Kiếm Hoa Yên Vũ Giang Nam

Chương 11: Cô gái trong miễu hoang




Có được sự ủng hộ của quan viên địa phương, Phùng Hiếu Từ dò xét tình hình quân địch quả nhiên chẳng tốn nhiều công sức, chỉ cần năm ngày, phương hướng hành động mới nhất của bọn giặc cỏ đã lần lượt được đưa đến trước bàn lão.

Theo mật báo của lính trinh sát đưa đến cho biết, sau khi kế hoạch vây đánh Lê Dương thất bại, bọn đạo tặc Cao Khai Đạo, Đậu Kiến Đức và Tôn Tuyên Nhã đã bị phân tán. Trong đó hai gã Cao Khai Đạo và Tôn Tuyên Nhã đã dẫn quân tinh nhuệ thuộc sở bộ tụ hợp ở Lâm Sơn Hổ, cùng với một bọn đầu sỏ thổ phỉ Thời Đức Duệ từ từ lui về phía đầm Cự Lộc. Còn Đậu Kiến Đức vì từng có quan hệ với Trương Kiêm Xưng, cho nên không chịu đến trốn tạm ở nhà kẻ thù ngày trước, đã dẫn đám lâu la và phần lớn dân lưu lạc đi qua núi Bác Vọng, đồi Duyên Đốn, núi Sa Lộc thẳng hướng lui về đồi Đậu Tử. Trên đường bị Huyện thừa huyện Quý Hương - Ngụy Đức Thâm và Chủ bộ quận Võ Dương – Ngụy Trưng dẫn binh lính đến ngăn cản, hai bên đánh nhau một ngày trời, bất phân thắng bại. Đến đêm, những người dân lưu lạc thấy Đậu Kiến Đức không có hi vọng thắng lợi, dìu già dắt trẻ “bỏ doanh” mà chạy. Đậu Kiến Đức không đành lòng đuổi giết, hắn dẫn theo bọn lâu la nhân lúc hỗn loạn mà chạy về phía nam, vượt qua Hoàng Hà chạy về phía Lương Sơn ở quận Đông Bình.

- Hành động của tên họ Đậu này rất cổ quái!

Trước đó đã từng có ấn tượng trước kia quả quyết rút quân trước khi dẫn đám thổ phỉ đuổi đến quan quân, Phùng Hiếu Từ có ấn tượng rất sâu sắc với Đậu Kiến Đức.

- Dựa theo biểu hiện của bọn đạo tặc này ở Cấp Quận, hắn không nên ngu xuẩn như thế mới đúng! Làm sao mà vùng đồng hoang phía bờ bắc Hoàng Hà yên lành thì không đi, lại cứ phải đến Đốn Khâu đi chứa đầy rủi ro!

- Chẳng lẽ lão tướng quân đã quên những lời mà Trương đại nhân đã nói ngày trước rồi sao?

Ưng Dương lang tướng Triệu Diệc Đạt tiến lên phía trước, vồn vã đáp lại:

- Gần hai mươi vạn lưu dân, nếu như dẫn tất cả đến đồi Đậu Tử, toàn ăn thôi cũng khiến Đậu Kiến Đức phải đau đầu. Tùy tiện đánh nhau với Ngụy Đức Thâm, khiến cho bọn lưu dân tự chạy đi mất. Đậu Kiến Đức y vừa không để lại tiếng xấu gì, vừa lại trút bỏ một gánh nặng, cớ sao không làm?

- Tên tiểu tử nham hiểm này!

Phùng Hiếu Từ chau mày, vẻ mặt sầu lo.

- Chỉ đáng thương cho đám dân chúng lên cùng thuyền với bọn giặc, không còn nhà, lương thực để cứu mạng cũng không còn. Sau khi tẩu tán, không biết là còn bao nhiêu người có thể tiếp tục sống sót!

- Mùa này trên núi còn có rau rừng, chân tay chịu khó chút thì cũng không đến nỗi chết đói!

Giáo úy quận binh Chu Văn đến đưa mật báo, nhún nhún vai, có chút không đồng ý lắm với nỗi lo lắng của Phùng Hiếu Từ.

- Bây giờ bọn chúng ai nấy đều là quan lại ở quê hương, các thân sĩ hầu như đều bị Đậu Kiến Đức giết sạch rồi. Bọn lưu dân kia quay lại, vừa hay chiếm được ruộng tốt không có chủ, chỉ cần gắng gượng qua được mùa đông, những ngày tháng sau này có khi còn sống dễ chịu hơn nhiều so với trước kia ấy chứ!

- Nếu như không gắng gượng được thì phải làm sao? Còn không phải là có người một tiếng tiếp đón, lại cũng bí quá hóa liều sao?

Phùng Hiếu Từ quay đầu liếc mắt nhìn người vừa nói, rất không hài lòng với thái độ của người này. Chẳng qua chỉ là một gã Quận Binh Giáo Úy nhỏ nhoi, lại giả bộ như gia đình thế gia. Trong lòng lão không hề có chút thương xót người đồng hương, coi đối phương chỉ như con kiến, sống chết cũng không liên quan gì đến lão.

Giáo Úy họ Chu bị ánh mắt của lão tướng quân làm cho run rẩy, nhưng miễn cưỡng đi lên hai bước, hai tay nâng một chồng mật báo:

- Những tên trộm cướp gây họa cho thôn này, bây giờ tụ tập ở đầm Cự Lộc. Nếu như lão tướng quân có thể nhanh chóng tóm gọn bọn chúng, những bách tính sẽ không ai bị xúi giục, tự nhiên sẽ dễ dàng dàn xếp ổn thỏa!

Những lời này nói ra cũng có lí, lại ngại sắc mặt của Thái Thú Cấp Quận Trương Văn Kỳ, cho nên Phùng Hiếu Từ không muốn gây khó xử cho Chu Giáo Úy. Lão giơ tay nhận lấy mật báo, lật qua loa, thản nhiên hỏi:

- Mấy tin tức này đã xác minh qua chưa? Ngươi có chắc chắn là bọn thổ phỉ đều đi đến đầm Cự Lộc không?

- Xin tướng quân cứ yên tâm!

Chu Giáo úy gật đầu rất mạnh, ngữ điệu lúc nói cũng thay đổi theo.

- Ti chức tự mình dõi theo dấu chân của bọn giặc cỏ, liên tục tìm kiếm đến Phì Hương ở quận Võ An, chắc chắn mục tiêu của bọn thổ phỉ là đầm Cự Lộc, sau đó đến đêm mới quay về!

Huyện Phì Hương thuộc quận Võ An cách Lê Dương khoảng chừng hơn hai trăm dặm, trong vòng năm ngày chạy đi chạy lại, cho dù có cưỡi khoái mã, người trên ngựa cũng mệt gần chết. Phùng Hiếu Từ nghi ngờ Giáo Úy nói dối, ngẩng đầu lên nhìn đối phương lại một lượt. Lúc này mới phát hiện người này mặc dù quần áo ăn mặc chỉnh tề, nhưng trên gương mặt lại tỏa ra một sắc xanh xám, có vẻ mệt mỏi đến cực độ, môi trên môi dưới toác ra rất nhiều lỗ hổng, lúc nói chuyện, những giọt máu chảy ra từ đôi môi nứt nẻ.

- Ngươi có thù oán với bọn thổ phỉ sao?

Phùng Hiếu Từ lập tức nghĩ đến những lời nói của Quận Thủ Trương Văn Kì lúc lần đầu gặp mặt, nhìn ánh mắt của của Giáo Úy họ Chu dò xét.

Một tia lạnh nhanh chóng lóe lên trong ánh mắt của Chu Giáo Úy, mãnh liệt như tia chớp giữa trời đêm.

- Bẩm tướng quân, toàn bộ Chu gia Quán Đào ta, chỉ còn có mình ta sống. Cuộc đời này nếu như không thể báo thù cho cha mẹ huynh muội, Chu mỗ chết không nhắm mắt!

- Là do Trương Kim Xưng làm đúng không?

Phùng Hiếu Từ không thích mối thù hận toát ra trên người này, nhíu nhíu mày, tiếp tục gặng hỏi.

- Bẩm tướng quân, là Trình Danh Chấn đã trộm thả ti chức!

Cho dù không thích bị Phùng Hiếu Từ thẩm vấn như một tên tội phạm, Giáo Úy Chu Văn vẫn giữ lễ nghi cơ bản nhất, cung kính khom người, cao giọng đáp lại. Y đã từng thề với thiên địa, nếu như có thể báo thù, không tiếc phải trả bất cứ giá nào. Bị người khác nghi hoặc, truy hỏi, một chút uất ức này có đáng là gì? Ngày xưa Câu Tiễn đã từng chịu nỗi nhục nếm mật nằm gai, nếm phân mút ghẻ. Bây giờ mối thù hận Chu gia Quán Đào đều gửi gắm ở một mình y, dù có phải chịu khổ nhục hơn gấp mười lần, y cũng có thể chịu được.



- - Thả ngươi?

Ánh mắt của Phùng Hiếu Từ nhìn Chu Văn một lượt từ trên xuống dưới, ý đồ tìm ra một chút dấu vết đáng hoài nghi còn sót lại trên người đối phương. Đây không còn là lần đầu tiên lão nghe nói về hành động kinh người của bọn đạo tặc Trình Danh Chấn. Từ sau khi vượt qua Hoàng Hà, y chợt phát hiện ra, hành vi của bọn đạo tặc Trình Danh Chấn hình như không giống với đám thổ phỉ. Từ một góc độ nào đó mà nói, những tên đạo tặc này dường như đang theo đuổi một chính nghĩa truyền thống nào đó, mặc dù thủ đoạn mà gã theo đuổi chính nghĩa vô cùng đẫm máu.

Bị Phùng Hiếu Từ nhìn chằm chằm hết sức mất tự nhiên, Giáo Úy Chu Văn toàn thân bắt đầu căng thẳng.

- Chi tiết cụ thể, ti chức đã bẩm báo với quận thủ Hướng Trương. Trước khi Trình Tặc tạo phản, đã từng làm Binh tào ở huyện Quán Đào. Sau khi rơi vào tay kẻ cướp, bởi vì sợ chết, cho nên mới đầu hàng Trương Kim Xưng, lại còn chủ động bí mật quay lại huyện Quán Đào làm nội ứng cho bọn cướp. Thê tử của y, vừa hay lại là em họ của kẻ cướp, Trình Tặc xưa nay háo sắc, không đành lòng, cho nên sau khi thành bị phá mới cố ý ra vẻ rộng lượng, một mình thả ti chức!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.