Kiến Quỷ

Chương 15




Diệp Tri Thu buổi sáng hôm nay không gặp Hoa Vân Phong thì buồn bả không có sinh lực, nhưng buổi chiều cô có hẹn với chỗ ghi âm sách nói, không thể bỏ lỡ công việc. Cô đã xem việc ghi âm này là nghĩa vụ bất di bất dịch thường lệ của mình. Cô có thể quên làm bài tập, nhưng không có quên ngày giờ đi ghi âm.

Chiều đến, lúc 14 giờ cô đến nơi, đợi hoài mà không gặp chú biên tập. Diệp Tri Thu biết tên của chú, nhưng không gọi thẳng tên mà lúc nào cũng gọi là chú biên tập, làm chú ấy thường xoa đầu cô cười khà khà, nói rằng cô đặt cho chú biệt danh mới…

Chú biên tập đến nơi đã là hơn 15 giờ chiều. Bây giờ xem ra không đọc được bao nhiêu rồi, Diệp Tri Thu trong lòng hơi tiếc.

Chú biên tập cười áy náy, vẻ mặt thành khẩn xin lỗi cô gái nhỏ: “Cháu gái à, chú xin lỗi nha. Chú đến thăm trường trẻ mồ côi để phát hành mấy cái đĩa cháu đọc này. Nhưng gặp lại người quen xa cách đã lâu, chú hơi nhiều chuyện chút. Hì…hì!”

Nhìn vẻ mặt tươi cười rất tếu của chú, Diệp Tri Thu không giận được, cái miệng nhỏ mấp máy: “Đâu có gì đâu chú. Chúng ta bắt đầu được chứ?”

Gật đầu lia lịa, chú Hải vừa đi vào phòng vừa làm các công tác chuẩn bị lại nhìn Diệp Tri Thu chăm chú. Diệp Tri Thu cảm thấy ánh mắt chú nhìn mình quá bất thường, làm cô hơi khó hiểu. Cô quay sang hỏi chú.

Cô hỏi: “Chú biên tập, có gì không ạ?”

“Ây, chuyện là vầy. Chú có thằng cháu đẹp trai lắm, cao ráo như người mẫu vậy đó. Chú muốn hỏi ý kiến của cháu…” chú Hải đang muốn làm mai, tự nhiên chưa nói xong Diệp Tri Thu đã không để chú nói tiếp.

Cô nói: “Chú ơi, cháu hiểu ý chú. Nhưng cháu đã có bạn trai rồi!” lời nói không có một chút ngại ngùng nào, y như là bản thân thật sự có bạn trai vậy.

Chú Hải miệng còn giương cao, chưa kịp ngậm miệng lại, vẻ mặt đột nhiên ủ dột. Haiz, cô gái tốt như vậy làm gì chưa có bạn trai chứ, làm chú định kết hợp cho cô với Vân Phong của chú rồi.

Chú nói: “Thôi vậy, biết làm sao đây? Haiz!” rồi quay sang cười ha ha: “Chú nói vậy thôi, đừng để bụng nhé cháu. Vào trong đi, chúng ta bắt đầu.”

Diệp Tri Thu vui vẻ cười lún đồng tiền: “Tuân lệnh chú!”

Không hiểu sao khi tuyên bố mình có bạn trai, mà trong lòng cô nghĩ đến người bạn trai đó là Hoa Vân Phong thì cảm thấy mình thật hạnh phúc, điều đó thúc đẩy không ít tiến trình hoạt động đọc sách chiều nay của cô gái.

Hôm sau, Diệp Tri Thu thường lệ ghé đến trường mồ côi. Nhưng bóng hình người kia vẫn biền biệt. Hôm qua cô đã cố nén nước mắt không tràn mi rồi, nhưng hôm nay làm sao có thể. Cô ngồi xuống ghế đá trong sân trường, nơi hơi khuất trong một đám râm bụt rậm rạp, có lẽ ở đây không ai phát hiện cô khóc đâu. Nghĩ vậy, cô thả lỏng thân mình, thúc thích, rồi oa oa khóc. Nước mắt hai hàng chảy dài trên đôi má cô gái nhỏ.

Diệp Tri Thu không ngờ mình ngồi ở chỗ được cô cho là bí mật lắm rồi mà vẫn có người bước vào đây. Đó chính là ông bảo vệ. Ông đến đứng trước mặt cô gái, dịu nhẹ đặt bàn tay gầy guộc của mình lên mái tóc cô. Ông ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói chuyện như một ông Bụt hiền từ.

Ông nói: “Có chuyện gì vậy cháu? Sao lại khóc rồi?”

Diệp Tri Thu vẫn tính tình cũ, khi khóc hay bị đau đớn gì đó thì không chịu mở miệng nói chuyện. Cô chỉ lắc lắc cái đầu nhỏ, tóc dài xõa xuống che kín cả khuôn mặt đang chìm trong u ám thương tâm.

“Cháu nói cho ông biết đi. Ông tuy già nhưng sống lâu năm rồi, một chuyện khó khăn với bọn trẻ đôi khi lại trở thành chuyện dễ dàng đối với ông. Cháu tin tưởng ông, ông tuyệt đối không nhiều chuyện!” ông bảo vệ lại nhẹ giọng khuyên giải để Diệp Tri Thu mở lòng.

Diệp Tri Thu nói trong từng tiếng nấc: “Cháu… cháu tìm… một người… tìm mấy ngày nay… hic!... mà không thấy…”

Ông bảo vệ không sững sờ bởi vì ông đoán đúng rồi mà… Ông nói: “Cháu tìm cậu trai trẻ tên Hoa Vân Phong à?”

Diệp Tri Thu lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn ông bằng đôi mắt đỏ hoe, cái môi cũng bị cô cắn đến hơi sưng đỏ, dáng vẻ đáng thương cực kì, làm người nhìn cũng không đành lòng…

Ông bảo vệ nhìn cô như hiểu rõ cô gái nhất định đang hỏi ông: “Vì sao ông biết?”. Ông lắc đầu ngồi xuống bên cạnh cô gái và an ủi: “Ông đương nhiên biết. Ông già rồi, mắt mờ nhưng tâm luôn sáng tỏ nha…” nở nụ cười hiền từ trấn an cô gái, ông nói tiếp: “Cháu thích người ta đúng không?”

Diệp Tri Thu cảm giác giống như đang ở bên cạnh người ông ruột thịt trong nhà vậy. Khi bị hỏi đến chuyện người yêu này nọ, không khỏi ngượng ngùng, nên cô chỉ gật nhẹ đầu một cái xem như làm câu trả lời.

Ông bảo vệ cũng gật đầu xem như hiểu ý cô. Ông nói: “Cháu không cần đợi nữa. Cậu ấy đã về thành phố C rồi.”

Diệp Tri Thu gấp gáp hỏi lại ông: “Anh…anh ấy có đến đây sao ông? Sao về… về sớm vậy, mà… mà sao cháu đến cũng không gặp anh ấy?...” rất nhiều nghi vấn bay loạn xạ trong đầu cô gái… cô nói trong tiếng nấc!

“À, là vầy. Hôm kia cậu ấy đến buổi sáng rồi về trước 10 giờ. Hôm qua cậu ấy đến buổi chiều, còn hôm nay về rồi…” Nhìn sắc mặt Diệp Tri Thu lúc này không tốt chút nào. Ông dừng lại một lát mới nói: “Ông hỏi cháu cái này, nhất định phải trả lời ông nhe… Cháu thích cậu ấy, rồi có nói cho người ta biết chưa hay là đang thầm lặng theo đuổi?”

Diệp Tri Thu nhìn ông một cái rồi cúi đầu lắc lắc: “Cháu chưa nói…”

Ông bảo vệ cười cười: “Cháu gái à, cậu trai trẻ này ông quan sát và đánh giá đã hơn hai năm rồi. Cậu ấy không phải dạng người thích bị động, nhưng trường hợp tình cảm này thì cậu ấy cần đối phương mở cánh cửa rồi mới bước tiếp vào trong. Có nghĩa là cháu phải nói cho người ta biết tâm ý của cháu mới được đó nha!”

“Phải nói sao ông? Nhưng cháu sợ… Anh ấy sẽ từ chối cháu, rồi ngay cả tình bạn cũng không thể duy trì!” Diệp Tri Thu nói bằng giọng lí nhí như muỗi kêu.

Diệp Tri Thu biết điều đó chứ, như cô đã từng nói với Điềm Mật là phải nói rõ tình cảm cho anh Tĩnh Hiên biết thì mới được người ta đáp lại, chứ để trong lòng mãi thì ai hiểu cho đâu? Nhưng biết là một chuyện, đôi khi cô rất quyết tâm muốn làm gì đó, nhưng đến khi lâm trận thì bỏ trốn rất nhiều lần rồi, cô không có dũng khí đối mặt với anh để bạo gan nói thẳng vào mặt anh là “Tôi yêu anh, đồng ý làm bạn trai tôi nhe!” trời ạ, không thể mở miệng được!

Ông bảo vệ hầu như đọc hiểu sự lo ngại của cô, ông nói: “Cháu gái, phải kiên cường lên. Bản thân cháu cứ thầm lặng theo đuổi mà không nói rõ cho người ta biết, cậu ta có thể hiểu sai về những chuyện tốt mà cháu làm là một sự ban ân nào đó, có khi sẽ đụng chạm đến một số vấn đề nhạy cảm trong lòng cậu ấy. Đến lúc đó cháu càng đuổi người ta càng chạy. Tốn công mà còn phản tác dụng a!”

Đúng vậy, cô chưa nói cho anh biết là mình thích anh thì làm sao trách anh hờ hững vô tình. Rồi cùng với chuyện mà cô và Bạch Thiệu Đông cùng hợp tác rất có thể sẽ làm anh nghĩ rằng cô không yêu anh mà người cô yêu là Bạch Thiệu Đông. Trời ạ, rồi mọi chuyện cứ diễn tiến như thế thì cô và anh sẽ di chuyển trong cái vòng lẩn quẩn này đến bao giờ?

Diệp Tri Thu rốt cuộc đã hiểu, cô nên nói rõ ràng với anh. Cô ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt đã kéo sương mờ đục của ông bảo vệ cười tươi như đóa hoa vừa khai nhụy, nói: “Dạ cháu hiểu rồi. Cảm ơn ông nhiều lắm, cháu sẽ nói cho anh ấy biết tình cảm chân thành của cháu.”

Ông bảo vệ cười từ ái: “Tốt lắm, thôi cháu về nhà nghỉ ngơi đi. Trời nắng lên rồi đó, đừng ngồi đây kẻo bệnh!”

“Dạ, vậy cháu xin phép ông cháu về. Cháu cảm ơn ông thêm lần nữa!” Diệp Tri Thu cúi đầu chào ông kèm theo lời cảm ơn.

Hai ông cháu cùng nhau đi ra ngoài cổng trường, tâm trạng Diệp Tri Thu đã tốt hơn nhiều. Cô có một niềm tin là khi cô nói ra tình cảm của mình, anh ấy sẽ vui vẻ đón nhận, thế thì niềm vui sướng nào bằng! Nuôi niềm hy vọng đó, Diệp Tri Thu nhanh chóng chạy xe về nhà mà trong đầu chỉ còn thêu dệt mộng đẹp không hề u buồn chất chứa nữa!

--------------------------------

Hoa Vân Phong về thành phố C cũng không phải hoàn toàn do anh cố ý trốn tránh Diệp Tri Thu mà là ngày hôm sau sáng sớm anh phải đến bệnh viện tái khám.

Hôm sau Hoa Vân Phong đến bệnh viện cùng Phùng Kiến Quân. Sau khi bước ra từ phòng khám của bác sĩ chủ nhiệm Khoa chấn thương chỉnh hình, hai người vừa định đi về thì Phùng Kiến Quân nét mặt nhăn nhó, ôm bụng rên rỉ.

- Phong ca, anh ngồi đây đợi em chút. Em có chuyện khó nói cần gặp cái toilet mới được… Hì. Anh đợi ở đây đừng đi đâu nhé. Nếu không em sẽ…

Hoa Vân Phong không nói chỉ khoát tay ý bảo Phùng Kiến Quân đi mau. Đã nói chịu không nổi còn ở đây nói chuyện nhảm nhí. Xem anh là trẻ con sao, nhắc tới nhắc lui mấy chuyện không đâu…

Phùng Kiến Quân đi rồi không lâu, Hoa Vân Phong vẫn ngồi yên trên ghế không nhút nhít. Nhưng khoảng chốc lát sau, có hai cô y tá đi về hướng này, vừa đi vừa bàn luận chuyện gì đó rất sôi nổi…

Một y tá nói: “Dạo này bác sĩ Bạch có hẹn cô đi chơi không?”

Một người khác rầu rỉ: “Không có. Mới tháng trước còn có hẹn đi uống nước nói chuyện tình tứ. Sau đó vẫn còn nhắn tin hoặc gọi điện. Trong bệnh viện có gặp nhau thì anh ấy vẫn lời ngon tiếng ngọt, nghe mà êm tai vô cùng. Nhưng bây giờ thì không còn hẹn mình đi đâu nữa. Hic!” Cô gái than thở.

Y tá kia nói: “Thì mình cũng thế thôi. Đã biết anh ấy ong bướm mà vẫn thích. Thế rồi… Haiz, cũng trách là trách anh ấy có người mới rồi, chúng ta làm sao sánh được với băng sơn mĩ nhân vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng kia chứ?”

Cô này lên tiếng: “Đúng đó. Cô gái đó mới vào bệnh viện chúng ta một thời gian ngắn thôi, mà làm cho mấy người trẻ tuổi ở đây điêu đứng cả rồi. Mình thấy ngoại trừ Viện trưởng già cả râu ria rậm rạp kia không quan tâm thôi, chứ ai cũng như bị mắc bùa ngải của cô ta. Mà cũng kiêu căng lắm chứ, đến bác sĩ Bạch cũng không lay dộng được trái tim băng giá của cô ta nữa… Chắc chắn là làm giá, giả vờ thanh cao cho lắm. Để xem, một thời gian nữa cũng bại lộ cái đuôi ra thôi…”

Hoa Vân Phong ngồi trên ghế, anh không phải muốn nghe lén, nhưng trách lâm thanh cứ đều đặn truyền vào lỗ tai anh không cho phép anh không nghe. Từ đằng xa đã vọng lại tiếng nói của hai cô y tá. Khu vực này toàn là văn phòng của các chủ nhiệm Khoa nên cũng khá vắng vẻ, các cô tha hồ nói đủ chuyện thế gian mà không sợ tai vách mạch dừng.

Khi nghe đến hai cô y tá nhắc đến bác sĩ Bạch thì anh biết nhất định là Bạch Thiệu Đông vì không còn ai có thể sở hữu thói trăng hoa đình đám như anh ta. Nhưng người các cô gái nhắc đến là ‘Băng sơn mĩ nhân’ nào đó làm việc trong bệnh viện này là tân hoan của Bạch Thiệu Đông chứ không phải Diệp Tri Thu. Trong lòng Hoa Vân Phong lại trỗi dậy ý định tìm ra sự thật để có thể bảo hộ cô tiểu thư họ Diệp kia.

Bạch Thiệu Đông quen ai anh không quan tâm, nhưng cũng không nên giở trò di tình biệt luyến như thế này, dây dưa không rõ càng làm cho nhiều cô gái phải đau khổ… Anh cũng có phần lo lắng khổ sở: Người anh em này của anh đến khi nào thì mới có thể nghiêm túc với tình yêu đây?

Khi hai cô y tá sắp đi ngang qua mặt anh, do hai cô đang bận ‘tám’ chuyện nên không chú ý đến anh. Đến khi Hoa Vân Phong chủ động đứng dậy, rồi mở miệng chào hỏi, các cô mới sững sờ nhìn người trước mắt…

Hoa Vân Phong nói: “Xin lỗi hai cô vì đã làm phiền. Không biết hai cô có vui lòng chỉ dẫn tôi đến văn phòng riêng của bác sĩ Bạch được không?”

Một y tá trong số đó nhận ra Hoa Vân Phong, cô nhanh chóng cho câu trả lời: “Đương nhiên rồi. Anh đi theo tôi…” miệng thì nói nhưng ánh mắt cứ như dán hẳn lên mặt Hoa Vân Phong, cũng may nước miếng không chảy ra ngoài!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.