Kiếm Hoa Yên Vũ Giang Nam

Chương 10: Cờ gặp tay cao




Bất kể nơi đen tối ẩn giấu rắp tâm gì, đám quan viên giữ thành tốn gần một ngày trời, cuối cùng cũng quyết định được người cầm binh đi dẹp loạn ở Hà Bắc. Quang Lộc đại phu, Đông Đô lưu thủ Đoàn Đạt tự tay soạn thảo chính lệnh, gửi vào trong cung giao cho Việt Vương Dương Đồng đóng dấu. Sau đó đọc lại cũng lười đọc, trực tiếp sai người mang đến phủ đệ Hữu Võ Hầu tướng quân Phùng Hiếu Từ.

Phùng Hiếu Từ là lão tướng bách chiến, hồi hè vừa mới hộ tống đội tàu thủy quân của đại đô đốc Lai Hộ Nhi từ Liêu Đông trở về, đi qua Tề quận, cùng đám người Trương Tu Đà nâng cốc đàm đạo, trong bữa tiệc có tìm hiểu tình hình bọn tặc các nơi. Lúc này thấy Đoàn Đạt đến cả lương thảo đồ quân nhu đều không chuẩn bị, lại lệnh mình lập tức dẫn quân xuất phát, trong lòng lập tức hiểu ra mấy lời ngay thẳng tại triều chính của mình với mấy vị đồng nghiệp khác đã động chạm đến chỗ kị của lưu thủ đại nhân, vì thế đối phương định mượn tay bọn phỉ giải quyết mình. Lần này đi Hà Bắc, e rằng có thắng cũng chưa chắc có thể sống sót trở về Đông Đô, còn nếu chiến bại, thì càng phải chôn xương nơi đất khách. Nhưng cho dù thân là võ tướng, tuyệt đối không có cái lí trốn trận. Vì thế nên cũng không nhiều lời, chắp tay hướng về phía hành cung nơi Việt Vương ở, xúc động lĩnh lệnh.

Lập tức, Phùng Hiếu Từ điểm lấy một vạn binh mã ở thao trường. Sau đó lại thông qua mối quan hệ của lão bằng hữu Lai Hộ Nhi, Nạp Ngôn Tô Uy, chắp vá lung tung được một ít đồ quân nhu, dẫn đại quân diệt phỉ vượt qua bắc Hoàng Hà. Đội ngũ vừa lên bờ, Thái Thú Cấp quận Trương Văn Kỳ sớm đợi đã lâu đã dẫn tất tần tật quan viên ra nghênh đón. Lương thực, nước sôi, rau xanh, thảo dược....các loại quân nhu cấp bách đều được chuẩn bị đầy đủ.

Phùng Hiếu Từ suốt dọc đường chịu đựng đủ sự lạnh nhạt nên cảm động vô cùng, chắp hai tay cảm ơn không ngớt. Trương Văn Kì lại không dám nhận, tránh một bước, trước là đáp một cái lễ, sau thấp giọng đáp lại:

- Nếu không phải lão tướng quân đến kịp, Cấp quận e rằng sớm đã rơi vào tay bọn phỉ rồi. Tất cả mạng sống của già trẻ trai gái đều do ngài cứu cả. Nếu phải cảm ơn, cũng phải là do Trương mỗ thay mặt toàn thể bách tính cảm tạ ơn cứu mạng của tướng quân mới đúng!

Nghe những lời này, Phùng Hiếu Từ lại thêm sửng sốt. Nhanh chóng tìm nơi tương đối yên tĩnh, triệu tập quan viên Cấp quận tìm hiểu tình hình phát triển của bọn trộm cướp. Vừa hỏi là biết ngay những ngày tin tức truyền đến Đông Đô và cả đám Đoàn Đạt lề mà lề mề quyết định ai sẽ dẫn quân diệt phỉ, lũ phỉ ở núi Lâm Hổ, đồi Đậu Tử và cả thung lũng Hồ Ly đều đã ra khỏi ổ, đánh hạ liền mười mấy huyện thành, Quận thừa Dương Thiện Hội quận Thanh Hà mới bại, nhất thời không còn sức chiến tiếp nữa, thế là đám tặc kiêu căng thừa thắng, không ngờ lại liên kết lại nhằm vào kho Lê Dương.

Lương thực cất giữ trong kho Lê Dương tuy năm ngoái bị Dương Huyền Cảm chiếm mất một phần, nhưng ngũ cốc còn lại cũng đủ cung cấp cho mười van quân mấy năm liền. Nếu bị bọn phỉ kia chiếm được, e rằng dân nghèo của cả Hà Bắc đều sẽ nheo nhóc, chả mấy chốc sẽ biến thành loạn phỉ hết lượt.

Báo động truyền tới Lê Dương, Trương Văn Kì nhìn nhìn hơn hai ngàn quận binh mới chiêu mộ được bên mình, tự biết bất lực thủ thành, thế là chất đầy củi quanh kho Lê Dương, chỉ đợi cửa thành Lê Dương bị phá, sẽ lập tức châm lửa cháy cùng lương thực. Ai ngờ chập tối ngày hôm qua, đám giặc cỏ đột nhiên tản đi như nước thủy triều. Sau phút kinh hồn tạm lắng, hắn phái thuộc hạ đắc lực đi nghe ngóng, mới biết Hoàng Hà phía bờ đối diện có một đại quân đang chuẩn bị vượt sông lên bắc, đám giặc cỏ không dám đối đầu với phủ binh, nên chuồn lẹ.

- Tên Trình Danh Chấn này, thật là kẻ biết nắm bắt cơ hội!

Nghe đám người Trương Văn Kỳ kể xong, Phùng Hiếu Từ chau mày nhận định. Theo tình hình quan viên địa phương phản ánh, đám phỉ chắc chắn cũng đã rải lượng lớn tai mắt bên bờ nam Hoàng Hà, thế nên mới có thể sớm có được tin phủ binh sắp đánh tới. Mà đám giặc cỏ bình thường thì thường không nghĩ đến cái chiêu này, chỉ có người trải qua huấn luyện chính thống mới có thể coi trọng việc thăm dò canh gác đến mức này.

- Tên họ Trình đó căn bản không ra tay. Lần này tập kích bất ngờ Lê Dương, chủ yếu là ba tên phỉ Cao Khai Đạo, Đậu Kiến Đức và Tôn Tuyên Nhã!

Trương Văn Kỳ nói vượt ngoài dự liệu của Phùng Hiếu Từ, mở miệng báo lên mấy cái tên tương đối xa lạ.

- Trương quận thủ chắc biết lai lịch của ba tên phỉ này chứ?

Phùng Hiếu Từ hơi sững sờ, tiếp tục truy vấn. Bọn loạn đảng giống như rau hẹ chốn hoang dã, hết lứa này đến lứa khác. Hiện tượng này ở Đại Tùy đã không có gì là lạ nữa cả. Nhưng bọn loạn đảng có tổ chức cẩn thận, tiến thoái có qui củ như ở Hà Bắc, ở những địa phương khác cũng không thấy nhiều. Trong trí nhớ của Phùng Hiếu Từ, đám loạn phỉ mà đám người Trương Tu Đà gặp phải, đều là một đám ruồi nhặng không đầu. Làm sao mà bọn đó vừa vượt sông Hoàng Hà lại lập tức trở nên thông minh được?

Biết Phùng Hiếu Từ nóng lòng muốn biết tình hình đám phỉ, Trương Văn Kỳ nhẹ nhàng chắp tay, tỉ mỉ giới thiệu:

- Tên họ Cao hình như là cháu hoặc đệ trong tộc của Tổng Biều Bả Tử Cao Sĩ Đạt của Lục Lâm Hà Bắc. Đậu Kiến Đức là ái tướng đắc lực dưới trướng Cao Sĩ Đạt, Tôn Tuyên Nhã là tên giặc cỏ từ Bột Hải sau khi bị Trương Tu Đà đánh bại đã chạy đến Hà Bắc. Trong ba tên đó, Đậu Kiến Đức là giảo hoạt nhất, hai tên họ Cao và họ Tôn đó xưa nay thì cũng chỉ chỉ đâu đánh đấy! Còn bọn Quách Sơn Hổ, Hàn Kiến Hoành, Thời Đức Duệ....đám giặc cỏ chiếm núi xưng vương đó, cứ bám đuôi lũ Đậu Kiến Đức suốt, thừa dịp thành đổ kiếm chác chút ít.

- Những kẻ đó mỗi người dưới trướng có bao nhiêu lâu la?

Nếu đối phương đã chịu giúp đỡ, Phùng Hiếu Từ dứt khoát hỏi cho rõ ngọn ngành.

Trương Văn Kỳ lắc đầu cười khổ, nét mặt đầy vẻ bất lực:

- Bọn họ trước nay đi tới đâu cướp tới đó. Lương thực trong tay bách tính đều bị bọn chúng cướp sạch rồi, bách tính tự nhiên cũng trở thành lâu la của bọn chúng. Thế nên số lượng cụ thể căn bản không tính nổi, bọn phỉ này thế lực mạnh, mở rộng cho đến tận bây giờ, ít nhất dưới trướng một tên giặc cỏ e là cũng thu nạp hơn hai vạn người. Còn nhiều thì, sợ là số lượng không dưới mười vạn!

- Thế lương thảo của bọn chúng một khi tiếp tế không kịp thì làm thế nào?

Ưng Dương lang tướng Triệu Diệc Đạt nãy giờ vẫn đứng sau Phùng Hiếu Từ không tin lời Trương Văn Kỳ, không nhịn nổi chêm vào một câu.

Tất cả các quan viên Cấp quận lập tức quét ánh mắt về phía Triệu Diệc Đạt, dường như trông thấy một thằng ngốc vậy.

- Bọn giặc cỏ xưa nay không mang theo nhiều lương thảo.

Trương Văn Kỳ lại tiếp tục lắc đầu cười khổ:

- Bọn họ trước nay đều là đi đến đâu ăn đến đó, ăn sạch chỗ nào thì lại dồn bách tính đến nơi tiếp theo, như thế thì càng cuốn càng lớn. Nếu chủ nhà phát hiện ra lương thực khó tiếp tế thì lại đi gặm tòa thành lớn. Một khi gặm nhấm được, thì lương thảo quân nhu đều có hết. Nếu gặm không được, bọn lâu la dưới trướng tự nhiên sẽ chết trận một phần, chạy về nhà trồng trọt một phần. Như vậy, lương thảo cung cấp cho những người còn lại tự khắc bình thường thôi!

- Như vậy thì, lũ còn lại e là toàn là lũ hung hãn không biết sợ chết!

Phùng Hiếu Từ ảm đạm gật đầu, cuối cùng cũng có được đáp án tại sao lũ phỉ càng đánh càng mạnh. Cũng chả trách Dương Thiện Hội tại sao cứ thấy bọn phỉ là giết, đến cả kẻ đầu hàng cũng không bỏ qua. Còn lũ sống trong ổ phỉ từ ba năm trở lên, e rằng tên nào cũng nợ mấy chục mạng người.

- Tên cầm đầu chuyên môn chọn những tên lâu la già ra, coi là thân binh của mình, thời khắc quan trọng mới đẩy lên trận!

Trương Văn Kỳ không thông quân vụ, nhưng lại vô cùng nắm rõ tình hình bọn phỉ.

- Mỗi nhóm thổ phỉ đều do mấy trăm đến mấy ngàn tên thân binh, kéo thêm mấy vạn dân nữa hợp thành. Dương Nghĩa Thần đại nhân năm ngoái ban bố khuyến nông lệnh, thế nên năm nay dân chúng có sống nổi, kẻ theo thổ phỉ không nhiều lắm. Chỉ cần lũ phỉ dựng cờ cạnh tường thành, dân đói khắp núi sẽ chủ động tập hợp lại đó. Tên đầu sỏ cho họ ăn một bữa no nê trước, sau đó phát cho một cây gậy gỗ, là có thể làm quân tiên phong công thành!

Nhắc tới bọn thổ phỉ lấy một bữa cơm để dụ dỗ bách tính làm kẻ thế mạng, nhắc đến việc thê thảm này, đám quan viên địa phương khác cũng hết sức tức giận bất bình, chủ động tiếp lời, xúc động nói:

- Kho Lê Dương rõ ràng có đủ lương thảo, có thể phát ra bất cứ lúc nào, là có thể trấn an không ít dân đói. Nhưng triều đình cứ không cho phép phát trẩn, thà để lương thực trong kho cho mốc, cho mục, hoặc là để cho bọn thổ phỉ cướp hết cũng không nỡ cho bách tính một hạt!

Cái đề tài này, Phùng Hiếu Từ không thể tùy tiện tham gia được. Dù gì thì mục đích lão đến Hà Bắc là diệt phỉ, không có quyền can thiệp quá sâu vào dân chính. Nhưng lão cũng không hi vọng khiến cho đám Trương Văn Kỳ quá thất vọng, hơi trầm ngâm một chút, cười trả lời:

- Khuyến nông lệnh của Dương đại nhân đã dẫn đến rất nhiều tranh luận trong triều. Nhưng cho dù triều đình không hạ lệnh cấm, các ngươi tạm thời cứ làm theo lệ cũ là được rồi. Ta lần này lên bắc diệt phỉ, cũng không mang theo nhiều lương thảo, theo lệ thì địa phương phải cung ứng. Trước mắt vụ mùa vừa mới thu xong, lúa mạch mới thu xong chưa chắc đã kịp xung kho. Vì thế không thể tạm thời mượn tạm chút trong kho Lê Dương dùng tạm. Lát nữa ta sẽ tự viết một tờ giấy vay nợ với Trương đại nhân, sau này dùng hết bao nhiêu, chuyển đi bao nhiêu, đều có số liệu cụ thể. Trương đại nhân cứ việc ghi chép lại, cung cấp cho triều đình có thể kiểm tra bất cứ lúc nào. Hơn vạn binh mã này của ta cho dù ngày ăn tám bữa, năm mươi năm cũng chưa chắc ăn hết cái kho Lê Dương này!

Trương Văn Kỳ và đám thuộc hạ của hắn đều là người biết chuyện, điều này càng thấu hiểu hơn. Phùng Hiếu Từ nói thêm một câu, nét cười trên mặt mỗi người lại thêm một chút, nói thêm một câu cười thêm một chút. Đợi lời vừa dứt, dường như trong ánh mắt của tất cả các quan viên địa phương đều tỏa ra một thứ hào quang, thiên ân vạ tạ, chắp tay không ngừng.

Phùng Hiếu Từ cũng không chịu ưu đãi miễn phí đối phương, cười cười, tiếp tục nói:

- Lão phu mới đến đây, mù tịt xung quanh. Mấy ngày đầu này, tạm thời sẽ ở lại Cấp quận. Tránh chuyện lão phu vừa đi khỏi, lũ giặc cỏ lại nhăm nhe kho Lê Dương!

- Phía đông thành Lê Dương vừa may có một đại thao trường, doanh trại, nhà kho đều do lũ tặc Huyền Cảm năm đó sai người dựng, vừa đủ chứa mười vạn đại quân!

Trương Văn Kỳ chỉ mong Phùng Hiếu Từ trú đóng luôn tại Cấp quận đừng đi, nhanh chóng đồng ý.

- Lão tưỡng quân cứ việc yên tâm, rau quả hằng ngày, Cấp quận tôi nhất định dốc sức cung cấp, tuyệt đối không để các huynh đệ bụng đói chiến đấu với lũ giặc cỏ đó!

Sau đó ngươi có thể lấy danh nghĩa cung ứng quân nhu, vận chuyển càng nhiều lương thực trong kho Lê Dương ra ngoài. Phùng Hiếu Từ cười gật đầu, cũng không phá đám tấm lòng của đối phương.

- Tình hình các nơi ta đều không thông thuộc, còn phải xin Trương đại nhân phái chút nha dịch, bộ khoái giúp đỡ, thăm dò động tĩnh của bọn phỉ các nơi. Đợi khi do thám của ta phái đi làm rõ tình hình xung quanh. Trương đại nhân mới có thể triệu hồi nhân thủ!

- Đúng vậy, điều đó là tất nhiên rồi!

Trương Văn Kì hận không thể đội Phùng Hiếu Từ lên đầu được, bất luận là yêu cầu gì cũng bằng lòng giúp đỡ.

- Trong quận binh có mấy tên Giáo Úy có thù hằn với đám giặc cỏ, sau này ta điều hết chúng về dưới trướng nghe lệnh tướng quân. Bọn họ đều là người bản địa, xung quanh từng cái cây cọng cỏ đều thuộc như lòng bàn tay!

- Thế thì tốt còn gì bằng!

Phùng Hiếu Từ đưa tay vuốt râu, cười tít. Có thể có được sự hỗ trợ toàn tâm toàn lực của quan viên địa phương, rõ ràng là cái mở đầu tốt đẹp cho cái nhiệm vụ diệt phỉ. Tiếp đó chỉ cần văn võ đồng lòng, tướng sĩ hết mình, chính mình chưa chắc không thể như lão tướng Trương Tu Đà, tạo dựng một cơ đồ bên ngoài triều đình.

Bái tướng phong hầu, đó là giấc mộng của hầu hết các võ tướng. Lão mới năm mới mấy tuổi, thật ra chưa tính là già.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.