Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 6




Sắc mặt của Thiên Nhiên có hơi trầm xuống: “Mình nói tại sao cậu lại đột nhiên muốn dùng tiền giải quyết vấn đề. . . . . . Thì ra là như vậy!”

Thích Nghi liền cười: “Không, Thiên Nhiên, cái đó là thời thế, coi như bọn họ không thông đồng với nhau, mình cũng chỉ có thể làm như vậy.”

“Cho nên nói, lúc mà cậu hỏi người phụ nữ kia muốn bao nhiêu, cũng không biết bọn họ là thông đồng?” Thiên Nhiên có chút giật mình nhìn cô: “Vậy lúc nào thì cậu nhận thấy được bọn họ có chút không ổn?”

“Lúc Phong Chi Sơ cầm điện thoại phát video ra.” Ánh mắt Thích Nghi thâm trầm, đáy mắt sáng tối đan xen.

Thiên Nhiên nhíu mày.

Thích Nghi ngồi dựa lưng vào ghế, khẽ cười nói: “Khi đó cô ta có nhìn người phụ nữ một cái.”

Vấn đề là nằm ở chỗ cái nhìn kia.

“Lúc Phong Chi Sơ nói có chứng cứ là người phụ nữ kia lừa gạt, biểu hiện của người phụ nữ đó quá mức tỉnh táo, cũng không có cảm thấy kinh ngạc chút nào. Nếu như chỉ là vô ý gặp người xa lạ, bà ta nghe được Phong Chi Sơ nói có chứng cứ phạm tội của bà ta, tại sao bà ta không hoảng hốt?” Thích Nghi khẽ mím môi, trong tròng mắt lộ ra chút giễu cợt: “Trình diễn giống như thật, cũng chưa chắc là thật.”

“Thích Nghi, nói như thế, chuyện chúng ta trở về nước, sớm có người biết. Hơn nữa, người kia cũng không đơn giản.” Thiên Nhiên cười khổ: “Hẳn là hắn đi!”

Câu cuối cùng của cô, chính là dùng giọng khẳng định nói.

Thích Nghi lắc đầu: “Chưa chắc.”

Thiên Nhiên cả kinh, ngơ ngác nhìn cô: “Tại sao không phải?”

“Thiên Nhiên, nếu như là hắn, hắn nhất định sẽ không phái một nhân vật non nớt như Phong Chi Sơ tới tiếp cận chúng ta.” Thích Nghi thở dài một tiếng: “Có lẽ biết được chúng ta trở về nước, còn có người khác.”

“Phong Chi Sơ là nhằm vào cậu sao?” Thiên Nhiên lo lo lắng lắng nhìn cô chăm chú.

Thích Nghi trả lời cũng là tránh nặng tìm nhẹ: “Vừa rồi cô ta chính là chụp hình cậu nha!”

Thiên Nhiên lấy cùi chỏ đụng vào bả vai Thích Nghi một cái: “Cô ta là phóng viên có được hay không.”

Thích Nghi trừng mắt nhìn, sau khi cười ha ha một tiếng, nghiêm mặt nói: “Chẳng mấy chốc cô ta sẽ quay lại tìm chúng ta thôi.”

“Mới vừa rồi cậu không trực tiếp vạch trần cô ta, là muốn thay vì cô ta ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng, không bằng chúng ta ở trong tối còn cô ta ở ngoài sáng?”

“Thiên Nhiên, cậu thật thông minh!” Thích Nghi đưa tay bóp mặt cô.

Thiên Nhiên hiếm khi làm một cái mặt quỷ, nhìn cô cười một tiếng.

Tài xế lái xe phía trước nghe được sửng sốt một chút.

Bọn họ đang làm cái gì bí hiểm à?

——— ————————

Thành Đông, Nhã Xá.

Vào lúc đêm khuya, sắc trời như mực, ngôi biệt thự này vẫn sáng trưng như cũ.

Đây vốn là một trong những biệt thự quý tộc của Trần thị, từ trước tới nay nhà họ Trần kinh doanh tập đoàn truyền thông Trung Thiên luôn có tài lực khiến người ghen tỵ, có thể nói là tại giới thương gia tiếng tăm lừng lẫy. Nhưng mà, mấy ngày gần đây tập đoàn này bị nhiều người vây bủa, dẫn đến có hơi hỗn loạn.

Thời gian trước chủ tịch Trần Phi của tập đoàn truyền thông Trung Thiên đã bị cảm nhập viện, con trai Trần Kỳ Chính vừa mới tiếp quản công ty vào hai ngày trước không may gặp tai nạn xe cộ nghiêm trọng, sau khi giải phẫu vẫn còn đang hôn mê.

Nhà họ Trần sáu đời đơn truyền, đến đời của Trần Kỳ Chính, mặc dù phụ nữ của ông nhiều không kể xiết, nhưng không có người nào sinh cho ông một đứa con trai, chỉ có mấy vị thiên kim.

Trước mắt tiếp quản tập đoàn truyền thông Trung Thiên là đại tiểu thư của Trần gia Trần Bích Nhã. Từ lúc nhỏ cô đã được Trần Phi đưa ra nước ngoài học tập, có năng lực quản lý rất mạnh, nhưng bởi vì hai vị chủ tịch liên tiếp gặp chuyện không may, cổ phiếu của tập đoàn truyền thông Trung Thiên bị thiệt hại, giảm rồi lại giảm, công ty đã bị lọt vào khủng hoảng kinh tế mà từ trước đến giờ chưa từng có, mắt thấy, sắp sửa sẽ bị người cùng nghề thâu tóm.

Vì vậy, hiện nay không có đàn ông trấn thủ, nhà họ Trần tựa như bầy kiến không có tổ, loạn thành một đoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.