”

Thở dài một hơi, trong chốc lát lại khôi phục vẻ bất cần đời thường ngày. Cười ngả ngớn, nháy mắt với Diệp Tri Thu, nói: “Ê, cô bé! Nếu em không biết trân trọng người như Vân Phong thì sẽ bị khối người cướp mất đó…”

Nhìn Diệp Tri Thu khẩn trương muốn phản bác, anh xua tay: “Anh thấy được là em có điều bất mãn rồi. Có phải thấy theo đuổi người ta quá khổ sở hay không? Có phải rất ủy khuất hay không? Anh nói cho em nghe, em mà buông tay thì em sẽ hối hận cả đời, dám chắc với em trên đời này không tìm được người nào như cậu ấy đâu.”

Chiến dịch PR mọi điều tốt đẹp về lão đại của Bạch Thiệu Đông rốt cuộc có ảnh hưởng rất sâu sắc đến tinh thần Diệp Tri Thu. Cô cảm thấy tình yêu dành cho anh không những ngự trị cả con tim, mà còn như thấm vào máu, dung hòa vào cốt tủy, cô đã hiểu hơn về anh, có cả sự ngưỡng mộ trong đó thì làm sao có thể giảm sút tình cảm được. Đúng như Bạch Thiệu Đông nói, cô bị Hoa Vân Phong đối xử lạnh nhạt, cô đau lòng, cô tủi thân, nhưng không có nghĩa là bỏ cuộc. Không bao giờ!

Diệp Tri Thu nhìn Bạch Thiệu Đông rồi gật mạnh đầu một cái, tỏ rõ ý chí quyết tâm cao độ. Bạch Thiệu Đông cười khoái trá, vuốt tóc cô, Diệp Tri Thu tránh ra, nhăn mi, không tình nguyện.

Cô nói: “Hành động này quá thân mật đi, chú Hai!” kèm theo cười híp mí và lún đồng tiền sâu hun hút.

Bạch Thiệu Đông hiểu ý cười to hơn, gọi anh là “chú Hai” có nghĩa là chấp nhận làm vợ lão đại mới có thể xưng hô như vậy nha, cô gái này cũng quá tinh quái rồi. Nhiều lúc anh còn thấy mình già quá hay sao mà đôi khi không đuổi kịp tư duy đa chiều của cô gái.

“Được rồi, đi thôi chị dâu.” Bạch Thiệu Đông vừa nói vừa khởi động xe, xe rất nhanh khởi động chạy về hướng ngã rẽ, dừng ngay một tiệm bánh có tên “Lưu luyến”

Thấy hai người đồng loạt bước vào tiệm, Hà Thúy Bình trước tiên tiến lên bắt lấy tay Diệp Tri Thu âu yếm: “Tri Thu à, mau vào đây ngồi. Nha, con ăn bánh gì cứ lấy đi nhé!”

Xong rồi sắc mặt nhanh chóng đổi, quay sang Bạch Thiệu Đông gắt gỏng: “Con không bận đi làm à, đến gây rối bọn nhỏ là sao?’

“Người đẹp a, oan uổng quá! Con mới làm cách mạng tư tưởng với Tri Thu giờ tới dì nữa. Cho con nghỉ mệt chút đã, mà chuyện này dù sao cũng xảy ra rồi. Khi nào có thời gian con từ từ kể lại cho dì nghe nhé! Hì…” Bạch Thiệu Đông lại khéo léo uốn ba tấc lưỡi dỗ ngọt Hà Thúy Bình.

Hà Thúy Bình cũng không nhịn được cười khi nhìn vẻ mặt sầu não của Bạch Thiệu Đông, bà nói: “Tha cho con lần này đó!”

“”Tạ ơn Thái hậu tha mạng, nô tài nguyện vì ngài sống chết không từ… À, Thái hậu à, ngài không về thăm hoàng thượng sao, hắn đang rất… không vui đó nha!” khà khà. Bạch Thiệu Đông lại giở trò không nghiêm túc.

“Còn không phải tại vì tên thái giám như con?” Hà Thúy Bình cũng nhập diễn.

Ặc, đâu có nha. Anh vẫn là nam nhân mà, không chịu làm cái không bình thường kia đâu. Méo mặt, ngồi trở lên ghế ngoan ngoãn uống ngụm nước giải nhiệt.

Diệp Tri Thu không nhịn được cười hì hì, cô bạn Điềm Mật lúc này đã nằm ngửa vì cái bụng quá to, không ngồi được nữa. Ăn cho lắm vào! Thế mà cũng sặc sụa mà cười.

Diệp Tri Thu nhắc nhở bạn: “Bạn cười vừa vừa thôi, bể bụng bây giờ.”

Điềm Mật cố rút ra một hơi, vểnh miệng phản bác: “Phải cười cho tiêu thực, chứ như vầy mình sợ chen không lọt cổng soát vé…”

Vẻ mặt thiệt tình của Điềm Mật khiến mấy người còn lại ở đây cười nghiêng ngả. Tuổi trẻ thật tốt, lúc nào cũng biết cười biết đùa. Giống như hai cô gái này, dù đường tình mỗi người vẫn còn nhiều trắc trở, bỏ ngỏ cùng mờ mịt nhưng vui được lúc nào vẫn vui làm cho người ta không khỏi ảnh hưởng tâm trạng của các cô nàng mà thả lỏng linh hồn.

Sau đó, khoảng 11 giờ trưa, Bạch Thiêu Đông được ‘Thái hậu’ ra lệnh đưa hai cô gái về nhà bà ngoại của Điềm Mật thu dọn hành lí chuẩn bị chuyến bay buổi chiều. Mọi người hẹn nhau tháng sau nếu có thể, Điềm Mật lại giở trò thì nhất định hai cô sẽ có cơ hội lại đến nơi đây.

Ngồi trên xe đến sân bay mà tâm hồn DiệpTri Thu vẫn tái hiện những hình ảnh của buổi sáng với Hoa Vân phong, thật ngọt ngào, phải chi ngày nào cũng được bên anh như vậy thì tốt quá. Vui vẻ trong lòng, không giấu được hiện hết lên nét mặt, Diệp Tri Thu bị Điềm Mật bắt quả tang.

Điềm Mật sờ lên trán bạn, rồi nói: “Nhiệt độ không quá cao, trong xe có máy lạnh, không sốt. Vậy bạn ngây ngô cười cái gì nha? À, hay là ở bên chàng thật hạnh phúc nên sinh ra bệnh lạ rồi?”

“Bạn mới bệnh đó. Mình chỉ là… à thì… vui chút không được sao?” định giấu cô bạn, nhưng có giấu được đâu.

Chuyện đã đến nước này, ai cũng đều biết tình cảm cô dành cho anh ấy, chỉ có một người không hiểu, hay đứng ở khía cạnh của Hoa Vân Phong mà nói chính là cố chấp không chịu hiểu.

Điềm Mật thấy hai má của bạn thoáng hồng, càng lúc càng đỏ thiếu chút nữa là xuất huyết ra rồi. Cô nén cười, bỉm môi: “Nhờ mình hi sinh cho hai người đó nhé. Bạn khi về đến nhà phải mua thuốc giảm cân cho mình, mình mà béo mập ra chút nào là bắt đền bạn đó! Trời ạ, ăn quá nhiều rồi, nhắc lại vẫn thấy óc ách trong bụng này.”

“Mật Mật, ai bảo bạn tham ăn, bây giờ tự làm tự chịu. Mình không liên quan á…” Diệp Tri Thu nâng mặt cô bạn, ngắt ngắt nhéo nhéo. Xem ra sức ăn của hai cô là ngang ngửa nhau, nhưng sao mình ăn hoài không mập nổi, còn Điềm Mật lại có hai cái má tròn trịa mềm mềm đáng yêu thế không biết.

Đang suy nghĩ thì điện thoại của Diệp Tri Thu reo. Cuộc gọi của dì Trần, cô vội bắt máy: “Dì Trần, con nghe đây!”

“Con chuẩn bị về chưa?” Dì Trần như là mẹ, lúc nào cũng lo lắng tỉ mỉ.

“Dạ rồi, dì yên tâm. Con cùng Mật Mật đang ngồi xe ra sân bay, lát nữa đăng kí xong con lại gọi cho dì hay.” Diệp Tri Thu lễ phép trả lời.

“À, mà đi xe taxi hả con có an toàn không đó?” Dì Trần lại nhiều vấn đề quan tâm không dứt.

Diệp Tri Thu vẫn kiên nhẫn: “Dạ là xe của cậu Mật Mật. Dì ơi yên tâm đi, con lớn rồi mà!”

Đáng lẽ ra Bạch Thiệu Đông định đưa hai cô gái, nhưng chiều nay anh phải đến bệnh viện để tiếp nhận 3 sinh viên mới vào thực tập. Nên đành chia tay hai cô gái tại nhà của ngoại Điềm Mật. Trước khi đi anh không quên nói với Diệp Tri Thu là bất cứ lúc nào muốn biết tình hình của lão đại thì cứ gọi cho anh, không cần một mình gặm nhấm mối tương tư. Hì! Làm Diệp Tri Thu lại đỏ cả mặt.

- Được rồi, con bé này, lại chê dì nói nhiều nữa phải không? Gì cũng phải nhớ lời người lớn dạy không có sai đâu à nha!

- Dạ, vậy con cúp máy nhe dì. Chào dì yêu quý của con!

Nói xong điện thoại, Diệp Tri Thu quay sang Điềm Mật đang nhìn chằm chằm cô, lắc đầu. Điềm Mật nói: “Tiểu Thu, mình không muốn đả kích bạn, nhưng nếu bạn chiếm được trái tim của Hoa Vân Phong thì bạn định nói sao với dì và chú của bạn, chưa nói ba ba của bạn nữa. Họ sẽ chấp nhận sao?”

Ý cô nói là Hoa Vân Phong là chàng trai tốt, cô từng tiếp xúc và quan sát kĩ càng mới cho nhận xét này. Nhưng bậc cha mẹ, người thân yêu thương của cô công chúa này sẽ ủng hộ tình yêu của họ sao? Một Hoa Vân Phong không có thân thế hiển hách, không có tiền tài vô lượng, không có tương lai ổn định, quan trọng hơn nữa anh là người có tàn tật. Tâm lí chung của người lớn làm sao có thể gả con gái cho người như vậy. Điềm Mật lo lắng trên đường tình chông gai này liệu cô bạn của cô có thể vượt qua không?

Diệp Tri Thu vẻ mặt đăm chiêu một chút, cô nói giọng nhẹ nhàng, nhưng kiên định: “Mật Mật, mình biết chứ, mình cũng đã từng suy nghĩ qua, nhưng bạn biết đó nếu trái tim mình chịu nghe lời thì giờ này mình đâu có ôm mối tương tư này. Mình biết người lớn sẽ không dễ dàng chấp nhận, nhưng mình có một tin tưởng, nếu hai người yêu nhau, con tim cùng chung nhịp đập thì bất kì ngăn trở nào cũng sẽ không bao giờ có thể phá vỡ sự đồng điệu ấy đâu… Mình quyết tâm chứng minh cho tất cả mọi người thấy, tình yêu là bất diệt, là có khả năng vượt qua sóng to gió lớn!”

Điềm Mật ngưỡng mộ Diệp Tri Thu lắm, ít ra cô bạn này yêu một người là biết cố gắng theo đuổi, theo Diệp Tri Thu đã từng nói: Thời đại này cọc đi tìm trâu không phải chuyện hiếm thấy. Đúng vậy, nhưng Điềm Mật cô không dám, cô cũng rất muốn tranh thủ tình cảm của anh Tĩnh Hiên, nhưng chỉ biết im lặng chờ đợi mà thôi. Diệp Tri Thu đã nói: Nếu không nói ra thì người ta làm sao mà biết! Điềm Mật cũng biết điều đó, nhưng mà mỗi lần bên cạnh anh Tĩnh Hiên thì cô lắp bắp nói không nên lời nha! Thật khổ.

“Um… vì bản tuyên ngôn tình yêu của bạn. Mình ủng hộ bạn một vé này…. À tiểu Thu ơi, tháng sau là sinh nhật của bạn rồi, bạn có mơ ước gì đặc biệt không để mình chuẩn bị tặng bạn?” Điềm Mật hỏi bạn.

- Mình muốn gì á? Mình không muốn gì ngoài một chuyện… đó là muốn được đến thành phố C lần nữa ngay ngày sinh nhật… hì!

Điềm Mật cười nhéo mặt bạn: “Chịu thua luôn, đi được lần rồi đòi đi hoài hà. Thôi mình đã hứa sẽ giúp bạn, để mình nghĩ cách cho, yên tâm đi nha!”

Hai cô bạn đùa giỡn cười ha ha. Cậu của Điềm Mật cũng nhìn qua gương chiếu hậu thấy phản phất đâu đây tuổi trẻ của mình. Có vui, có buồn, có tương tư, cũng có đau khổ. Những mùi vị của trần đời này vốn rất đa dạng, mỗi người một cảnh ngộ, nhưng con người không thể sống tách biệt với cuộc đời, vì chúng ta là một cá thể góp phần tạo nên sự phong phú đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.