Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 21: Lần đầu tiên luyện khí




Ám thất tinh cố nén đau đớn trong lòng, người đứng đầu ám thất tinh Maron đỡ Titan từng bước rời đi, như là Titan chỉ bị thương mà thôi.

Tại tỉnh Thần Ân xa xôi, lúc này Peloponnisos đang dẫn quân đội đuổi giết người thú Man Hoang, đột nhiên toàn thân run lên, một loại dự cảm chẳng lành tràn vào trái tim.

"Đại nhân, ngài không có chuyện gì chứ?"

Peloponnisos lắc đầu nhìn về phía không trung, "Không có việc gì, tiếp tục đuổi giết, nhất định phải diệt sạch kẻ thù!"

Lời răn của gia tộc Montaeris: Vĩnh viễn không được để đau buồn ngăn cản bước chân tiến lên!

Chiêm đài vọng nguyệt, một già một trẻ nhìn lên trời sao, tỏ ra đặc biệt cô liêu và bất đắc dĩ.

"Ông nội, tính toàn của ông sợ rằng đã sai rồi!" Thanh Nhã nói hơi tiếc nuối. Trong ba đại đế quốc, Huyền Diệp của Hannibal mới thực sự là tinh tượng đế vương, tam phương tứ chính. Quốc lực của Hannibal cực mạnh, nói là dùng sức một nước chống lại cả đại lục cũng không quá đáng. Mà đế tinh tử vi tự có vận mệnh bảo vệ, bách tà không xâm. Quốc sư đế quốc Saron là Hỏa yêu vương đã được chứng thực, vương tử Phong Thác của Phong Chi Quốc là người che giấu kĩ nhất, nhưng Thanh Nhã lấy thân phạm hiểm vẫn có thể chứng thực được.

Nếu không lấy sức mạnh truyền nhân của Chiêm đài vọng nguyệt, nếu dễ dàng bị thất bại như vậy thì đúng là quá trò đùa.

Cô đã chúng minh được sự thật này giúp cho Hổ Tà và Giáo hoàng không thể không lập tức hành động, chính vì như vậy Mông Gia mới có thể chiến đấu. Nếu không Mông Gia vẫn ở trong trạng thái đấu đá nội bộ thì sợ rằng đã thảm bại từ lâu rồi.

Khóe miệng Hổ Tà lộ ra một nụ cười khó hiểu, "Chúng ta cùng lắm chỉ là quần chúng, truy tìm quỹ tích của vận mệnh, không cần kiêm thêm trách nhiệm nghịch thiên cải mệnh. Nên làm thì đều đã làm rồi, còn lại đành mặc cho số phận".

"Ông nội, con cho rằng thân là Dịch thuật sư thì phải có trách nhiệm và có nghĩa vụ làm việc, dù không thể ngăn cản đại nạn nhưng cũng phải làm cho tình trạng loạn lạc này chấm dứt sớm hơn".

Thanh Nhã nói.

"Ha ha, vậy con cảm thấy nên làm thế nào?" Hổ Tà hỏi. Tinh tượng loạn thế càng ngày càng rõ ràng, không thể ngăn cản, hơn nữa tình hình rất xấu. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

"Đại cục thiên hạ mặc dù không thể thay đổi, nhưng trên thực tế ông đang nắm giữ một biến số mà vẫn chưa sử dụng".

Thanh Nhã nói.

"Con nói là trận chiến thông thiên?"

"Vâng. Mục đích của ông là muốn thu hút sự chú ý của những người mạnh để Mông Gia có đủ thời gian chuẩn bị, nhưng hiển nhiên Huyền Diệp đã phát hiện điều này cho nên hắn khởi xướng tấn công sớm hơn. Như vậy cuộc chiến thông thiên kỳ thực đã không còn ý nghĩa. Những người mạnh này không thể bỏ qua những chiến dịch mấu chốt chỉ vì một danh ngạch đi vào thông thiên chi lộ".

Thanh Nhã nói, đây cũng chính là sự bất đắc dĩ của Hổ Tà. Sấm to nhưng mưa lại nhỏ, tình hình náo nhiệt của Thông thiên cảnh lúc trước đã khiến Hổ Tà bị mê hoặc, ông cho rằng đó chính là tất cả mọi người đang tích cực chuẩn bị cho cuộc chiến thông thiên. Hoàn toàn trái ngược, bọn họ hoàn thiện trang bị và nâng cao sức mạnh không phải vì cuộc chiến thông thiên mà là vì cục chiến tranh đại lục sắp nổ ra.

May mắn là kế hoạch của Benedict được tiến hành nhanh chóng, nếu như không thể đạt được nhận thức chung với Quan cầm quyền thì bây giờ không biết Mông Gia sẽ như thế nào.

"Kỳ thực tất cả đều phải thuận thiên mà đi, chúng ta nên giúp đỡ Hannibal, làm cho thế giới này nằm trong tay người mạnh thực sự, đồng thời chiến tranh cũng có thể chấm dứt với thời gian ngắn nhất".

Thanh Nhã tiếp tục nói, cũng chỉ có người ít tuổi như cô mới nói như vậy, bởi vì cô không hề có cảm tình đặc biệt với Giáo đình.

Hổ Tà lắc đầu, "Thanh Nhã, ý nghĩa tồn tại của Mông Gia cao hơn loại người mạnh như Hannibal. Loại thống trị cường quyền này một khi không còn mục tiêu chiến tranh thì sẽ khiến đất nước rơi vào nội loạn".

Ha ha, ông nội, đây chỉ là suy đoán thôi. Vì sao nhất định phải ủng hộ Mông Gia? Con cảm thấy nên cho tất cả mọi người một cơ hội công bằng. Chiêm đài vọng nguyệt chúng ta không phải thuộc hạ của Giáo đình, chỉ cần không phải yêu tộc thắng lợi thì đại lục này vẫn là thiên hạ của người thú, ai có thể nói sẽ không có kết cục tốt hơn dưới tay Huyền Diệp chứ?"

Thanh Nhã nói, kỳ thực cô không hề tán thành việc giúp đỡ Mông Gia như vậy. Hannibal đã có dấu hiệu trở thành vua của đại lục, hơn nữa Huyền Diệp là người rất có khí phách. Một Đại lục Thần thú mạnh mẽ và thống nhất sẽ là một thời đại mới.

Còn lo lắng của Hổ Tà thì chỉ là lo hão.

Tan lâu phải hợp, hợp lâu phải tan, đây là quy luật tự nhiên. Chỉ cần không để yêu tộc gây sóng gió là được.

"Nói nhiều như vậy rồi, tóm lại con có ý nghĩ gì thì nói đi".

Hổ Tà nhìn cô cháu gái đã trưởng thành rất nhiều này, thế hệ mới có suy nghĩ mới, Hổ Tà cảm thấy đây là điều rất bình thường. Mà lời của cô cũng có lý lẽ nhất định, đương nhiên Hổ Tà cũng có sự kiên định của mình.

"Hủy bỏ đại chiến thông thiên, giờ nó đã vô nghĩa. Mở ra Thông Thiên chi lộ, làm cho mỗi người mạnh Thông thiên cảnh đều có thể thử xem. Mỗi một người tiến vào Thông thiên cảnh đều nên có cơ hội như vậy, bao gồm ông, và con!"

Thanh Nhã nói.

Thân thể Hổ Tà chấn động, "Đúng là trò đùa, Thông thiên chi lộ tràn ngập nguy hiểm, không phải người trong vận mệnh thì căn bản không thể đi qua được".

"Ông nội, ông không phải Thần thú. Mõi một người mạnh trong Thông thiên cảnh đều có tư tưởng của chính mình, nguy hiểm và cơ hội luôn đi cùng nhau, thứ nào quan trọng hơn thì để họ tự lựa chọn. Trách nhiệm của chúng ta là tạo ra một cơ hội vào thời điểm thích hợp chứ không phải quyết định thay bọn họ!" Thanh Nhã nói. "Chiêm đài vọng nguyệt chúng ta phụ trách Thông thiên cảnh chứ không phải chiếm giữ, thông qua loại đặc quyền này để chứng tỏ vị thế của bản thân. Ông nội, thời đại thay đổi rồi".

Hổ Tà không nói một lời, nhìn Thanh Nhã rồi lại nhìn không trung. Thời đại thật sự đang thay đổi sao? Ông và Benedict mười lăm đều giống nhau, cả hai người đều muốn làm một số việc, muốn làm cho cả thế giới phải vận chuyển theo phương thức của họ. Nhưng kỳ thực đây cùng lắm chỉ là mong muốn chủ quan của họ mà thôi.

So với Giáo hoàng, có lẽ Hổ Tà đơn giản hơn, dễ nhìn ra điểm này hơn.

Đúng lúc này, ngôi hoặc tinh trên không phát ra ánh sáng mãnh liệt, đột nhiên di chuyển tới gần một ngôi sao, sau đó tỏa sáng rực rỡ. Ngôi sao bị áp sát đó mất dần ánh sáng, biến thành một ngôi sao sa lướt qua không trung.

Toàn bộ chỉ xảy ra trong nháy mắt nhưng lại gây ra chấn động mãnh liệt cho Hổ Tà và Thanh Nhã.

Nhất hoặc, song tử, tam sát, cộng thêm ngôi đế tinh vốn có đại biểu Giáo hoàng tranh bá trời sao, giằng co cực kì mãnh liệt. Ngôi hoặc tinh vẫn thể hiện rất yếu thế, ai ngờ nó đột nhiên phát ra sức mạnh hung mãnh như thế, trực tiếp phá hủy Tham Lang trong Sát Phá Lang.

"Sao Tham Lang rơi rồi, xem ra vị Arthur không nên xuất hiện này quả thật cực kì khó tin".

Thanh Nhã giật mình nói, trong lịch sử chưa từng có ngôi hoặc tinh nào có biểu hiện như vậy, có thể sẽ lóe sáng nhất thời nhưng đều sẽ biến mất nhanh chóng. Chưa bao giờ nghe nói hoặc tinh có thể xâm chiếm vị trí của chủ tinh.

Hổ Tà cười cười, hút một hơi thuốc thật sâu, "Thanh Nhã, con là truyền nhân mới của Chiêm đài vọng nguyệt, con muốn làm thế nào thì cứ làm như thế. Ông già rồi, nên nghỉ ngơi rồi".

"Ông nội..."

Hổ Tà cười cười, "Tin tưởng chính mình, để mọi người tự nắm giữ vận mệnh của mình đi. Chúng ta chỉ là người đứng xem, không nên đưa ra quá nhiều quyết định".

Pháo đài Huy Hoàng, trạng thái của Neberro như không phải đang trong thời chiến, thật sự có phong phạm gặp biến cũng không sợ hãi của đại tướng. Ngay cả William cũng không thể không bội phục khả năng nắm giữ nhịp điệu chiến tranh của Neberro.

Vương tử Phong Thác của Phong Chi Quốc từ nhỏ đã được gọi là thiên tài quân sự, khả năng thao lược tương đối hoàn hảo. Nhưng các chiêu hư hư thực thực của Phong Thác dành cho pháo đài Huy Hoàng đều bị Neberro hóa giải. Quân đoàn Thánh Kị chưa giành được chiến quả gì rất lớn nhưng Phong Thác bên kia cũng hết cách xoay sở. Từ khi giao chiến đến nay song phương đều tổn thất không ít, nhưng Phong Chi Quốc vẫn hoàn toàn không có cách gì đối với pháo đài Huy Hoàng.

"Neberro, lúc nào chúng ta chủ động tiến công một chút, tên Phong Thác kia sắp điên rồi, nhân lúc hắn yếu phải lấy mạng hắn, ta nghe nói bên chiến trường An Tây Titan đánh đâu thắng đó, tiến lên rất mạnh. Nếu như bị hắn cướp công đầu thì chúng ta sẽ rơi xuống hạ phong".

Tình thế vừa tốt hơn một chút Gregg lại muốn tranh công, đúng như lời Neberro, cái nhìn đại cục của gã này quả thật có chuyện.

Lúc này William đi vào, "Quân đoàn trưởng, tin tức vừa truyền đến, quân đoàn trưởng Titan Montaeris tiến vào kim cương cảnh, đánh quốc sư Long Ma bị thương nặng. Đế quốc Saron nhân ban đêm đánh lén, song phương đều thương vong thảm trọng".

Trên mặt William tỏ ra nặng nề, không hề có chút vui vẻ nào. Gregg giật nảy, cái chén cầm trên tay cũng rơi xuống, "Kim cương cảnh? Mẹ nó, đám người điên Montaeris này!"

Ánh mắt Neberro thì tràn ngập lo lắng, "Xem ra cục diện pháo đài An Tây tương đối nguy hiểm. Bệ hạ có mệnh lệnh gì?"

"Thương thế của Long Ma không rõ, nhưng cục diện của chúng ta không thể lạc quan. Một khi pháo đài An Tây bị đột phá thì bên chỗ bệ hạ sẽ hai mặt thụ địch". William nói.

Neberro gật đầu, "Ta biết, nhưng quân lực của Phong Chi Quốc cũng rất mạnh. Chúng ta phải tìm cơ hội, không thể hành động mù quáng".

Chỉ có Gregg ngơ ngác khó hiểu, không phải Titan tiến vào cấp kim cương sao, đánh thủ lĩnh kẻ thù bị thương nặng, đây là chuyện tốt mà.

Có điều Gregg phản ứng lại rất nhanh, điều này cho thấy Titan đã dùng bí pháp nào đó để cưỡng chế tăng lên sức mạnh, nguyên nhân là kẻ thù quá mạnh mẽ.

Sợ rằng bây giờ Titan đã sống dở chết dở hoặc đã chết rồi, mà Long Ma cùng lắm chỉ bị thương, bị thương nặng nhẹ thế nào còn khó mà nói. Chiến trường An Tây đã đến giai đoạn cực kì nghiêm trọng.

Tố chất quân sự của đế quốc Saron quả thật chẳng ra gì, tài năng chỉ huy của Long Ma cũng chẳng đến đâu, nhưng bản thân Long Ma lại rất mạnh mẽ. Hắn không phải người bình thường mà là Hỏa yêu vương có thể nghịch chuyển chiến cuộc.

William và Gregg cũng không biết Neberro nghĩ sao, một điều có thể xác định là pháo đài Huy Hoàng vẫn là thành đồng vách sắt, mà Neberro đã nhận được truyền thừa của Giáo đình sợ rằng cũng không sợ Phong Thác. Nhưng vấn đề đấu tranh nội bộ thì làm thế nào?

Ý Giáo hoàng là làm cho hắn chủ động tấn công, phải giải quyết Phong Thác nhanh nhất có thể. Nhưng tướng ở ngoài có thể không nghe lệnh vua.

William cũng không có cách ép Neberro, tướng lĩnh chủ yếu của quân đoàn Thánh Kị đều là người của Neberro.

"Chiến trường Doran thế nào rồi?" Neberro đột nhiên bỏ qua chủ đề vừa rồi.

William đợi hồi lâu nhưng chỉ có thể nuốt nước miếng, "Chiến trường Doran tương đối xa xôi, tình báo truyền lại tương đối chậm. Bởi vì không có pháo đài bảo vệ nên cục diện hiện nay cũng tương đối khó khăn. Huống chi bên thành Doran đều là lính mới, chỉ cần có thể giữ được cũng đã tốt lắm rồi".

William hiển nhiên cho rằng Neberro muốn để thành Doran chia quân đi. Đây không phải chuyện huyên thuyên sao, quân lực mạnh nhất đế quốc đều đã được đưa đến quân đoàn Thần thú, quân đoàn Thánh Kị và quân đoàn Chói Lọi, Arthur mang một đống rác ngăn cản đám người điên Man Hoang đã khó khăn lắm rồi, nếu như lúc này còn bắt hắn chia quân đến pháo đài An Tây thì không phải muốn hắn chết sao?

Neberro gật đầu, "Cơ hội là phải tìm kiếm mới có, không thể xuất kích mù quáng. Đại nhân William, ngươi cũng biết hiện nay chúng ta chỉ có thể thủ vững, nếu như chia quân đến pháo đài An Tây thì quá nguy hiểm, khác nào uống thuốc độc giải khát. Ý kiến của ta là nên trưng binh ngăn cản một chút, có lẽ chẳng bao lâu sau chúng ta sẽ có thể thay đổi được cục diện".

Neberro nói như chém đinh chặt sắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.