Kiếm Hoa Yên Vũ Giang Nam

Chương 41: Những tấm chân tình




Phòng trà yên tĩnh, một khúc đàn cổ xa xôi, tựa như đang đứng giữa nơi núi non nước chảy. Có hương trúc thanh thanh, mát lạnh trộn lẫn cái ấm áp của hồng trà, cùng tô đẹp cho nhau. Giờ này khách khứa vốn không đông đúc, cộng thêm Trung thu đã gần kề, bắt đầu một đợt nghỉ lễ ngắn ngày, thành phố Thượng Hải cũng dần trở nên yên tĩnh hơn.

Lục Bắc Thần và cô nối tiếp nhau tới phòng trà, ngồi chưa được bao lâu, Lâm Gia Duyệt chưa kịp lên tiếng, anh đã rút chiếc khuyên tai ấy ra, đặt lên bàn. Từ lúc anh bước vào, Lâm Gia Duyệt đã cảm nhận được điều bất thường, khi thấy anh lấy ra thứ ấy thì lại càng kỳ lạ hơn, nhìn kỹ lại, hóa ra là khuyên tai của mình.

“Sao lại ở chỗ anh vậy?” Lâm Gia Duyệt cầm chiếc khuyên tai lên lòng bàn tay, ánh mắt nghi hoặc.

Lục Bắc Thần nhìn cô chằm chằm, không nói một lời.

“Tìm được là tốt rồi, em còn tưởng mất rồi chứ.” Nhưng trông Lâm Gia Duyệt rất vui vẻ. Cô nắm chặt lấy chiếc khuyên tai: “Anh không biết đâu, em đã tìm chiếc khuyên tai này lâu lắm rồi, cứ tưởng là mất thật. Đây là khuyên tai đặt làm, muốn kết hợp một bộ nữa gần như là không thể.”

Lục Bắc Thần vẫn trầm mặc, ánh sáng nơi đáy mắt u tối đến kinh người.

Thấy anh không nói không rằng, Lâm Gia Duyệt cứ cảm thấy như mình đang diễn màn kịch một vai, ngước mắt thấy sắc mặt anh gần như sa sầm lại đến giá lạnh, trái tim cô chợt đập ‘thịch’ một tiếng. Rất lâu sau, cô mới hỏi: “Bắc Thần, anh nhìn em như vậy là có ý gì?”

Cuối cùng Lục Bắc Thần cũng lên tiếng, bờ môi mỏng hơi mấp máy: “Lâm Gia Duyệt, tôi chỉ biết cô sành sỏi mấy món hàng cao cấp, không nghĩ là khả năng diễn kịch thiên bẩm của cô cũng rất tài.”

Lâm Gia Duyệt ngẩn người, nụ cười nơi khóe miệng cũng đông cứng lại.

Bầu không khí trong phòng trà càng lạnh ngắt, gần như mùi hương của trúc đã áp chế sự ấm áp của hồng trà.

Mãi một lúc sau, Lâm Gia Duyệt mới cất lời: “Ý của anh là em cố tình để lại chiếc khuyên tai này ở chỗ anh ư?”

Lục Bắc Thần không hơi đâu nhiều lời với cô ta, ngón tay gầy của anh gõ gõ lên mặt bàn, giọng điệu lạnh nhạt: “Tóm lại tôi trả chiếc khuyên tai này về cho chủ của nó. Lần sau phiền cô Lâm quản khuyên tai của mình cho cẩn thận, đừng có vô duyên vô cớ chạy lên giường người khác. Nhân tiện nhắc cô một câu, cái thủ đoạn hèn hạ này khiến người ta rất ghê tởm, lần sau cô Lâm còn dám giở trò này ra để quấy rối Sơ Sơ, tôi tuyệt đối sẽ không khách khí với cô đâu.”

Dứt lời, anh đứng dậy định rời đi.

“Anh đợi đã!” Lâm Gia Duyệt đứng phắt dậy, hét lên sau lưng anh.

Lục Bắc Thần dừng bước, quay đầu nhìn cô, cái lạnh trong đôi mắt còn chưa tan đi. Cô rét run vì ánh mắt ấy, khí lạnh đã bò lên tận sống lưng. Biết anh nhiều năm như vậy, đã quen với sự hờ hững của anh, quen với sự lạnh nhạt của anh, quen với sự cao quý của anh, quen với sự chuyên chú của anh nhưng chưa từng quen với vẻ lạnh lùng của anh vào giây phút này. Đó là một ánh mắt cô chưa bao giờ nhìn thấy, hệt như coi cô là kẻ thù, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến người ta phải lui bước.

Một Lục Bắc Thần xa lạ như vậy khiến lòng cô đau đớn như bị dùi lỗ.

Cô đau, vì cô biết rõ rằng anh đang tính sổ với cô vì một người phụ nữ khác!

Một người đàn ông cao ngạo là thế lại vì một người con gái mà hạ thấp thân phận của mình như vậy.

Lâm Gia Duyệt cuộn chặt tay lại, nhìn thẳng vào mắt anh mà nói: “Cứ cho là anh không yêu em, nhưng bao nhiêu năm qua anh cũng được coi như hiểu em, anh cho rằng em có thể làm ra mấy chuyện này ư?”

“Sự thật chứng minh, tôi đã đánh giá quá cao nhận thức của bản thân mình.” Lục Bắc Thần làm mặt lạnh.

“Xem ra anh cũng không định nghe em giải thích.” Lâm Gia Duyệt nghiến răng.

“Giải thích?” Lục Bắc Thần cười khẩy: “Xin lỗi, con người tôi tin vào sự thật rành rành hơn.”

“Anh…” Lâm Gia Duyệt tức phát nghẹn, rất muốn gào lên với anh nhưng ngại ở đây là nơi công cộng, cô bèn hạ thấp giọng: “Lục Bắc Thần, anh có thể không yêu em, nhưng mong anh đừng ngậm máu phun người! Hôm nay anh vô duyên vô cớ mang khuyên tai của em tới đây, chụp cho em một tội danh lớn như vậy, anh cảm thấy có công bằng không? Anh không muốn Cố Sơ bị tổn thương, nhưng cũng không thể tùy tiện tìm một con cừu non thế tội chứ?”

Lục Bắc Thần hơi nheo mắt lại, bực bội đã lan ra tận đầu mày: “Lâm Gia Duyệt, cái khuyên tai này là của cô!”

“Nhưng em chưa từng tới nhà anh, sao có thể để rơi khuyên tai trên giường anh được!” Hốc mắc Lâm Gia Duyệt đỏ lên, giọng nói tức đến run bần bật: “Ai cũng nói đôi mắt anh tinh tường, xin hỏi con mắt nào của anh nhìn thấy em bước chân vào cửa nhà anh?”

Lục Bắc Thần nhíu mày.

“Em biết anh sẽ không tin em, vì người con gái anh yêu thương nhất đang chịu ấm ức mà.” Bình thường tuy rằng Lâm Gia Duyệt không đắc tội với ai nhưng dù sao cũng là người có thân phận cao quý, gặp phải chuyện này đương nhiên bản tính và sự kiêu hãnh của một cô chủ lớn sẽ dâng cao. “Lục Bắc Thần, anh đừng cậy em thích anh mà có thể tùy tiện vu vạ cho em như vậy! Lâm Gia Duyệt này tuy rằng rất đố kỵ với Cố Sơ nhưng vẫn chưa đến mức dùng mấy thủ đoạn ti tiện này để có được một người đàn ông!”

Lục Bắc Thần đứng ngược chiều ánh sáng, lại càng tôn lên cái xa cách hờ hững của anh. Từ đầu tới cuối anh không nói gì, tới tận khi Lâm Gia Duyệt nói xong câu ấy, anh mới cất giọng lạnh nhạt: “Cất kỹ cái khuyên tai của cô vào!” Dứt lời, anh quay người. Lần này, anh đi thật.

Lâm Gia Duyệt đứng đờ ra đó rất lâu, tới tận khi bóng hình cao lớn của người đàn ông đã biến mất, tới tận khi làn hơi ấm áp của tách hồng trà đã tản hết cô mới hoàn hồn. Cô bất lực ngồi sụp xuống ghế, mở tay ra. Chiếc khuyên tai nằm trơ trọi trong lòng bàn tay, cứa đau bàn tay cô.

Nhưng cái đau đớn đâu chỉ có bàn tay?

Tới tận ngày hôm nay cô mới biết Lục Bắc Thần tàn nhẫn dường nào. Thì ra bao năm qua ngay cả thấu hiểu cô một chút anh cũng chưa từng có. Anh không tin tưởng cô, cho dù cô có vô tội hơn nữa, có thanh minh cho bản thân nhiều thêm nữa, thì trong mắt anh, trong lòng anh, chỉ còn lại một mình Cố Sơ mà thôi.

Cố Sơ, Cố Sơ!

Lâm Gia Duyệt lẩm bẩm cái tên này. Cô ghét cái tên này!

Cố Sơ, cô có tư cách gì khiến lòng tự trọng của tôi rơi hết xuống đất?

Lục Bắc Thần, anh dựa vào đâu vì một người con gái mình yêu để tổn thương một người con gái yêu anh sâu sắc?

Trở về xe, La Trì ngủ say đến nỗi ngửa mặt lên giời. Vì điều tra án mà mấy ngày không được nghỉ ngơi, anh ấy chỉ có thể tranh thủ như vậy. Lục Bắc Thần ngồi vào ghế lái phụ, khi cánh cửa đóng lại, La Trì bàng hoàng tỉnh giấc. Anh ấy giật mình mở mắt ra: “Ai?”

Lục Bắc Thần không màng tới việc anh ấy ầm ĩ, nhìn thẳng về phía trước như đang suy nghĩ chuyện gì.

“Cậu đấy à, hết cả hồn.” La Trì thả lỏng người, sau khi vươn vai một cái thì vò vò tóc, cả mái đầu lại bù xù như ổ gà: “Xong việc rồi à?”

“Ừm.”

“Việc gì mà thần bí vậy? Tôi còn chẳng có cơ hội vào xin tách trà.” La Trì oán thán.

Lục Bắc Thần gõ gõ vào đồng hồ trên cổ tay, nhắc nhở anh ấy: “Hai tiếng nữa là bay. Cậu còn không lái xe đi, chúng ta có thể không cần tới Bắc Kinh nữa.”

“Làm việc chung với một người từ trên xuống dưới toàn là bí mật như cậu lại còn kín miệng như bưng thật sự là khó khăn.” La Trì hết cách, đành khởi động xe.

“Cậu phải thấy may mắn là tôi không có hóng hớt như cậu, nếu không thế giới này sẽ ồn ào lắm.” Lục Bắc Thần phản bác không chút nể tình.

La Trì biết cậu ta đang ngầm khích bác mình. Anh ấy bĩu môi, cũng không hỏi thêm nữa.

Họ đi thẳng một mạch tới sân bay, giao thông cũng tạm ổn.

Lục Bắc Thần dựa vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. La Trì lái xe cực kỳ cô đơn, bèn hắng giọng: “Này…”

Không nhận được hồi đáp của Lục Bắc Thần.

Khó hiểu thật!

La Trì thầm cảm thán trong lòng, đang định giơ tay bật nhạc lên thì nghe thấy Lục Bắc Thần chậm rãi lên tiếng: “Tốt nhất cậu đừng tạo ra âm thanh gì làm phiền tới tôi.”

Một câu nói đã ngăn cản thành công hành động của La Trì. Anh ấy gác một tay lên vô lăng, một tay lửng lơ giữa không trung. Rất lâu sau anh ấy chép miệng: “Nhạc không cho nghe lại chẳng chịu nói chuyện với tôi, cậu muốn tôi ngột ngạt chết à?”

“Trò chuyện với cậu không phải công việc của tôi, càng chẳng phải nghĩa vụ.” Lục Bắc Thần đáp còn tuyệt tình hơn.

“Thế không thì cậu lái đi!”

“Xin lỗi, tôi trước nay không quen làm tài xế của người khác.”

La Trì siết chặt vô lăng: “Lái xe một mình cực lắm, cô đơn lẻ loi.”

“Vừa hay cậu có thể tập trung tinh thần chú ý đường đất, mấy đêm rồi cậu không ngủ, con người tôi tiếc mạng sống lắm.”

“Lục Bắc Thần, sao cái miệng cậu độc thế hả? Không thể ăn nói dễ nghe một chút à?” La Trì lẩm bẩm, chất đầy oán trách trong lòng: “Chúng ta là đồng chí chiến đấu trên cùng một chiến tuyến, phải nương tựa vào nhau, yêu thương lẫn nhau mới được.”

Lục Bắc Thần từ từ mở mắt ra, ngước mắt nhìn giờ, từ tốn nói: “Cảnh sát La, tôi đã phát huy tinh thần đoàn kết bác ái, hy sinh mười phút để nói chuyện với cậu rồi, nhiều hơn nữa là phải thu phí. Cậu cũng biết đấy, thời gian của tôi rất quý.”

“Giáo sư Lục, tiền của người quen cậu cũng lấy?” La Trì bất mãn.

“Thời buổi này kiếm tiền không dễ.” Lục Bắc Thần điều chỉnh lại tư thế ngồi: “Chém người thân là con đường nhanh nhất.”

La Trì nhìn anh: “Cái đạo lý quái gì vậy, đúng là càng có tiền càng ki bo.”

Lục Bắc Thần cong môi cười, không nói gì nữa, lại nhắm mắt vào.

Anh tự nhận rằng mình đã nhìn quá nhiều người chết, một thay đổi nhỏ cũng không thể lọt qua được mắt anh. Chuyện trên đời này cũng vậy, người sống thích nói dối nhưng có những lời nói dối cũng chưa chắc đã có thể kết luận chính xác ngay được. Ví dụ như Lâm Gia Duyệt.

Ban nãy trả khuyên tai cho cô ta, anh chưa hề nhắc đến chuyện tìm được nó trên giường trong phòng nghỉ, thế nên cô ta cũng buột miệng nói câu “Con mắt nào của anh nhìn thấy em bước vào cửa nhà anh” một cách hợp logic. Trong tiềm thức của cô ta, giường mà anh nhắc tới là ở nhà.

Hôm đó là lần đầu tiên cô ta vào phòng nghỉ, thế nên xét theo tư duy hay có của một người bình thường, tình huống ở phòng thực nghiệm chưa thể lập tức trở thành thói quen được ghi nhớ. Thế nên, khi Lâm Gia Duyệt biết anh đang chất vấn hành vi của cô ta, tư duy quen thuộc của cô ta chỉ nhắm vào nhà anh.

Vì vậy anh tin rằng Lâm Gia Duyệt vô tội, cũng tức là có người khác bỏ chiếc khuyên tai đó lên chiếc giường trong phòng nghỉ.

Có một câu Lâm Gia Duyệt đã nói đúng, mặc dù đã xác định không thể làm người yêu nhưng dù gì cũng quen biết nhiều năm như vậy, anh ít nhiều vẫn có phần hiểu Lâm Gia Duyệt. Cô ta không phải là một người làm việc cẩu thả, trước giờ làm gì cũng từ tốn, cẩn thận, điều này có liên quan rất lớn tới việc giáo dục của gia đình. Ngoài ra mặc dù có lúc cô ta đích thực rất phiền phức nhưng chí ít vẫn còn lòng kiêu hãnh của một người phụ nữ.

Thế nên nghĩ như vậy, một là có thể loại trừ khả năng cô ta vô tình để rơi khuyên tai, hai là có thể chắc chắn cô ta quả thật không làm việc này.

Chỉ có điều, tâm trí anh đã hoang mang vì những dòng chữ ấy của Cố Sơ, nhất thời quên mất việc phân tích lý trí.

Là Ngư Khương.

Lục Bắc Thần mở mắt ra.

Những tòa nhà ngoài cửa xe lùi về phía sau rất nhanh, ánh sáng rực rỡ được lọc qua lớp thủy tinh trở nên dịu nhẹ hơn nhưng vẫn khiến đôi mắt anh nhói đau.

Phải, sao anh có thể không nghĩ tới Ngư Khương?

Người giúp Lâm Gia Duyệt băng bó vết thương là Ngư Khương, người cùng vào phòng nghỉ với Lâm Gia Duyệt cũng là Ngư Khương.

Anh cau mày, tâm trạng cũng nhuốm màu bực bội.

La Trì ngồi bên nhàn nhã huýt sáo. Sau khi thấy anh mở mắt nhăn nhó, anh ấy im bặt rồi nói: “Không phải chứ? Nghe nhạc không cho, tôi tự huýt sáo để không khí bớt gượng gạo cũng làm phiền người dân à?”

“Người không giỏi nhạc lý thì đừng tự chìm đắm vào đó rồi kích thích đôi tai người khác.” Lục Bắc Thần thở dài nặng nề, người anh nghĩ tới là Ngư Khương, sau khi bực bội, phần nhiều là mệt mỏi.

Tiếc là tiếng thở dài của anh khiến La Trì hiểu lầm, còn tưởng mình huýt sáo thực sự khó nghe, bèn buồn bã nói: “Có cần phải thế không? Yêu cầu của cậu cao quá đấy.”

Lục Bắc Thần không để tâm tới anh ấy.

La Trì cũng im ắng một lúc, nhưng rõ ràng anh ấy có tâm sự. Lục Bắc Thần thấy vậy bèn nhắc nhở một câu: “Tốt nhất cậu tập trung một chút, tôi chưa muốn chết trẻ đâu.”

“Trên xe chở hóa thạch, tôi nào dám phân tâm?” La Trì bĩu môi.

“Coi như cậu thông minh.”

“Nhưng mà…” La Trì đằng hắng, đổi chủ đề: “Hỏi cậu một chuyện nhá.”

“Chuyện riêng thì thôi đi.” Lục Bắc Thần khẽ nói: “Hoặc là chuyện riêng của cậu nữa, tôi không giỏi làm cố vấn đời sống của người khác đâu.”

“Làm sao cậu biết chuyện tôi hỏi cậu không phải chuyện công?” La Trì phản bác.

“Đối mặt với công việc cậu luôn dứt khoát, không bao giờ biểu lộ cái vẻ như sắp động cỡn vậy.”

“Sao ăn nói khó nghe thế hả?” La Trì bị đến đỏ bừng mặt mày, rồi lại kéo gương chiếu hậu xuống, tự soi: “Trong gương hoàn toàn là hình ảnh một anh hùng tuấn tú, chính nghĩa, vì nhân dân phục vụ.”

Lục Bắc Thần lắc đầu, làm vẻ bó tay.

“Tôi có thật sự có chuyện nghiêm túc.” Anh ấy quay lại chuyện chính.

“Nói đi.”

“À… thật ra Cố Sơ về Quỳnh Châu đón tết rồi phải không?”

“Cậu tìm cô ấy làm gì?”

“Thì cậu cứ trả lời là cô ấy đã về hay chưa đi.” La Trì hỏi.

Lục Bắc Thần cũng không giấu giếm: “Về rồi.”

Mắt La Trì sáng rực lên: “Nói vậy là chắc chắn Cố Tư cũng sẽ ở lại Quỳnh Châu đón tết phải không?”

“Sao cậu hỏi tôi?”

“Thế tôi còn biết hỏi ai? Giờ Cố Sơ lại không có ở đây.”

“Không rõ nữa, chắc vậy.”

“Cậu thông minh thế, cho cái kết luận đi.”

Lục Bắc Thần hơi nhướng mày: “Cậu muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi.”

La Trì bỗng có chút ngượng ngập. Anh ấy vò đầu: “Là tôi đang nghĩ, dù sao cũng quen biết nhau, đón tết mà không qua thăm nom có vẻ không hay lắm. Ý của tôi là tới thăm dì của Cố Sơ, mua cho dì ấy chút đồ, nếu không sẽ khiến người ta cảm thấy con người tôi chẳng mấy lịch sự.”

Lục Bắc Thần nhìn anh ấy, buồn cười: “Cảnh sát La này, dì ở Quỳnh Châu gần như chắc chắn cậu là ai còn chẳng biết, cậu không xuất hiện, cũng chẳng ai nói cậu không lịch sự đâu.”

La Trì ho mấy tiếng, vẻ mặt xấu hổ: “Ý của tôi là vụ án Tiêu Tuyết lần trước tôi đã bắt, chưa biết chừng dì cô ấy biết tôi đấy.”

Lục Bắc Thần mím môi, như đùa như thật.

“Này, đừng có bày ra cái biểu cảm đó được không? Tôi chỉ là suy nghĩ chu toàn hơn mà thôi.” La Trì vội vàng thanh minh cho bản thân.

Lục Bắc Thần không nói gì, chỉ cười mãi. La Trì thấy thế cũng biết tâm tư của mình không giấu được nữa, ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi đúng là… có mục đích.”

“Chuyện này tôi không giúp được cậu đâu.”

“Thế cậu nghĩ là tôi tới thăm chắc là không vấn đề gì chứ?”

“Chẳng ai giơ tay đánh người đang cười.” Lục Bắc Thần đáp một câu nhẹ tênh.

La Trì sướng rơn, chắc mẩm trong lòng: “Lên thủ đô mua mấy thứ rồi về Quỳnh Châu cũng được.”

Lục Bắc Thần giơ tay lên day day trán, mặc kệ biểu cảm gần như điên khùng của anh ấy.

“Này, Cố Sơ cũng về Quỳnh Châu rồi đấy, cậu không đi à? Cùng đi không?” La Trì đưa ra lời mời.

“Tập trung lái xe đi.”

“Chị, chị tin anh ấy không?” Ăn cơm trưa xong, Cố Sơ nằm xuống nền nhà được nắng chiếu ấm áp, Cố Tư gối đầu lên người cô, khẽ hỏi.

Đã lâu lắm rồi không thảnh thơi như vậy.

Một buổi chiều không túi bụi công việc, ánh nắng lại cực kỳ rực rỡ, cứ thế yên lặng nằm ngắm mây trời qua cửa kính, một sự nhàn tản như vậy rất xa xỉ, chí ít thì Cố Sơ cho là vậy.

Dì không biết quá nhiều chuyện, nhưng Cố Sơ không giấu được Cố Tư. Nó vốn đã là một cô nhóc nhạy cảm, đa nghi.

Cố Sơ ngẫm nghĩ rất lâu cũng chẳng thể đưa được ra câu trả lời. Tin? Hay là không tin? Một câu hỏi quá đơn giản cô lại không sao đáp được.

“Hoặc là chị có tin anh ấy yêu chị không?” Cố Tư lại hỏi.

“Trước đây chị rất chắc chắn, bây giờ thì… không biết nữa.” Cuối cùng Cố Sơ vẫn lên tiếng.

“Thật ra em không nghĩ nhiều như dì đâu.” Cố Tư tiện tay với lấy quả táo, cắn một miếng: “Em ấy à, chỉ mong chị có thể tìm được một người thật lòng đối tốt với chị, mặc kệ anh ấy tiếp xúc với người sống hay người chết, chỉ cần yêu chị thật lòng, là muốn qua cửa của em không thành vấn đề.”

Cố Sơ nhẹ nhàng giơ tay lên, dùng tay che đi ánh nắng trước mắt, năm ngón tay bị ánh nắng rọi sáng như trong suốt. Cô nói: “Có phải thật lòng hay không hoặc có phải thật tình hay không, điểm này mới là khó đoán nhất.”

“Vậy chị có yêu anh ấy không?” Cố Tư hỏi.

“Dĩ nhiên.”

“Chị xác định chị yêu anh ấy chứ không phải em trai anh ấy?” Cố Tư lại hỏi.

Cố Sơ khẽ thở dài: “Cố Tư à, chị có thể phân biệt rõ.”

“Thôi được rồi.” Cố Tư gặm táo rồn rột: “Lúc em vừa mới biết chuyện chị ở cùng với anh ấy, em đã có một linh cảm rất mãnh liệt.”

“Linh cảm gì?”

Cố Tư lật người lại, nhìn cô: “Em cảm thấy anh ấy vì oán hận chị đã bỏ em trai anh ấy nên mới yêu chị, nói trắng ra là trả thù.”

“Em nghĩ đang quay phim truyền hình à?” Mấy câu hay được nhắc tới này Cố Sơ không muốn nghe nữa.

Cố Tư thấy cô bày ra vẻ mặt ấy thì cũng thôi, lại dựa vào người cô, uể oải nói: “Thật ra muốn xem anh ấy có thật lòng yêu chị không cũng chẳng có gì khó.”

“Nhắc đến chuyện kết hôn? Nhắc đến chuyện sinh con? Thôi đi Cố Tư, đây là đề xuất Tiêu Tiếu Tiếu đưa ra cho chị. Kết quả bây giờ chị thương tích đầy mình.” Cố Sơ xua tay…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.