Kiến Quỷ

Chương 8




Bạch Thiệu Đông trở lại phòng khách. Diệp Tri Thu đang ngồi bó gối ở trên ghế. Nghe tiếng bước chân, cô ngẩng đầu nhìn xem có phải Hoa Vân Phong không, nhưng lại thất vọng. Bạch Thiệu Đông lắc lắc đầu, lách người ngồi vào trên ghế.

Anh nói: “Tri Thu, em có buồn thì cũng phải cố nhẫn nại. Anh mong muốn là kết quả lâu dài kìa em có hiểu không?”

Anh nói rất nhỏ, hầu như kề sát lỗ tai của Diệp Tri Thu mà nói. Cô gái thì không quen người khác tiếp cận quá gần nên đẩy anh ta ra. Vẻ mặt buồn bả nhìn anh một cái rồi lập tức chuyển hướng về vị trí cũ.

Diệp Tri Thu nói: “Không hiểu!”

Bạch Thiệu Đông có một cảm giác muốn vò đầu bứt tóc. Anh trấn an: “Hì. Em vẫn là không nên hiểu, đỡ cho đau đầu.” Ha…ha!

Tiếng cười của Bạch Thiệu Đông sang sảng. Người trong bếp nghe thấy rất khó chịu. Diệp Tri Thu cũng liếc nhìn anh ta một cái. Có cần khoa trương vậy không?

Bạch Thiệu Đông nhìn lại cô gái, hỏi: “Em muốn ở đây đến chừng nào? Không về thành phố D sao?”

“Đương nhiên về. Em còn đi học nữa…” Diệp Tri Thu trả lời.

“Vậy thì em nên đi giải cứu cô bạn thân của em đang bị mẹ của Vân Phong chôn trong đống bánh ra đi. Cô ta có triệu chứng chết lâm sàng kia kìa!” Bạch Thiệu Đông nhắc nhở.

Diệp Tri Thu lúc này mới nhớ ra mình đến đây là do lời mời của dì Bình, nhưng dì Bình không có ở nhà. Vậy nên ngốc cũng hiểu là bà cố ý cho cô và Hoa Vân Phong gặp riêng nhau. Nhưng Điềm Mật chẳng lẽ cũng bị ‘mua chuộc’ à? Nói là đi giải quyết ‘vấn đề’ rồi biến mất luôn. Sáng giờ ở đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, vả lại cô bị hạnh phúc che mất tầm nhìn làm sao có thể nhớ đến cái gì khác được. Bây giờ nghe Bạch Thiệu Đông nói vậy cô không khỏi lo lắng cho bạn.

Cô nhảy lên hỏi: “Anh nói ai chết?”

“Bình tĩnh cô bé à. Đó là anh nói đùa thôi, em khẩn trương làm gì? Cô bạn em hiện giờ nhất định trong tình trạng ‘say mồi’, tay chân bủn rủn, mắt mở lờ đờ, đồng tử giãn ra, sự co bóp của tim bị áp lực… Há, tương tự trường hợp chết lâm sàng đó thôi!” Bạch Thiệu Đông bày ra hàng loạt từ ngữ để nói đùa.

Diệp Tri Thu oán hận nhìn anh ta, làm cô sợ muốn chết. Chuyện sống chết mà cũng mang ra đùa. Đối với anh ta hằng ngày tiếp xúc cái chết mà nói thì không đáng sợ, nhưng đối với một người bình thường lại không quá hiểu y học như cô mà nói thì đó có thể ám ảnh suốt mấy ngày đó. Đúng là một người không có lương tâm mà, y đức để đâu chứ?

Cô trách móc: “Anh lúc nào cũng đùa được à? Chẳng lẽ khi anh cấp cứu người ta xong, người đó không qua khỏi, vậy là anh bước ra nhìn người thân của họ cười khà khà mà nói: ‘Chúc mừng, ông ấy đi lên trên kia rồi!’ hay sao?” vừa nói ngón trỏ vừa chỉ chỉ lên trên trời.

Bạch Thiệu Đông thật sự cười to, bình thường trong bệnh viện đối mặt với cái chết quá nhiều, mọi người đem chuyện sinh tử ra mà đùa cũng không hiếm lạ. Ngựa quen đường cũ thôi, anh đâu có trù rủa bạn cô chết đâu. Mà công nhận bộ dáng giận dữ lên của Diệp Tri Thu đáng yêu ghê. Anh không kiềm chế được mà vuốt tóc cô gái cười hả hê. Thật sự rất thú vị. Lão đại, chúc mừng cậu yêu phải một cô gái ‘hơn’ cậu về mọi mặt!

Hai người vui vẻ một câu lại một câu nói chuyện, rồi khoái chí cười to làm âm thanh này khi truyền vào trong tai của người đang đứng trước lò nướng bánh làm tâm tình anh không tốt chút nào. Nhưng anh không biết tuy Diệp Tri Thu đang ở cạnh Bạch Thiệu Đông nhưng tâm tình vẫn không yên. Trái tim của trôi về mỗi anh thôi!

Bạch Thiệu Đông đứng dậy nói: “Đi thôi. Đoán chắc bánh cũng nướng xong rồi…” nói như thì thầm vào tai của Diệp Tri Thu.

Cô không hiểu. hỏi lại: “Anh nói bánh gì? Nướng gì?”

“Đợi lát, anh sẽ cho em ăn bánh, cảm ơn anh trước đi!” hì. Bạch Thiệu Đông cười gian xảo làm Diệp Tri Thu muốn bóp cái mũi cho anh ngạt chết quá.

Bạch Thiệu Đông đi vào phòng bếp, nói với người trong này: “A, Vân Phong, chúng tôi sắp đi rồi, cậu ra chào khách đi chớ!”

Nghe nói như vậy, Hoa Vân Phong trong lòng rung động một chút, cô sắp đi rồi? Anh vội vàng cởi bỏ tạp dề treo lên chỗ cũ, sắc mặt vẫn không để lộ bất kì dấu vết luyến tiếc nào. Tiếp đó, anh lấy trong ngăn tủ ra một cái hộp giấy dùng để đựng bánh đã chuẩn bị sẵn, đem bánh từ trong lò nướng ra ngoài, đeo vào bao tay, rồi sờ đến chỗ những cái bánh và sử dụng cái kẹp để gắp bánh bỏ vào hộp, sắp xếp một cách đều đặn, trật tự. Cả quá trình tỉ mỉ cẩn thận, như đặt hết tâm tình vào trong đó.

Bạch Thiệu Đông đứng nhìn mà rất muốn ăn một miếng. Bánh thật thơm, trông thôi đã thèm nhỏ nước dãi, tuy anh không thích bánh ngọt cùng đồ ăn vặt cho lắm vì để bảo dưỡng thân hình rất chuẩn có thể làm người mẫu của mình, nhưng anh biết chắc mình không có ‘vé’ được thưởng thức. Bánh tình yêu của người ta mà!

Suốt quá trình làm việc, Hoa Vân Phong không nói tiếng nào, xem Bạch Thiệu Đông như là không khí đối đãi lạnh nhạt. Lão đại thật là, cậu không thèm đếm xỉa đến tôi luôn sao? Hic! Bạch Thiệu Đông mếu máo.

Nhưng phút chốc anh lại mừng rỡ vì Hoa Vân Phong lại lấy tiếp trong lò ra một loại bánh khác, cũng thơm ngát sực nức cả mũi. Hoa Vân Phong điềm tĩnh đem nó cho vào trong một hộp giấy khác, đưa về phía Bạch Thiệu Đông.

Anh nói: “Của anh!”

Khi Bạch Thiệu Đông cầm trong tay cái túi giấy và sắp thốt ra tâm trạng cảm động của mình, thì Hoa Vân Phong đã nhanh chóng nghiêng người lách qua bên cạnh Bạch Thiệu Đông đi về hướng phòng khách.

Đến nơi, Hoa Vân Phong gọi Diệp Tri Thu một tiếng: “Diệp tiểu thư!” để xác định vị trí của cô. Diệp Tri Thu lăn lông lốc từ trên ghế dài trèo xuống hướng mắt nhìn Hoa Vân Phong chờ đợi những gì anh sẽ nói tiếp với cô: “Tôi đây!”.

Hoa Vân Phong đi gần đến trước mặt Diệp Tri Thu thì dừng lại, ngẩng đầu như muốn tìm chính xác vị trí của cô, anh nói: “Diệp tiểu thư, hôm nay mẹ tôi mời cô đến thưởng thức bánh của bà. Nhưng bà bận việc riêng không thể về trước khi cô đi. Tôi thay bà đưa cô ít bánh làm quà, mong cô nhân cho!”

Lời lẽ lịch sự, súc tích anh đã nói lên tất cả nguyên nhân mẹ anh không có mặt ở đây cũng như về hộp bánh anh đang cầm trên tay đưa về hướng của Diệp Tri Thu. Nhưng anh có biết được không tim cô rất đau, sao anh có thể nói những lời xa cách như vậy chứ, khách sáo với cô làm anh cảm thấy vui vẻ sao? Cô tự cười mình, là tự chính bản thân cô đa tình mà thôi, sao trách anh được.

Nghẹn lời, Diệp Tri Thu không nói tiếng nào, chỉ nhẹ nhàng “Ân!” một tiếng rồi nhận hộp bánh từ tay anh.

Hai người đứng đối diện nhau mà như cách nửa vòng trái đất, khoảng cách xa nhất không phụ thuộc vào địa lí mà là vì lòng người không hướng về nhau. Hay nói đúng hơn trong trường hợp này, hai người có trái tim luôn hướng về nhau, nhưng không nhận ra hoặc không chịu nhận mà thôi.

Bạch Thiệu Đông từ trong bếp đi ra, thấy giữa hai người có khoảng không gian chết lặng kia anh cũng cảm thấy khó chịu, đến gần lên tiếng nhắc nhở: “Cảm ơn bánh của cậu Vân Phong à… Cậu ở nhà đợi mẹ cậu về. Tôi đưa Tri Thu đi chuẩn bị đồ đạc còn về thành phố D cho kịp chuyến bay.” Rồi quay sang Diệp Tri Thu: “Tri Thu, về thôi em!”

Diệp Tri Thu khẽ “Ân!” một tiếng nữa. Liếc nhìn hương mặt hết sức hoàn mĩ của người kia lần nữa, vẫn gương mặt dường như ngàn năm băng giá. Cắn môi, quay đầu đi chỗ khác, kiềm chế lắm mới không nức nở…

Cô nói với anh: “Cảm ơn anh! Tôi về…”

Hoa Vân Phong gật đầu tỏ ý đã nghe cô nói, nhưng cũng không nói thêm gì. Chỉ lắng tai nghe tiếng bước chân cô dần dần rời xa, từng bước chân như nắm đấm đè ép vào tim anh khiến anh muốn ngạt thở. Cô đi rồi, và anh cũng thầm hứa với bản thân không nên gặp lại cô nữa. ‘Tạm biệt em!’. Khi cô nhận món bánh này từ anh cũng giống như là món quà cuối cùng anh trao cho cô. Xem như có duyên mà không nợ!

Diệp Tri Thu đến khi ngồi trên xe của Bạch Thiệu Đông mà vẫn còn quay đầu lại nhìn tòa lầu thứ năm, trên đó có người cô mãi mãi cũng không muốn chia xa. Bạch Thiệu Đông nhìn cô cứ im lặng không nói chuyện quả thật không khí có chút buồn. Anh mở đầu câu chuyện.

Bạch Thiệu Đông nói: “Tri Thu, em buồn cái gì chứ, lần này em phải về rồi lại gặp mặt nữa mà, em làm như sinh ly tử biệt không bằng!”

Diệp Tri Thu nghe anh nói rất muốn lấy cái gì đó nhét vào miệng anh ta, toàn mở miệng ra nói điều xui xẻo không hà.

Cô nói: “Anh tốt nhất đừng nói chuyện với em. Dù em không buồn chuyện của em thì em cũng buồn cho anh đó.”

“Hả? Là sao?” Bạch Thiệu Đông bị cô xoay lòng vòng có chút nóng lòng muốn biết ý cô gái này là gì.

Diệp Tri Thu bình thản trả lời anh: “Thì nói chuyện không có duyên chút nào! Em sợ anh bị người ta đánh…”

“Ha…ha! Từ trước giờ chỉ có em dám nói với anh như vậy thôi đó. Cô bé à, anh càng lúc càng thích em rồi. Làm sao bây giờ?” Bạch Thiệu Đông cười ha hả không ngừng.

“Ai thèm!” Diệp Tri Thu bỉm môi, quay mặt nhìn ra phía của sổ xe, không nói chuyện nữa, vô vị thật.

Tay cô vẫn mân mê cái hộp bánh mà Hoa Vân Phong đưa lúc ra về. Cô nghĩ thầm: trước kia cô tặng anh hộp sôcôla nên bây giờ anh trả lại cho cô cái này xem như có qua có lại, từ nay không còn nợ nần gì nhau hay sao? Nghĩ vậy, cô lại muốn rơi nước mắt. Khịt khịt cái mũi nhưng còn không có tiếp tục khóc nhè, vì bên cạnh cô không phải là Hoa Vân Phong. Dù cô xem anh ta như anh trai mình nhưng cũng không phải người cô có thể trải lòng trong giây phút này.

Bạch Thiệu Đông chuyên tâm lái xe, anh lái rất chậm, hồi lâu mà chưa ra đến ngả ba đường nữa. Anh nghe tiếng Diệp Tri Thu sụt sùi bên kia, nhìn sang thấy cô gái dán sát mặt vào cửa kính. Ây, lại buồn giận vu vơ gì rồi. Đây là kinh nghiệm của anh mỗi lần muốn chọc cho cô nàng nào đó vui vẻ, ai bảo anh là sát thủ tình trường cơ chứ?

Bạch Thiệu Đông giơ tay vuốt tóc cô gái, Diệp Tri Thu hơi né tránh, cô không thích có ai tiếp cận qua thân mật với mình.

Giật giật thân mình, cô ngồi thẳng, quay sang hỏi anh: “Có chuyện gì hả? Sao anh dừng xe lại rồi?”

Bạch Thiệu Đông quay người sang, kề sát vào mặt cô nhìn kỹ rồi dựa ngửa ra sau mặt ghế nhắm mắt lại, vẻ mặt lắng đọng, rồi nói với cô: “Tri Thu, anh có chuyện muốn nói với em…”

“Anh đừng có lúc nào cũng nói một nửa rồi bỏ dở được không? Nói cho xong luôn đi! Đâu có ai cản anh đâu à.” Diệp Tri Thu không kiên nhẫn, đừng nói cô phải nghe anh nói điều gì đó liên quan sống chết đi nha!

Bạch Thiệu Đông giơ tay đầu hàng cười hì hì: “Được rồi. Chịu thua em luôn. Chuyện anh muốn nói có liên quan đến người em quan tâm đó…” định dừng lại gây chút chú ý tăng thêm kịch tính cho câu chuyện thôi, nhưng bị Diệp Tri Thu trừng mắt một cái anh lại không dám chậm trễ, nói luôn: “Ầy, là vầy. Nhìn những cái bánh ngon lành này hay mỗi khi được thưởng thức món nào ngon là anh lại nhớ chuyện năm xưa. Hơn 17 năm trước, bọn anh gặp nhau… ý anh nói là anh, Thư Lê và Vân Phong... Bọn anh đều bị bọn buôn người bắt cóc. Chúng bắt trẻ con làm gì em cũng biết rồi đó, đứa nào xinh xắn dễ thương thì bán qua tay người khác với giá cao. Còn đứa nào bệnh hoạn ốm đau, tàn tật hoặc xấu xí thì được chúng tận dụng tối đa để làm việc cho chúng. Nhờ vào đặc điểm thiếu hụt của bản thân mấy đứa trẻ để đi xin ăn, bán vé số, hay lớn gan hơn một chút thì lừa gạt người ta kiếm tiền đến cuối ngày nộp lại cho bọn họ, nếu không đạt chỉ tiêu đã giao nhất định không được ăn cơm còn bị đánh thảm nữa…”

Không khí trong xe lúc này như lắng đọng, Diệp Tri Thu không nói, Bạch Thiệu Đông cũng dường như chìm sâu trong hồi ức, đau thương tột cùng ẩn hiện trong đôi mắt của anh, không còn dáng vẻ giễu cợt, lơ đãng của anh như thường ngày. Có lẽ anh đã trải qua nhiều biến cố, anh hiểu được thế nào là sống một ngày thì ngày đó nhất định phải hết sức vui vẻ, nên bình thường không khi nào nụ cười phai nhạt trên môi anh và cùng kéo theo những người khác cũng phải yêu đời như mình mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.