Kiến Quỷ

Chương 13




Bước vào những ngày cuối của tháng 12, khí trời đã dần chuyển sang lành lạnh. Hơi nước từ trận mưa tối hôm qua như thay một bầu không khí tinh khiết rửa mát buồng phổi của con người sau bao ngày hít thở không khí đầy bụi bặm nơi đô thị. Sự tinh khôi này làm người ta gợi nhớ đến thành phố D mơ mộng ngàn thơ.

Như thường lệ, Hoa Vân Phong cùng Phùng Kiến Quân đi chuyến bay quen thuộc đến thành phố D. Mỗi chàng trai tuy đi cùng nhau, nhưng đều có suy nghĩ của riêng mình, Vì Hoa Vân Phong không thích vừa đi đường vừa nói chuyện, sẽ làm cho anh mất tập trung xác định phương vị. Khoảng cách từ bãi đỗ xe đến địa phận ghế chờ không xa, nhưng có rất nhiều người đi đi lại lại. Nên một tay anh nắm chặt gậy dò đường, một tay đặt lên vai Phùng Kiến Quân để di chuyển.

Cũng chính vì vậy Phùng Kiến Quân buồn muốn chết, không ai nói chuyện với anh làm anh cứ nhớ đến nỗi ám ảnh của tháng trước; tại hàng ghế ngồi chờ này, có một mụ điên đã xông xáo đến ‘làm nhục’ anh. Nên chỉ cần vừa đến nơi đây, anh lại sởn gai óc. Anh nhìn quanh quẩn như sợ cô ta sẽ như bóng ma đột kích sẵn chờ anh đến mà ăn tươi nuốt sống!

Đột nhiên Phùng Kiến Quân dừng lại, anh nhìn thấy đằng kia có hai người một nam một nữ, dường như nữ đưa nam chuẩn bị lên máy bay, trước giờ đi họ cho nhau nụ hôn thắm thiết để tạm biệt nhau. Trời ạ, cảnh tượng này lại làm Phùng Kiến Quân bất giác đưa tay sờ lên môi của mình rồi nhét ngón tay trỏ vào cắn chặt giữa hai hàm răng… anh nhớ đến ‘món ngon’ anh đã được ăn lúc đó. Không nhớ thì thôi, nhớ đến làm anh lại hơi đói mặc dù lúc nãy trước khi đi anh đã qua nhà mẹ nuôi để ăn ké no căng cả bụng.

Đang đi bỗng dừng lại, Hoa Vân Phong không rõ vì sao, anh hỏi: “Kiến Quân! Có chuyện gì sao?”

Phùng Kiến Quân bừng tỉnh mộng, vội thu hồi tầm mắt từ đôi nam nữ đang âu yếm kia. Anh nói lớn tiếng: “Nào có, chỉ tưởng gặp người quen, nhưng nhìn kỹ thì không phải… Hì!” mỗi lần Phùng Kiến Quân nói dối đều đề cao âm lượng như vậy, anh định qua mặt Phong ca của anh sao, không dễ đâu!

Nói xong Phùng Kiến Quân do mất tự nhiên nên gia tăng tốc độ bước chân hướng về phía trước, làm cho Hoa Vân Phong không có chuẩn bị, nhất thời theo không kịp, dưới chân lảo đảo đứng không vững.

Phùng Kiến Quân giật mình quay sang đỡ lấy Phong ca, kèm theo lời xin lỗi: “Phong ca. Xin lỗi!” nhìn anh lúc này như đứa trẻ làm sai chuyện, sợ người lớn mắng vậy, đâu còn là Phùng Kiến Quân oai phong nóng nảy của thường ngày.

Hoa Vân Phong ổn định thân mình, lắc đầu, thở dài, không mắng Phùng Kiến Quân mà chỉ nói: “Cậu rốt cuộc là làm sao vậy? Từ khi bước vào sân bay, cậu đã khác thường rồi… Hơi thở dồn dập, tim đập loạn xạ, còn có mồ hồi chảy xuống từ cổ nữa. Nói mau!”

Phùng Kiến Quân lấy tay sờ lên cổ, thực sự có mấy giọt mồ hôi đây này, Phong ca này thực lợi hại a, giấu không được đành nói vậy: “Là vầy… Hôm trước em thay anh đến thành phố D, khi em ngồi đây đợi đến giờ bay thì mụ điên mà tháng trước chúng ta đã gặp trên máy bay xuất hiện gọi em là ‘dâm tặc’ đó. Cô ta không phân biệt phải trái mắng nhiếc em thậm tệ, còn đá vào chỗ nhạy cảm của đàn ông người ta nữa chứ, và còn… tự mình đặt môi vào miệng của em rồi còn đánh em nữa. Anh nói coi, dạng con gái như vậy em chán ghét gặp lại lắm!”

Hoa Vân Phong nghe xong lời của Phùng Kiến Quân thì không nói gì, chỉ bình tĩnh nói một câu lệnh: “Đi thôi!”

Phùng Kiến Quân đã nói ra những gì ấm ức trong lòng rồi, dù sao cảm giác vẫn tốt hơn cứ giấu diếm mà không được tâm sự với ai, chắc trầm cảm mất! Thoải mái rồi nên anh cũng không còn khó chịu nữa, cũng không cần Phong ca phải an ủi gì anh hết. Cứ như thế nghe lời chầm chậm đi tiếp.

Còn Hoa Vân Phong ở phía sau lưng Phùng Kiến Quân lại không nhịn được nở nụ cười. Thực sự vừa rồi anh đã cố gắng nén lại mà không cười trước mặt cậu ấy, nếu không Phùng Kiến Quân sẽ xấu hổ vì hành động đó tựa hồ là cười mỉa mai cậu ấy vậy, nhất định sẽ như đổ thêm dầu vào lửa, làm cậu ấy ‘oán hận’ cô gái kia hơn. Xem đấy ngoài Hoa Vân Phong ra đã có người trị được Phùng Kiến Quân rồi!

Trong lòng Hoa Vân Phong lại rung động một cái, vừa rồi Phùng Kiến Quân nói là cô gái kia đặt môi vào miệng cậu ấy. Đó gọi là hôn môi sao? Vậy hôm ở nhà mình, anh muốn hôn Diệp Tri Thu chính là dạng hôn này, chứ không phải là nụ hôn như xả giao bình thường rồi.

Vì anh đã không còn nhìn thấy ánh sáng từ khi còn rất nhỏ, vẫn chưa từng thấy người ta hôn môi là như thế nào và cũng chưa ai nói cho anh biết hôn môi tư vị sẽ ra sao! Trong lòng anh như có cái gì đó cồn cào, trên mặt lại thoáng hồng hồng.

“Phong ca, sao anh dừng lại?” Phùng Kiến Quân đang đi ngon trớn tự nhiên người phía sau dừng lại bất thình lình, bàn tay đặt trên vai anh cũng bị buông lỏng.

“Không có gì, đi thôi.” Hoa Vân Phong đương nhiên không chịu thừa nhận trong lòng đang rối loạn. Thực ra nam nhân nào mà không có hoa tâm, chỉ là anh ngây thơ quá trong chuyện tình cảm mà thôi.

----------------------------

Hôm sau, Diệp Tri Thu có tiết học buổi sáng và đến 10 giờ thì cô mới đợi đến tan học đi qua trường kế bên thăm bọn trẻ. Ờ… thì thăm bọn nhỏ rồi gặp người kia luôn. Nên từ khi sáng sớm tinh mơ, Diệp Tri Thu đã chọn cho mình bộ áo váy mà cô thích nhất đem ra mặc.

Cái váy màu trắng phau phau, kiểu dáng hết sức đơn giản nhưng sang trọng, thoải mái vô cùng và khi được phủ lên khuôn người như ngọc như ngà của Diệp Tri Thu lại càng không cần phải ngần ngại mà giơ ngón cái tán thưởng.

Vì hôm trước Hoa Vân Phong nói anh thích màu trắng, nên Diệp Tri Thu đã làm cuộc ‘càn quét’ cái tủ quần áo của mình, biến nó thành toàn là đồ trắng. Có phải hơi điên rồ không? Nhưng cô gái lại thực vui vẻ khi làm chuyện này.

Hôm đó từ thành phố C về nhà, đến hôm sau Diệp Tri Thu lại tự mình lục lọi hết quần áo trong tủ của mình ra, chọn ra mấy bộ màu trắng để riêng, áo màu khác để một bên. Rồi sắp xếp mấy bộ để riêng vào ngăn tủ thường dùng, còn lại thì bị biếm truất vào ‘lãnh cung’, có nghĩa là chúng không được chủ nhân chọn lựa kể từ ngày hôm nay. Hì!

Từ dạo ấy, Diệp Tri Thu luôn xuất hiện với áo váy màu trắng, áo sơ mi trắng, áo thun trắng, kể cả áo ngủ cũng màu đó luôn.

Đến nỗi dì Trần cũng cảm thấy lạ mà hỏi: “Tiểu Thu, bình thường con thích màu hồng mà. Sao bây giờ lại ưa chuộng toàn màu trắng không vậy?”

Diệp Tri Thu trả lời với giọng thản nhiên, như nó là điều không mới lạ gì cả: “Con vẫn thích màu hồng, nhưng bây giờ con lại yêu màu trắng hơn. Vì vậy con chọn màu trắng. Hì! ”

Kiểu giải thích này làm dì Trần nghĩ đơn giản là con bé không thích màu hồng nữa, hiện tại chắc cái gọi là xu hướng thời trang gì đó trên tivi thường chiếu mấy người mẫu gầy gầy cao cao trình diễn các mẫu trang phục trắng đấy sao? Cái gọi là “Màu chủ đạo” thịnh hành của năm… Um, chắc vậy. Tuổi trẻ mà, nó tiếp thu có chọn lọc cái hay cái đẹp cũng không phải chuyện xấu. Nên dì cũng xem như cho qua chuyện.

Theo cách nói của Diệp Tri Thu là cô thích màu hồng, nhưng cô lại yêu người thích màu trắng. Nên suy ra cô cũng yêu cái sở thích đó.

Rồi Điềm Mật và Lam Hân Đồng cũng thắc mắc tương tự dì Trần đều được Diệp Tri Thu giải thích giống hệt như vậy.

Lam Hân Đồng không vướng mắc thêm gì, nhưng Điềm Mật đợi đến lúc chỉ còn cô với Diệp Tri Thu thì mới hỏi: “Chàng thích màu trắng sao? Bạn đúng là yêu đến phát cuồng rồi… ”

“Cũng không phải bị Điềm Mật bạn ảnh hưởng sao? Nếu nói đến vì tình mà thay đổi đâu chỉ có một mình mình đâu à ta? Nếu nói mình phát cuồng thì bạn cuồng ở đẳng cấp cao hơn mình nữa.” Diệp Tri Thu đâu chịu yếu thế.

“Xí. Không thèm nói với bạn. Hừ!” Điềm Mật xấu hổ dắt xe đạp đi lên phía trước.

Diệp Tri Thu gọi lại: “Bạn không đi với mình để gặp lại người anh trai kết nghĩa Phùng

Kiến Quân hay sao?”

- Anh trai cái đầu bạn. Mình đến đó cho cãi nhau sao? Không rãnh hơi, không đi. Chán tên đó lắm!

Nói rồi Điềm Mật một mực thẳng tắp đi về phía trước. Diệp Tri Thu cười khúc khích, cũng lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn tránh đi ánh mặt trời gây gắt, kéo cái mũ rộng vành che thấp một chút rồi trèo lên xe chạy đến mục đích đã định.

Đến cổng trường bên kia, Diệp Tri Thu lễ phép chào ông bảo vệ như thường ngày, sau đó vui vẻ đi vào trong. Đến lớp học, cô chỉ thấy bọn nhỏ cùng chơi đùa với các cô giáo của chúng. Đưa tầm mắt tìm kiếm bóng dáng người kia sao mà chẳng thấy. Trong lòng dâng lên một nỗi buồn không tên. Cô thầm nghĩ: Có khi nào anh không đến? Hay là ngày mai anh mới đến?... rất nhiều câu hỏi được đặt ra, nhưng không ai có thể cho cô đáp án.

Một cô giáo quen biết đã tiến lên gọi tên cô: “Tri Thu, em đến rồi mà đứng bên ngoài hoài vậy? Em không nghe bọn trẻ kêu em nãy giờ sao?”

Diệp Tri Thu nhìn cô giáo cười ái ngại, rồi tiến vào trong hòa mình cùng các em nhỏ. Chẳng mấy chốc khắp căn phòng bừng lên sinh khí, có tiếng nói rộn ràng, có tiếng cười giòn giã, cùng những tiếng hát bi bô ngây thơ đáng yêu của các em. Diệp Tri Thu cũng cười nhưng nụ cười của cô cất chứa một nỗi xót xa!

Hôm nay cũng như thường lệ, Hoa Vân Phong vẫn đến thăm các em nhỏ. Nhưng chưa đến 10 giờ anh đã chia tay bọn trẻ để ra về giống như anh sợ bị ai phát hiện vậy. Đúng, anh đang trốn tránh một người đó là cô gái đã làm con tim anh rung động, để lại dấu vết khắc sâu trong lòng anh.

Mỗi lời nói tiếng cười của cô như còn vang vọng mãi trong tâm trí chưa bao giờ mờ nhạt. Không một giây một phút nào anh có thể lãng quên. Và hành động trốn tránh này trước nay đều không phải chuyện Hoa Vân Phong đã từng làm. Nhưng…

Anh đã tự nhủ nếu không chấm dứt trước khi chưa say đắm, anh sợ càng về sau anh càng không thể nhẫn tâm. Càng lún sâu vào sự quan tâm của cô đối với mình, anh sẽ càng nhầm lẫn đó là tình yêu thì rất tai hại cho cả cô và anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.