Kiếm Hoa Yên Vũ Giang Nam

Chương 29: Tìm chàng vạn dặm xa xôi




Gia cảnh nhà ông lão sớm đã trở nên cùng quẫn(*), thế nhưng trong nhà không còn cái gì có thể lấy ra bán. Viên Phong Tuyết linh châu này ông lão cũng không biết dùng để làm gì, bày bán ở đây mấy chục ngày không có ai mua. Trong nhà lão còn hai cháu nhỏ đói khát kêu than, lão thật không biết phải làm sao.

Lúc đầu lão nghĩ rằng có thể đem bán viên linh châu này đổi lấy hai ba túi lương thực đã tốt lắm rồi, lão không ngờ rằng Nhiếp Ly bỗng nhiên cho lão nhiều lương thực như vậy.

“Lão nhân gia, ta dùng chừng này lương thực đổi lấy bảo vật của lão, thực sự là thiệt thòi cho lão rồi. Nếu lão có yêu cầu gì lão cứ nói với ta” Nhiếp Ly nói, hắn cũng muốn đem vài thứ bảo vật ra đổi, nhưng nghĩ lại, bảo vật ngược lại sẽ khiếp ông lão gặp tai họa.

“Ta không biết vật này là thứ gì, có thể đem nó đổi lấy nhiều lương thực như vậy đã là ông trời ban ơn cho chúng ta. Chúng ta không có yêu cầu gì thêm nữa”. Ông lão lại vái dập đầu.

Hai thanh niên mặt gầy trơ xương từ phía sau đi tới bên cạnh ông lão.

“Đại Ngưu, Nhị Ngưa, hai đứa còn không mau dập đầu vái lạy ân công!” Lão đầu vội vào nói với hai đứa cháu.

Hai thanh niên lập tức không nói gì, đã thấy dập đầu vái oành oành oành.

Nhiếp Ly cảm động từ trong nhẫn không gian cầm ra năm túi lương thực và mấy khối thịt đặt ở trên quầy hàng, lúc này mới đem phong tuyết linh châu cất vào trong nhẫn không gian, sau đó mới rời đi.

Nhìn trên quầy hàng lương thực chất cao, ông lão nước mắt như mưa, run rẩy nói: “Lạy trời xanh phù hộ cho vị ân công này bình an khỏe mạnh”

Mấy vị chủ quán bên cạnh thấy vậy, nét mặt toát ra cực kỳ hâm mộ. Tuy rằng trong lòng rất thèm muốn chỗ lương thực của ông lão kia nhưng họ cũng không dám làm cái gì. Chung quy thị trấn này là Thần Diễm thế gia phụ trách quản lý, bọn họ cũng không dám quấy rối ở đây.

Đi dạo vài vòng bên trong thị trấn, Đoạn Kiếm đã nhanh chóng đổi được rất nhiều Xích Huyết chi tinh cùng Long Phách chi thạch.

“Ta cho ngươi mấy khối Long Phách chi thạch này” Nhiếp Ly cầm một ít Long Phách chi thạch đưa cho Đoạn Kiếm. “Đối với người có Long Huyết, Long Phách chi thạch có thể trên diện rộng hỗ trợ tu luyện linh hồn lực, hiệu quả rất tốt. Rồi đến một ngày ta tìm giúp ngươi một Long tộc yêu linh, ngươi lúc đó có thể trở thành yêu linh sư rồi”.

Long tộc yêu linh thật sự rất khó tìm, nhưng lại cũng không có cách nào khác, bởi vì Đoạn Kiếm long huyết nhục thân chỉ có thể thích hợp với Long tộc yêu linh.

“Đa tạ chủ nhân: Đoạn Kiếm cung kính nói.

Nhiếp Ly trên đường đi đổi được rất nhiều thứ tốt. Dần dần Nhiếp Ly đi tới phía trước một cửa hàng lớn. Phía trên cửa hàng treo biển lớn đề hai chữ Thần Diễm rất có khí phách. Khách mua hàng cứ ùn ùn kéo đến.

Nhiếp Ly trong lòng khẽ động, “Chúng ta cùng vào xem”.

Nhiếp Ly đối với Thần Diễm thế gia sinh ra chút hiếu kỳ, nếu quả thật Thần Diễm thế gia là chính phái như lời Đoạn Kiếm nói, nói không chừng có thể cùng Thần Diễm thế gia thành lập một chút liên hệ.

Cửa hàng lớn này có tổng cộng bảy tầng. Tầng thứ nhất bày bán các loại dược thảo, khoáng thạch, vũ khí, tạp hóa phổ thông. Nhiếp Ly hoàn toàn không có hứng thú, cùng Đoạn Kiếm đi lên tầng thứ hai. Tầng thứ hai bày bán các loại sách và công pháp võ học.

Nhiếp Ly đi một mạch lên đến tầng năm, trên đường thấy qua vẫn là như thế, tuy rằng có để ý qua vài thứ nhưng cũng không có gì đặc biệt.

Tầng thứ sáu, Nhiếp Ly dừng lại ở phía trước một thanh đại kiếm. Thanh đại kiếm này toàn thân tối đen, thỉnh thoảng lại cháy lên từng đạo hắc viêm phừng phừng nóng bỏng đến rát mặt.

Nhìn thấy Nhiếp Ly dừng lại trước thanh đại kiếm, một người trung niên dáng vẻ mập mạp đi tới cười tủm tỉm nói: “Thanh đại kiếm này rèn bằng Hắc Viêm (**), sắc bén vô cùng, chém sắt như chém bùn, đồng thời trên thân kiếm có khảm đá Liệt Diễm ẩn chứa năng lượng Hỏa hệ. Một kiếm chém ra mang theo sức mạch của Liệt Diễm sát thương đối thủ. Quý khách thật tinh mắt.”

“Thanh kiếm này giá cả thế nào?”

“Chúng ta đây chỉ đem vật đổi vật, phải xem quý khách nguyện ý lấy thứ gì trao đổi”gã trung niên mập mạp mỉm cười nói.

Nhiếp Ly trầm ngâm một lát, trong tay mình nhiều nhất chính là đan dược, vì thế mới lấy ra một viên Ngưng Hồn đan ném cho lão mập nói: “thứ này thì sao?”. Lúc trước Nhiếp Ly tùy tiện mang ra trao đổi chỉ là Dưỡng Hồn đan mà thôi, thế nhưng bây giờ vì trao đổi đại kiếm này, Nhiếp Ly lại mang ra Ngưng Hồn đan, so với Dưỡng Hồn đan giá trị cao hơn một bậc.

Lão mập nhận được đan dược, ngửi một chút, mắt sáng lên nói:“Quả nhiên là Ngưng Hồn Đan, rất tốt! Thời đại Hắc ám, luyện đan sư thương vong thảm trọng, còn lại không bao nhiêu, luyện đan sư có thể luyện chế ra Ngưng Hồn đan cũng là phượng mao lân giác”

Lão mập này chỉ ngửi thôi cũng biết là Ngưng Hồn đan, thật đúng là chuyên gia.

Lão mập trầm mặc một lát nói: “Muốn đem thứ này đổi Hắc Viêm kiếm, một viên vẫn không đủ, ít nhất phải hai trăm viên Ngưng Hồn đan mới xứng với giá trị của Hắc Viêm kiếm!”

Nhiếp Ly cũng không cho rằng một viên Ngưng Hồn đan lại có thể đổi lấy Hắc Viêm kiếm. Chỉ hai trăm viên, cũng thấp hơn dự đoán của Nhiếp Ly. Nhiếp Ly trong lòng dự tính phải một ngàn viên.

“Đây là hai trăm viên Ngưng Hồn đan!” Nhiếp Ly từ trong nhẫn không gian lấy ra hai bình Ngưng Hồn đan, ném cho lão mập nói.

Không ngờ rằng Nhiếp Ly cũng không trả giá, tiện tay ném ra hai trăm viên Ngưng Hồn đan. Hai trăm viên Ngưng Hồn đan có thể giúp Thần Diễm thế gia bồi dưỡng thành công rất nhiều cường giả Bạch Ngân năm sao, Hoàng Kim năm sao. Có Ngưng Hồn đan, hi vọng vượt cấp sẽ lớn hơn rất nhiều.

Loại đan dược này có thể bảo quản nhiều nhất là một trăm năm, mà quá hạn thì không thể dùng được nữa. Số lượng luyện đan sư lại cực kỳ ít cho nên các thế gia tại Hắc Ngục thế giới đều cực kỳ thiếu đan dược, nhất là loại đan dược chất lượng cao như Ngưng Hồn đan. Về phần Hắc Viêm kiếm, những người trốn vào Hắc Ngục thế giới trong thời đại Hắc ám đều mang theo rất nhiều nhẫn không gian, các loại bảo vật nhiều không kể xiết. Rất nhiều bảo vật được lưu truyền đến nay, Hắc Viêm kiếm bất quá cũng chỉ là bảo vật phổ thông mà thôi.

Nhiếp Ly lấy Hắc Viêm kiếm xuống, ném cho Đoạn Kiếm nói: “tặng cho ngươi thanh kiếm này!”

Hắc Viêm kiếm rất thích hợp với người có được Hắc Long chi huyết như Đoạn Kiếm sử dụng, bằng không Nhiếp Ly cũng sẽ không chọn nó giữa bao nhiêu bảo vật.

Đoạn Kiếm sau khi tiếp nhận Hắc Viêm kiếm, ngơ ngẩn một chút, trong ánh mắt chứa đầy cảm kích nhìn về phía Nhiếp Ly đang xoay người quay đi.

Từ lúc Đoạn Kiếm ở bên cạnh mình, Nhiếp Ly cảm giác được Đoạn Kiếm là một người ân oán phân minh, có ơn tất sẽ báo đáp, cho nên Nhiếp Ly đối với Đoạn Kiếm rất hào phóng.

Lão mập kia sau khi cất giữ đan dược, đi theo đến bên cạnh Nhiếp Ly, trên mặt toát ra vẻ nịnh nọt tươi cười, nói: “Xin hỏi một chút, các hạ là một vị luyện đan sư sao?”

Nhiếp Ly nhìn thoáng qua lão mập, hơi hơi gật đầu nói: “Không sai.”

Lão mập nhất thời mắt sáng lên, càng thêm cung kính nói: “Ta tên là Lý Phúc, không biết các hạ quý danh là gì, thuộc gia tộc nào?”

“Ta không thuộc về gia tộc nào, tên của ta cũng không muốn nói cho ngươi biết.” Nhiếp Ly thản nhiên nhìn thoáng qua Lý Phúc, nói.

Lý Phúc hoàn toàn không để ý đến thái độ của Nhiếp Ly. Luyện đan sư mức độ trân quý, tuyệt đối là khó có thể tưởng tượng. Nhiếp Ly dẫu có ngạo mạn vẫn là chuyện bình thường. Lý Phúc ở bên cạnh Nhiếp Ly, hơi hơi khom người nói: “Luyện đan sư đại nhân, Thần Diễm thế gia chúng ta rất muốn có một vị luyện đan sư. Nếu là các hạ nguyện ý gia nhập Thần Diễm thế gia chúng ta, các hạ có yêu cầu gì, ta đều có chuyển lời đến gia chủ của chúng ta.”

“Ta cũng không muốn gia nhập thế gia các người. Ta không muốn bị ràng buộc. Tuy nhiên, có thể cùng các ngươi hợp tác cũng không tệ”. Nhiếp ly sẽ không dại gì mà hứa hẹn, hắn sở dĩ dùng Ngưng Hồn đan trao đổi Hắc Viêm kiếm cũng là có một chút ý đồ, không ngờ Lý Phúc lại mắc câu nhanh như thế.

“Hợp tác, cũng có thể. Không biết các hạ định hợp tác như thế nào? Chúng ta có thể cung cấp rất nhiều nguyên liệu cho các hạ luyện đan”. Lý Phúc cho rằng, Luyện Đan sư cần nhất chính là nguyên liệu.

Nhiếp ly liếc mắt nhìn Lý Phúc, nói: “Ta cũng không thiếu nguyên liệu luyện đan. Về phần hợp tác như thế nào ta cũng chưa nghĩ ra. Hôm nay ta chỉ là tới đây tham quan, mua vài thứ ta thích thôi”

Nghe được Nhiếp Ly nói, Lý Phúc trong mắt lộ ra một chút thất vọng, Nhiếp Ly không thiếu nguyên liệu luyện đan, ngay cả phương thức hợp tác đều không có, chỉ sợ là nói lấy lệ mà thôi.

Nhiếp Ly lại đi tiếp một vòng, trên đường không thấy bảo vật nào đáng chú ý, tiếp tục đi lên tầng thứ bảy. Tầng thứ bẩy phòng bị sâm nghiêm, phía trước mỗi một bảo vật đều có võ sỹ cấp cao canh giữ.

Như vậy, phàm là người không có thân phận địa vị đều không được phép đi lên tầng thứ bẩy. Bởi vì Nhiếp Ly là một vị luyện đan sư cho nên Lý Phúc không dám ngăn cản Nhiếp Ly đi lên tầng thứ bẩy.

Nhiếp Ly đi dạo một chút ở tầng thứ bẩy, mắt thấy vô số bảo vật trân quý hơn tầng thứ sáu rất nhiều, đa phần đều là bảo vật hiếm có truyền lại từ trước thời đại Hắc ám. Có rất nhiều thứ khiến Nhiếp Ly nhìn thấy mà thèm muốn không thôi.

Trong lúc Nhiếp Ly đang ngắm nghía các bảo vật, Lý Phúc lặng lẽ lui ra ngoài.

Nhiếp Ly đương nhiên chú ý tới hành động của Lý Phúc, cũng không nói gì, tiếp tục tham quan. Nếu đã đến đây, nhất định phải mua về một hai thứ, bằng không vào Bảo Sơn tay không mà về, hẳn sẽ rất buồn bực. Ánh mắt Nhiếp Ly rơi vào bên trên một đống minh văn quyển trục...

Quả nhiên là minh văn quyển trục ẩn chứa Truyền Kỳ cấm thuật!

Đếm lại, tổng cộng có bảy trương.

“Huynh đệ cảm thấy hứng thú với những quyển trục này?” Một thiếu niên mặc áo gấm đi tới bên cạnh Nhiếp Ly, hắn đoán chừng mười sáu mười bảy tuổi, trên người mặc một bộ cẩm y, dáng vẻ hiên ngang.

Thiếu niên hoa phục này, hẳn là Lý Phúc mời đến, là người của Thần Diễm thế gia!

“Không sai, quả thật ta có chút hứng thú.” Nhiếp Ly gật gật đầu, cũng không kiêng dè.

“Mấy quyển trục này quả đúng là bảo vật. Chỉ là, mấy bảo vật này đều là từ trước thời đại Hắc Ám lưu truyền đến nay, yêu huyết trên mặt quyển trục đã rất mờ nhạt. Trước kia từng có người thử đem ra sử dụng nhưng không được. Mấy quyển trục này đáng tiếc đã trở nên vô dụng rồi” Thiếu niên hoa phục thở dài lắc đầu nói.

Minh văn quyển trục từ trước thời đại Hắc Ám truyền lại, trải qua thời gian dài như vậy phai nhạt đi, đương nhiên là không thể sử dụng. Thế nhưng có một điểm cần lưu tâm là, Minh Văn khắc họa trên mấy quyển trục này đều là máu của Truyền Kỳ yêu thú, sẽ không dễ dàng phai nhạt như vậy. Chỉ cần xử lý qua một chút, mấy quyển trục Minh Văn này sẽ lại một lần nữa phát ra hào quang chói lọi.

“Nếu là thứ vô dụng, chi bằng bán cho ta, để ta trở về nghiên cứu một phen, được chứ?” Nhiếp Ly cười cười nói, người khác không dùng được, không có nghĩa là hắn cũng không dùng được. (còn tiếp)

(*) Thành ngữ Trung Quốc: sơn cùng thủy tận hoặc thủy đã cùng, sơn đã tận: chỉ trạng thái bế tắc, cùng quẫn, không kế sinh nhai, đó là khi hoàn cảnh sống đã dồn con người ta vào bước đường cùng, tuyệt vọng, không lối thoát. Ở đây nhiều bạn còn xa lạ với thành ngữ này nên mình tạm dịch là “cùng quẫn”

(**) Đoạn này tác giả có nhắc đến Hắc Viêm kim loại, Hắc Viêm thì là ngọn lửa màu đen, mình cũng không rõ lắm kiếm này có phải được rèn qua ngọn lửa đen không hay Hắc Viêm ở đây chính là một loại kim loại hiếm có ở thế giới này. Theo ngu ý của mình thì mình thiên về Hắc Viêm là kim loại hơn. Bạn dịch giả nào biết ro hơn vui lòng góp ý để mình chỉnh sửa nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.