Kiến Quỷ

Chương 35




Khi đến chợ, khu chợ đông đúc lắm, bởi vì giờ này cũng gần trưa, người ta tấp nập qua qua lại lại chào hàng, mua hàng. Tiếng rao bán huyên náo khi nghe vào tai thật hỗn độn.

Diệp Tri Thu thật sự chưa từng đến trường hợp hỗn loạn như thế này trước đây. Cô không quen chút nào, nhất thời chân tay luống cuống, không biết tránh vào đâu cho không đụng chạm hay cản trở hành trình của người khác.

Chẳng trách đây gọi là chợ, mới đi ven bên ngoài thôi vẫn chưa vào hẳn bên trong mà đã rối loạn vậy rồi. Đương nhiên, trên đường đi vẫn có rất nhiều người nhìn cô và anh, có lẽ là tò mò, chẳng tránh khỏi điều soi mói, cũng có lẽ là vì hai có diện mạo nổi bật, nhưng cũng chắc hẳn không ngoài lí do một người khiếm thị xuất hiện cùng một cô gái xinh đẹp…

Đến cả cô mà còn lúng túng thế kia, còn Hoa Vân Phong đương nhiên càng phải cẩn trọng. Cây gậy của anh điểm nhẹ trên đất, đường chợ lầy lội toàn nước bẩn làm ướt luôn đôi giày trắng của anh.

Diệp Tri Thu thấy thế vội nói:

- Hay là anh ở đây đợi tôi. Tôi vào chợ mua cho, giờ này đông quá, tôi… ờ… ý tôi là anh đi thăm cậu bé kia trước đi, tôi đi mua đồ cho…

Cô không muốn anh phải chen lẫn giữa đám người này.

Hoa Vân Phong không nói tiếp chủ đề của cô mà hỏi lại:

- Cô không muốn đi theo tôi sao?

Diệp Tri Thu chưa hiểu, có phải anh đã hiểu lầm ý cô không? Cô vội nói:

- Không… tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn… đương nhiên muốn đi chung với anh rồi!

Nói nhiều lộn xộn, kết thúc nhanh gọn thế đi…

Hoa Vân Phong cười:

- Vậy thì đi phía bên kia, cậu bé thường ở đó may giày… Đi thôi!

Rồi anh tự hướng phía đã nói mà đi. Hoa Vân Phong không thích cảm giác bất lực này. Giữa chốn đông đúc người qua kẻ lại, anh không thể xác định được bước tiếp theo phải đặt bước chân như thế nào, rồi sẽ đi đến đâu, anh không muốn thất thố trước mặt cô.

Nói anh là người trọng sĩ diện cũng được. Đúng vậy, anh luôn muốn cố gắng duy trì hình tượng đẹp nhất của mình trong lòng cô. Dù rằng anh có nhiều khiếm khuyết mà cô vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy. Cũng chính vì vậy anh sợ. Sợ một ngày nào đó cô phát hiện ra, cô sẽ nhìn anh với đôi mắt khác, sẽ là tiếc hận, hay là xa lánh?…

Diệp Tri Thu ngoan ngoãn đi theo sau, nhưng cô vẫn chú ý phía trước xem có chướng ngại vật hay người nào bất cẩn đụng vào Hoa Vân Phong không. Cô luôn thủ sẵn tư thế “bảo vệ” anh bất cứ lúc nào!

Đi được một chút, hai người đến một khu có thể gọi là khá trống trải của cái chợ này. Từ xa, Diệp Tri Thu đã nhìn thấy một cậu trai dáng vẻ ốm yếu, nhưng xem tướng tá nhất định rất cao, vì cậu ấy vẫn trong giai đoạn phát triển, nếu vài năm nữa chắc rằng cô không thể đọ chiều cao với cậu ta rồi.

Hoa Vân Phong thực sự đã ngừng lại ở trước cái tủ may giày đã khá cũ kỹ của cậu bé. Bởi vì cậu đang chú tâm làm việc nên đã không phát hiện có người tới gần, chỉ khi Hoa Vân Phong đến và cây gậy của anh vô tình chạm vào cái tủ nghe một tiếng ‘cộc…’ thì cậu bé mới ngẩng đầu lên.

Cậu mừng rỡ lên tiếng chào:

- Anh Vân Phong đến rồi…

Hoa Vân Phong cười nhẹ xem như chào hỏi. Cậu bé bỏ chiếc giày đang may xuống ghế ngồi, tiến lên định kéo tay Hoa Vân Phong thì mới liếc nhìn sang bên cạnh, lúc nãy do cậu quá vui mừng và tưởng rằng cô gái này là người đi ngang qua thôi, nên không chào hỏi một thể. Nhưng bây giờ thấy cô cũng dừng lại và cười tươi với cậu nữa… Cậu bé có hơi đỏ mặt. Thật sự cậu chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy, khi cười thì không cần phải nói, thật sự chẳng biết diễn tả thế nào.

Cô gái này vẫn còn rất nhỏ tuổi đó chứ - cậu ấy nghĩ – và có lẽ cũng không hơn kém mình bao nhiêu. Bởi cô gái dáng vẻ mỏng manh, non nớt, xinh tươi so với cậu đen đúa, dày dặn gió sương thì xem ra còn thấy tuổi cậu có phần nhỉnh hơn chút xíu…

Cậu gãi gãi đằng sau đầu, làm đầu tóc rối tung, ngại ngùng nói:

- Chào cô, cô đi với anh Phong hả?

Diệp Tri Thu nhăn mày, cô nghĩ: Trời ạ, kêu Hoa Vân Phong bằng anh, còn kêu mình đến bằng cô cơ đấy! Diệp Tri Thu sờ mặt mình: Cô đã già dữ vậy sao?

Diệp Tri Thu cũng ngây thơ quá. Cô nghĩ đến tiếng “cô” trong quan hệ gia đình chứ không theo ý nghĩa trong giao tiếp…

Nhưng thắc mắc đó nuốt hết vào bụng, cô không nói ra, chỉ cười và nói:

- Hì… chào em! Chị đi với anh ấy đó.

Sửa lại cho thằng bé đổi cách xưng hô nhé!

Cậu bé hơi sựng lại:

- À… vậy à? Tôi… ờ… em tên là Phan Tuấn…

Không quen xưng hô như vậy… Phan Tuấn nói lấp lửng để xong phần giới thiệu tên.

Diệp Tri Thu cười vui: Thằng bé dễ dạy quá. Mới nói là nghe… Hì, cô liếc nhìn người bên cạnh… Người này cũng rất biết nghe lời nè! Rồi quên mất lịch sự, cô cười khúc khích. Đến khi nhìn đến vẻ mặt như đặt câu hỏi của Phan Tuấn, cô mới vội vàng nói:

- Ha, ha… Tên em đẹp lắm. Còn chị tên Diệp Tri Thu. Vì ông ngoại của chị là người Hoa, nên đặt tên chị theo một câu nói nào đó của người xưa… Không nhớ ra… Hì… Chúc mừng sinh nhật Phan Tuấn!

Cô giơ hộp bánh đang cầm trên tay lên, ý cười ánh lên đôi mắt, sáng rọi như sao trời. Làm lòng người say mê…

Phan Tuấn nghe vậy cũng gật đầu:

- Tặng em sao? Này là anh Phong làm đúng không! Em thích nhất bánh ảnh làm… ngon lắm đó!

Trẻ con vẫn là trẻ con, khi thấy bánh ngọt là hớn hở như vậy. Phan Tuấn cũng tạm quên mất chuyện mình nhất thời bị cảm nắng bởi người con gái trước mặt.

Phan Tuấn nhìn sang Hoa Vân Phong vẫn đứng lặng yên không nói chuyện. Cậu kéo anh ngồi xuống cái ghế để sẵn dành cho khách ngồi, và cũng mời luôn Diệp Tri Thu:

- Chị cũng ngồi xuống đi, đứng mỏi chân lắm á!

Diệp Tri Thu cươi hì hì, cô ngồi xuống ghế Phan Tuấn chỉ. Phan Tuấn thấy cô đã ngồi ổn, em hỏi:

- Chị là bạn gái anh Phong hả?

Diệp Tri Thu cũng may đã ngồi ổn, nếu không té chết rồi. Cô đỏ mặt, cúi đầu lặng im không nói. Bàn chân thì cứ chà chà dưới đất… tại người ta mắc cỡ mà!

Còn Hoa Vân Phong thì không giải thích, chỉ nhàn nhạt mở miệng:

- Ăn bánh đi! Con nít không nên nhiều chuyện!

Phan Tuấn liếc sang Diệp Tri Thu thè lưỡi với cô. Cô thì mặt vẫn còn đỏ, chỉ cười với cậu ấy một cái rồi tiếp tục cúi mặt xuống.

Phan Tuấn tuy nhỏ tuổi, nhưng cậu là con người của thành thị tiến bộ này, chứng kiến biết bao chuyện thế gian. Vả lại còn ra đời bươn chải sớm hơn những đứa trẻ được nâng niu trong vòng tay cha mẹ, thì biểu hiện này của Diệp tri Thu đã nói lên tất cả. Chứng tỏ cậu nói đúng!

Phan Tuấn cũng ngồi kế bên hai người, rồi cậu nói:

- Vậy em xn phép mở hộp bánh ra nhe?

Hoa Vân Phong gật đầu, Diệp Tri Thu luôn miệng hưởng ứng:

- Nhanh lên, nhanh lên. Xem nào, chắc ngon lắm.

Cô gái này ăn bánh hồi sáng chưa ngán hay sao mà giờ còn nôn nóng hơn cả thằng bé?

Khi hộp được mở ra, Diệp Tri Thu ngạc nhiên hơn nữa khi cái bánh không phải bánh kem bình thường mà là bánh bông lan caramen. Chỉ nhìn thôi đã thèm nhỏ nước miếng… Quá! thật đẹp mắt nha.

Lớp bánh phần mặt bóng láng, màu nâu sậm của đường cho người ta có cảm giác béo ngậy thích thú. Mê mẩn nhất là phần bánh bông lan lớp dưới, thật mịn màng, mềm mại. Cái bánh không thành một khối mà được cắt ra từng miếng, có lẽ để thuận tiện ăn trong hoàn cảnh này…

Phan Tuấn xuýt xoa:

- Anh Phong đúng là hiểu ý em. Em thích nhất món này đó. Ngửi thôi là thấy mùi cam thơm phức rồi, thích quá đi mất!

Hoa Vân Phong cười cười, không nói. Ngược lại Diệp Tri Thu rất có hứng thú:

- Vậy à? Vị cam á? Không biết làm vị dâu tây có khó hơn không ta? Chị thích dâu tây hơn!

Phan Tuấn không cần suy nghĩ đã nói ngay:

- Chị yên tâm. Anh Phong giỏi lắm, bánh nào cũng biết làm. Dâu tây thì có khó gì! Chị làm bạn gái anh Phong là sướng nhất đời rồi, ngày nào cũng được ăn bánh hết. Sướng thiệt đó!

Mặt Diệp Tri Thu lại nóng ran. Cô trừng mắt Phan Tuấn, quát:

- Ăn nhanh! Không ăn đưa đây chị, em nói nhiều quá.

Phan Tuấn nghiêng người sang bên, tránh không cho Diệp Tri Thu cướp mất cái bánh của mình. Cậu cười hì hì:

- Được rồi. Tuy đây là của anh Phong cho em, nhưng hôm nay là sinh nhật của em nên em làm chủ. Đợi em chia bánh chớ… đây miếng to nhất cho chị nè, còn anh Phong miếng nhỏ nhất…

Diệp Tri Thu thắc mắc:

- Sao anh ấy miếng nhỏ nhất?

Phan Tuấn chưa nói thì Hoa Vân Phong đã trả lời cô:

- Vì tôi không thích bánh ngọt lắm.

Phan Tuấn bổ sung:

- Đúng đó, lần nào anh ấy cũng ăn miếng nhỏ coi như chúc mừng sinh nhật em thôi. Ăn cho lấy có, năn nỉ cũng không chịu ăn thêm. Phần còn lại là của em hết luôn, ăn xong bụng căng tròn, có thể trừ cơm cả ngày. Hì…

Diệp Tri Thu nhìn sang người ngồi kế bên, chẳng trách lại trông gầy như vậy, thì ra là quá kiêng ăn…

Thực ra Hoa Vân Phong không kiểu cách trong ăn uống, món gì anh cũng không chê, vì tuổi thơ anh gắn liền với những chuỗi ngày gian khổ, có khi mấy ngày liền ôm bụng đói lang thang khắp nơi, đâu có chuyện kén chọn? Nhưng cũng chính vì vậy khiến anh tập thành thói quen không thích ăn quà vặt, chỉ chú trọng bữa chính mà thôi!

Diệp Tri Thu không biết từ khi nào Hoa Vân Phong đã rút gói khăn giấy ướt trong túi ra, cẩn thận lau sạch từng ngón tay của mình, thật tỉ mỉ kể cả kẽ ngón tay cũng không bỏ qua. Diệp Tri Thu bất giác giơ tay mình lên xem, không chừng tay cô còn bẩn hơn nữa là… mà hiện giờ cô đã cầm trên tay cái bánh Phan Tuấn đưa, vốn dĩ chưa hề nghĩ đến làm vệ sinh trước khi ăn. Từ đó đến giờ cô cũng thường vậy, cũng có thấy trở ngại gì đâu, nhưng từ khi quen biết Hoa Vân Phong cô mới sâu sắc cảm nhận được cuộc sống của mình trước giờ buông thả, bất cẩn và lôi thôi biết bao nhiêu!

Hoa Vân Phong tiếp nhận miếng bánh nhỏ, cầm đó vẫn chưa bắt đầu ăn, trong khi Phan Tuấn đưa bánh lên miệng và cắn ngoằm một cái thật to, nhai ngấu nghiến. Diệp Tri Thu cũng nếm thử. Qủa thật đầu lưỡi của cô xém chút nữa là bị cuốn theo miếng bánh trôi vào cổ họng rồi, phải dựng ngón cái khen ngợi, công nhận quá ngon!

Loại bánh này bình thường sẽ làm cho người ăn có cảm giác ngọt ngấy, nhưng lúc này thì không. Miếng bánh cô ăn hay nói đúng hơn là cái bánh Hoa Vân Phong đem đến làm người ta đã thưởng thức là muốn ăn thêm nhiều hơn nữa, đảm bảo không ngán.

Hài hòa đường sữa, mềm mại nền bánh bông lan, hai lớp bánh và caramen không rời nhau, độ dích vừa phải cũng không trộn lẫn, quả đúng là kiệt tác của việc canh thời gian chuẩn xác khi đổ lớp đường lên mặt bánh bông lan.

Diệp Tri Thu đương nhiên không hiểu lắm về cách làm bánh rồi, nên cô đâu dám đưa ra kết luận nào khác ngoài hai chữ: Qúa ngon!

Cô lại nẩy ra một ý định trong đầu đó là phải học anh ấy làm bánh thôi. Lát nữa phải hỏi anh ấy có chịu dạy cô hay không, tính anh ấy không quá khó tiếp cận, nói chuyện cũng ôn hòa, chỉ dạy nhất định rất tận tình và dễ hiểu… Hì! Cô vui mừng vì mình tìm ra được thêm một lí do để được gần bên anh.

Buổi “tiệc” sinh nhật đơn giản của Phan Tuấn kết thúc sau khi cậu ta và Diệp Tri Thu chén sạch hết cái bánh ngon lành ấy. Trông hai người bây giờ bụng cao lên đến ngực cùng khó thở bộ dáng thì ai cũng phải bật cười.

Nắng đã lên chói chang, dựa vào nhiệt độ của những tia nắng chiếu rọi vào người, Hoa Vân Phong biết thời gian cũng đã đến trưa. Anh phải chuẩn bị cho bữa ăn thiết đãi Diệp Tri Thu. Anh đứng dậy, nói với Phan Tuấn:

- Thôi, trưa rồi, anh đi mua chút đồ. Hai người ở đây trò chuyện…

Còn chưa nói xong, Diệp Tri Thu đã chống đỡ cái bụng ục ịch đứng dậy, phản đối:

- Anh nói cho tôi đi chung, bây giờ đi một mình? Tôi cũng đi nữa.

Tiếng trước vừa ra khỏi miệng, chân cũng đã thủ sẵn một bước ra khỏi cái ghế đang ngồi, chuyển hướng Hoa Vân Phong đứng gần thêm chút nữa, như sợ anh sẽ không cho cô đi cùng.

Hoa Vân Phong không muốn cô đi theo. Theo như tình hình lúc nãy, anh biết cô không quen cảnh chợ đông đúc người này va chạm người kia như vậy, bùn bẩn nước đọng rất dơ sợ cô không thích, anh cứ luôn miệng “Không được, không được…”. Còn Diệp Tri Thu thì khăng khăng đòi theo “Tôi muốn đi…”. Đại loại là như thế và hai người không ai chịu nhường ai…

Câu cuối cùng của Diệp Tri Thu như sau:

- Anh lựa chọn: Một là đi chung, hai là tôi đi mua dùm cho!

Cô gái này học y nguyên câu nói và ngữ khí của Hoa Vân Phong lúc thỏa hiệp đi bên trong hay bên ngoài lúc nãy đây mà.

Cuối cùng Phan Tuấn đứng ra hòa giải:

- Hai anh chị ngồi xuống, để em đi cho!

Nói xong mỏ nắp hộp đựng một ít tiền lẻ cầm trong tay định đi. Hoa Vân Phong không cản, nếu anh đi, cô tiểu thư này cũng đòi đi làm như anh sẽ đi luôn bỏ lại cô không bằng? Mà cô ấy đi một mình anh cũng không yên tâm… Vậy thì sự ra mặt của Phan Tuấn là hợp lí nhất.

Hoa Vân Phong kêu lại Phan Tuấn:

- Lấy tiền!

Nói như ra lệnh, không cho cự tuyệt. Đối với những người không biết tính cách hay chưa quen thân Hoa Vân Phong nhất định sẽ từ chối nhận tiền anh đưa. Nhưng Phan Tuấn chỉ hơi sựng lại một chút rồi cũng chìa tay nhận lấy tiền của anh. Trước khi đi còn nhắn lại một câu:

- Chị Thu, chị coi chừng dùm em đó nhe. Nếu có ai đến lấy giày thì chị cứ giao cho người ta, khỏi lấy tiền nghe chị.

Diệp Tri Thu nhớ đến lúc trước khi đến đây Hoa Vân Phong kể chuyện của Phan Tuấn cho cô nghe, bây giờ tận mắt chứng kiến cái bảng ghi những dòng chữ đầy ý nghĩa này và việc làm thực tế của cậu, cô thấy cuộc đời này còn rất nhiều người có nghĩa khí.

Hành động nói lên tất cả, không cần phô trương miệng lưỡi, biết yêu thương đồng loại, biết giúp đỡ những người cùng khổ. Phan Tuấn là một đứa trẻ chưa thành niên mà nghĩ được điều lớn lao như vậy quả thật làm người ta khâm phục. Trong thời đại “Có tiền mua tiên cũng được” này, nếu con người muốn tồn tại thì phải luôn suy tư về gánh nặng ‘Cơm, áo, gạo, tiền’, con người không tiếc bán rẻ lương tri, huống chi làm những việc như thế này.

Tựa như Hoa Vân Phong của cô, chỉ bằng hành động đơn giản là đến chúc sinh nhật với một cái bánh nho nhỏ thôi, cũng đủ thấy lòng người ấm áp…

Không biết vì cô là người mau nước mắt, hay thực sự hành động của em chỉ cần bất cứ người nào biết đến cũng cảm động, mà cô thấy sống mũi cô hơi cay cay…

Diệp Tri Thu che giấu cái tính đa sầu đa cảm của mình. Cô gật đầu lia lịa:

- Yên tâm, chị biết rồi! Anh hùng tí hon!

Phan Tuấn không vui vì được tặng biệt danh mới:

- Ấy… ai tí hon chứ? Bây giờ em đã bằng chị rồi, sau này người ta còn cao hơn nữa đó nha!

Diệp Tri Thu bĩu môi, xua tay ý bảo nhanh đi đi, nhiều chuyện quá! Phan Tuấn đi rồi, còn lại cô đứng ở đây miệng vẫn không khép lại nụ cười, mà đôi mắt đo đỏ trông theo…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.