Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 17: Thính Vũ lâu




Kiếm lôi quang là do sức mạnh tự nhiên thuần túy tạo thành, mỗi một kiếm chém xuống đều như sét đánh, dường như muốn đánh Trâu Lượng nát thành mảnh vụn.

Kiếm khí cũng không có cách đột phá tấn công của sức mạnh tự nhiên như vậy, thân thể Trâu Lượng bị đánh bay ra hơn mười mét.

Kiếm lôi quang của Yoria ché thẳng xuống đầu Trâu Lượng, Thần Chết giơ lên đỡ, Trâu Lượng cảm thấy đúng là ngũ lôi oanh đỉnh. Bây giờ hắn toàn lực ra tay thì cho dù là chiến sĩ vàng tối cũng không đỡ được, nhưng hắn vẫn hoàn toàn không phải đối thủ của Yoria.

Vù...

Ầm...

Thân thể Trâu Lượng bị đánh rơi thẳng xuống đất, giữa không trung kiếm lôi quang của Yoria đột nhiên vẫy ra, từng tia sét đánh thẳng xuống đất, quả thực không khác gì thần sấm giáng trần, uy thế không hề kém so với khi Tuyết nữ phát uy hôm kia. Thần uy đáng sợ này cũng cổ vũ các chiến sĩ Man Hoang rất nhiều, họ điên cuồng lao về phía thành Doran, bọn họ đang đi theo thần để chiến đấu.

Thần sấm Yoria.

Vù...

Trâu Lượng phóng lên cao, Thần Chết trong tay vẽ ra từng đạo bóng kiếm chém về phía Yoria.

Tăng...

Thân hình Yoria đột nhiên vặn vẹo biến mất như tia chớp.

Tăng...

Yoria xuất hiện trước mặt Trâu Lượng nhưng lập tức lại biến ra phía sau hắn.

"Ha ha ha ha, Arthur, nói thẳng, ta vẫn rất tán thưởng ngươi, là người thú ngươi đã rất không tồi, nhưng đối mặt với thần thì người mạnh đến mấy cũng chỉ là giun dế. Có thể chết dưới tay ta, trở thành vật tế lễ đầu tiên khi ta thành thần, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh".

Đây chính là tốc độ di động của sấm sét, người thường há có thể nắm bắt được.

Ầm...

Một cước đá Trâu Lượng lên ko, tựa hồ toàn thân Trâu Lượng đều sắp bị nổ tung.

Đây đã không phải sức mạnh của nhân loại, đây là sức mạnh của Lôi yêu vương. Mặc dù kiếm khí có sức sát thương rất mạnh nhưng cũng chỉ là khi đối mặt với người thú.

Bây giờ không phải Trâu Lượng đang đối mặt với người thú nữa.

Đây là nửa thần.

Ầm ầm ầm...

Từng quyền từng cước đánh tới, Yoria tỏ ra tương đối vui vẻ, "Arthur, ngươi cảm thấy ngươi có thể chống đỡ bao lâu? Vì sao ngươi lại trở nên yếu như vậy? Nếu như ngươi quỳ xuống liếm chân ta, nói không chừng ta sẽ thu ngươi làm một thủ hạ".

Trâu Lượng đột nhiên né tránh, một kiếm toàn lực chém tới. Yoria không hề né tránh, tay trái đột nhiên bắt được Thần Chết, đồng thời từng đạo sấm chớp từ trên người tràn ra đánh vào người Trâu Lượng.

"Ngươi biết không, đây là chênh lệch, chênh lệch ngươi vĩnh viễn không thể vượt qua được. Ngươi yên tâm, phụ nữ của ngươi, thành phố của ngươi, con dân của ngươi ta đều sẽ chăm sóc tốt. Ta sẽ làm cho chúng vĩnh viễn quên ngươi, ha ha ha!"

Kiếm thần sấm của Yoria chém rơi đầu Trâu Lượng, nhìn cái đầu Trâu Lượng rơi xuống Yoria đưa tay bắt lấy, ngẩng mặt hú dài.

"Arthur đã chết, thần sấm giáng trần, thiên hạ vô địch!"

Yoria gào thét để phát tiết lửa giận trong lòng. Mặc dù Arthur đã không đủ để làm đối thủ của hắn nhưng giết chết Arthur chẳng khác nào mình đã từ biệt thân phận người phàm. Từ nay trở đi Yoria trước kia đã chết, bây giờ hắn là thần sấm Yoria, một vị thần lịch sử vĩnh viễn phải nhớ kỹ.

"Yoria, bao giờ ngươi mới có thể bỏ được thói quen xấu này thế?"

Thân thể không có đầu đó vậy mà lại mọc lên một cái đầu khác. Trâu Lượng khinh thường nhìn Yoria.

Yoria sửng sốt, "Không thể như vậy!"

Đột nhiên lại một kiếm chém tới, cái đầu mới của Trâu Lượng bay lên, nhưng một cái đầu nữa lại mọc lên rất nhanh.

"Không thể, không thể, chẳng lẽ là phép bất tử của Giáo đình? Không thể nào, trên thế giới này căn bản không có thân bất tử, ta phải đánh nát cả người ngươi ra, ta không tin ngươi còn có thể sống lại!"

Sấm sét bao trùm toàn thân Yoria, sức mạnh từ không trung cuồn cuộn không ngừng tràn vào, kiếm lôi quang mang theo sức mạnh cuồn cuộn chém tới Trâu Lượng.

Sấm sét nổ vang, thân thể Trâu Lượng bị nổ tung thành hàng ngàn mảnh vỡ lấp lánh, Yoria đắc ý cười to.

Nhưng hắn còn đang cười từng mảnh vỡ đó lại tụ lại biến thành Arthur.

Một Arthur sống sờ sờ.

Tại sao có thể như vậy?

Không phải thuật ảo giác, không có thuật ảo giác nào có thể che mắt sức mạnh của Lôi yêu vương. Đây là thật sự, nhưng tại sao có thể như vậy?

Trong cơn giận dữ Yoria cuồn cuộn không ngừng hấp thu sức mạnh, phải mạnh hơn nữa, phải triệt để giết chết hắn.

Hắn nhất định phải chết, phải chết!

Sức mạnh không ngừng tràn vào trong thân thể Yoria, có điều hắn đã quên một điểm, hắn không phải Lôi yêu vương, thân thể hắn vẫn là thân thể người thú. Một thân thể của người thú sẽ không thể hấp thu sức mạnh của tự nhiên không giới hạn như vậy.

Khi Yoria phát hiện bất ổn, hắn hoảng sợ vội vàng ngừng lại. Trong cơ thể đã ngập tràn quá nhiều sức mạnh, đột nhiên hắn nhận thấy không biết từ bao giờ Trâu Lượng đã đi tới trước mặt hắn, Thần Chết chém xuống.

Tăng...

Cái đầu bay lên.

Ầm...

Thân thể Yoria nổ tung vì sức mạnh cuồng bạo, sấm sét đầy trời. Hắn chỉ còn lại một cái đầu với hai mắt trợn trừng. Hắn không thể tin được kết quả lại sẽ là như vậy.

"Ngươi vĩnh viễn cũng không giết chết được thời gian".

Đây chính là năng lực của Trâu Lượng, không phải ảo thuật. Tấn công của Yoria rất mạnh mẽ, nhưng thời gian lại vĩnh viễn khiến tấn công của hắn chỉ có khởi đầu và kết thúc mà không có thời điểm tạo thành hiệu quả.

Sứ giả thời gian.

Cả chiến trường trở nên yên lặng, người thú Man Hoang và chiến sĩ thành Doran đều nhìn lên không trung. Ánh sáng tản đi, trên không trung chỉ còn lại một bóng dáng cùng một cái đầu.

Ai?

Là ai?

"Thần nói, dị đoan chắc chắn sẽ bị trời phạt!" Truyện được copy tại Truyện FULL

Âm thanh của Trâu Lượng như tiếng sấm, đồng thời chiêu hồn lệnh đã được sử dụng. Đã hấp thu đủ linh hồn từ lâu, rồng ma gào thét bay ra. Chiến trường này tràn ngập hơi thở của cái chết mà nó thích nhất.

Đại quân Man Hoang sụp đổ trong nháy mắt, Yoria chết vì bị trời phạt như Trâu Lượng tuyên bố, ác ma giáng lâm.

Trâu Lượng không còn sức mạnh, hắn chỉ có thể trôi nổi ở đó. Cửa thành Doran mở ra, đoàn kị sĩ lao ra khỏi cửa thành. Chiến tranh không còn cần đến hắn nữa.

Các chiến sĩ vung vũ khí điên cuồng chiến đấu, giận dữ tích tụ trong nhiều ngày như vậy bây giờ được phát tiết. Giết giết giết giết!

Đại cục đã định, cho dù thời gian rồng ma xuất hiện không hề dài nhưng vai trò đã đủ. Trên chiến trường, khi bỏ mình tới một phần ba thì quân đội sẽ hoàn toàn mất ý chí chiến đấu, chiến đấu cũng đã kết thúc, chì còn lại sự tàn sát. Man Hoang đã hoàn toàn không còn tự tin, trong giờ khắc này những ảnh hưởng tiêu cực như uể oải và sợ hãi tích lũy hơn nửa tháng nay đều đã tràn ra.

Mắt Yoria vẫn trợn trừng nhìn bá nghiệp tan biến, đến tận giây phút cuối cùng hắn vẫn không biết vì sao Arthur không chết, còn hắn vì sao lại bị giết.

Tứ đại chiến tuyến, chiến tranh trở thành một lần khảo nghiệm tâm linh người thú Mông Gia. Từ khi chiến tranh bắt đầu các con dân Mông Gia đã phải sống trong sợ hãi.

Đặc biệt là tỉnh Thần Ân, gần đây tỉnh Thần Ân vẫn nằm trong trạng thái chạy loạn, mọi người chen lấn chạy tới đế đô. Người nào có chút hiểu biết đều rõ ràng tại thành Doran chỉ có toàn binh lính kém cỏi nhất, tất cả rác rưởi trong quân đội của các thành phố đều bị điều tới quân đoàn Rực Lửa.

Điều này cũng là chuyện thường tình, đi theo quân đoàn Thần thú của Giáo hoàng tất nhiên là vinh dự nhất, là cơ hội tốt để kiến công lập nghiệp. Tới quân đoàn Thánh Kị và quân đoàn Chói Lọi cũng là lựa chọn không tồi, còn lựa chọn cuối cùng mới là quân đoàn Rực Lửa. Quan trọng nhất là quân đoàn Rực Lửa không có pháo đài chắc chắn bảo vệ, vậy mà phải đối mặt với đại quân Man Hoang đã từng đánh lui Phong Chi Quốc. Lấy mạng ra ngăn cản hay sao?

Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng nếu như có chỗ nào bị đột phá trước thì chỗ đó chắc chắn chính là quân đoàn Rực Lửa, hơn mười thành phố phía sau thành Doran đã có hơn nửa số người có tiền chạy về đế đô.

Chiến báo hàng ngày đều bay tới khắp nơi trên đế quốc Mông Gia làm cho con dân Mông Gia thấp thỏm. Người Mông Gia rất tự tin, nhưng đối mặt sự vây công toàn diện của bốn thế lực lớn thì lòng tin của họ đã bị dao động. Tương đối may mắn là khi đối mặt với ngoại lực ba thế lực lớn của Mông Gia không hề tiếp tục tranh đấu nữa, điều này xem như đã tăng thêm một chút hi vọng cho đế quốc.

Avril vẫn ở đế đô, nàng là ngoại viện duy nhất của thành Doran, chịu trách nhiệm tính toán hết thảy các hoạt động, bao gồm cứu viện và vật tư. Avril cũng đang nghĩ cách trưng binh, nhưng ba chiến trường khác đều báo nguy, ngay cả bên phía Giáo hoàng cũng phải tăng quân. Sức chiến đấu của Hannibal quá mạnh, cho dù có pháo đài chắc chắn cũng không biết có thể ngăn cản được đến bao giờ.

Đương nhiên những người thú thông thường không biết tình hình còn đang phải suy đoán, dù sao tứ đại trận tuyến hiện nay còn chưa bị công phá, hơn nữa để phòng ngừa tâm tình hoang mang nguyên lão hội cũng hết sức khống chế tin tức xấu. Chỉ có điều trong lòng bọn họ có ý nghĩ gì thì cũng chỉ có trời mới biết.

"Tiểu thư, hiện nay chúng ta chỉ chiêu mộ được năm trăm người, một nửa trong đó là lính đánh thuê, trình độ cũng chỉ có thể coi như bình thường".

Ritter trở về báo cáo.

Tin tức chưa thể truyền tới đây nhanh như vậy, tin tức cuối cùng Avril nhận được vẫn là khẩn cấp cần thêm quân đội và vật tư. Trên thực tế cơ bản tất cả các chiến trường đều truyền đến tin như vậy, dù sao Avril cũng chỉ là một thế lực mới nổi, trong thời khắc mấu chốt sự chênh lệch với các thế lực cũ sẽ thể hiện rõ.

Hiện nay tình hình nghiêm trọng nhất chính là chiến trường Doran, chiến trường thuận lợi nhất là chiến trường Chói Lọi do Montaeris trấn thủ. Không thể không nói gia tộc chiến thần quả thật lợi hại, nghe nói bây giờ đế quốc Saron đã bị tổn thất nặng nề. Trong khi tin tức từ các chiến trường khác đều rất xấu thì tin chiến thắng từ đây vẫn liên tiếp báo về.

"Sắp xếp cho bọn họ tiến về thành Doran nhanh nhất có thể", Avril nói, "Bên chỗ đại ca có tin tức mới không?"

"Tình hình mặc dù nghiêm trọng nhưng tất cả còn trong kế hoạch, có điều thị trấn Phong và thị trấn Gió Thu có thể không giữ được nữa".

Ritter nói, kỳ thực trong lòng lão cũng rất lo lắng.

Avril gật đầu.

Lúc này tiếng hoan hô từ bên ngoài vang lên.

"Quân đoàn của đại nhân Titan lần nữa giành đại thắng, giết địch trăm ngàn, giết địch trăm ngàn. Đế quốc Saron sắp xong đời rồi, đế quốc Saron sắp xong đời rồi, chúng ta cùng hoan hô vì chiến thần nào!"

Truyền lệnh binh cưỡi chiến mã vẫy lá cờ của quân đoàn Chói Lọi chạy như điên, sự hưng phấn thể hiện rõ trên gương mặt, mọi người ở đế đô tấp nập đổ ra đường phố hoan hô theo.

Đối với người thú thông thường thì chiến tranh không hề tốt đẹp như vậy.

"Đại nhân Titan đúng là tuyệt vời, đế quốc Saron hoàn toàn không phải đối thủ. Có điều thiếu chủ đã nói trong bốn thế lực lớn thì đế quốc Saron chính là yếu nhất". Ritter nói.

Avril gật đầu, "Đế quốc Saron vẫn sinh tồn trong kẽ hở, bị áp chế rất nhiều, căn bản không thể thắng lợi được. Hơn nữa quốc sư của Saron chuyên quyền, gian thần lộng hành, đối mặt với gia tộc Montaeris quả thật rất khó. Ritter, chúng ta vẫn phải cố gắng, bên chỗ đại ca cần trợ giúp nhiều hơn".

"Vâng, tiểu thư".

Ritter cũng rõ ràng, bây giờ hoàn toàn có thể sử dụng hết mọi biện pháp để chiêu mộ binh lính. Một số đoàn lính đánh thuê tương đối có sức mạnh đều bị quân đoàn Thánh Kị mang đi. Gia tộc Nicola và Sanchez có tầm ảnh hưởng lớn hơn họ nhiều, muốn tiền có tiền, muốn thế có thế, còn bọn họ quả thật không có điều kiện gì ra hồn để chiêu nạp binh lính.

"Đợt lương thảo tiếp theo đã lên đường chưa?"

"Người của tiểu thư Lolita nói trong vòng 3 ngày nhất định sẽ xuất phát".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.