Kiếm Đàm Bí Kiếp

Chương 38




.

Vân Nhiễm đợi chốc lát cũng không thấy Yến Kỳ có hành động khỏi kinh ngạc, nam nhân này có thể nhẫn, thật sự là lợi hại, bất quá nàng muốn xem hắn có thể nhẫn tới lúc nào.

Trong mắt Yến Kỳ sóng ngầm bắt đầu khởi động, bàn tay nắm chặt, nội lực áp chế khí ngứa, khiến cho hắn dễ chịu một chút, bất quá cũng không thể chấm dứt hoàn toàn, nữ nhân này muốn làm cho hắn thoát y trước mặt mọi người khiến hắn mất mặt, chuyện này là không có khả năng.

Phía sau Định vương Sở Dật Lâm ánh mắt thấy Vân Tử Khiếu nhìn vân Nhiễm lưu luyến, rõ ràng ông rất coi trọng nữ nhi này, Định vương liền đi tới nhìn về phía Vân Nhiễm quan tâm.

“Quận chúa Trường Bình, ngươi có khỏe không, nếu thân thể không thoái mái, có thể về nghỉ ngơi trước.”

Vân Nhiễm nâng mắt nhìn nam tử bên cạnh, phóng khoáng anh tuân, mày kiêm sắc bén khuôn mặt tuấn mỹ, khí phách tôn quý, đây chính là Định vương Sở Dật Lam, nhìn nhắn nhớ đến chuyện sư phụ giao phó, sắc mặt nàng hòa hoãn không ít, ngữ khí cũng ôn hòa.

“Tạ Định vương quan tâm.”

Sở Dật Lâm càng thêm ôn nhu: “Trường Bình vẫn là về nghỉ ngơi trước đ, tẳm ngàn lần không cần mệt mỏi chính mình.”

Vân Tử Khiếu nhìn Vân Nhiễm cùng Định vương trò chuyện, liền ra chào hỏi kahchs nhân, tuyên bố thưởng hoa yến hôm nay bị hủy, ngày khác sẽ mở lại để xin lỗi mọi người.

Thưởng hoa yến bị hủy, mọi tội lỗi đều đổ lên lên đầu tứ tiểu thư Vân Van Tuyeetsm nếu không phải tại nàng đẩy quận chúa Trường Bình vào trong hồ thì làm sao có chuyện về sau. Lại nói tứ tiểu thư cũng thật độc ác, giết hại đích tỷ, lại hại chính mình thật là đáng đời. Tóm lại mọi người đều nói Vân Vãn Tuyết không tốt, về phần Vân Nhiễm, giờ phút này lại giống người bình thường.

Yến Kỳ theo một đám người rời đi vương phủ, đến lúc lên xe ngựa sắc mặt ahwns mới lộ ra vẻ khó coi, tự mình lấy dược ra uống. Trực Nhật cùng Phá Nguyệt, thấy trên mặt chủ tử chảy mồ hôi, sắc mặt nhợt nhạt nổi cả mạch máu lên, liền lo lắng mở miệng.

“Gia, người bị làm sao?”

“Ta bị nhân hạ dược?” Yến Kỳ ngữ khí bình thản, bảo Trực Nhật kiểm tra một chút xem hắn bị trúng độc gì.

Trực Nhật có hiểu biết với y thuật, liền tiến đến kiểm tra cho Yến Kỳ, trầm ổn mở miệng: “Gia, đây là một loại dược độc môn đặc chế, bất quá độc tính không mạnh, sau hai canh giờ sẽ tự tiêu tán.”

“Hai canh giờ,” Yến Kỳ cười càng âm trầm hơn, “Thật sự rất được, Vân Nhiễm ngươi chờ đó cho bản vương.”

Trực Nhật cùng Phá Nguyệt nhìn nhau, chẳng lẽ là quận chúa Trường Bình hja được gia, nàng hạ khi nào, hơn nữa quận chúa có chút khác biệt so với trước kia.

Yến Kỳ không để ý đến suy nghĩ của thuộc hạ, vung tay lên: “Trở về, ta dùng nội lực để kháng cự, sẽ không có vấn đề gì.”

“Ân, chủ tử, hai thuộc hạ lui ra ngoài, liếc nhìn màn xe, chủ tử sao lại không ra lệnh cho bọn họ đi giết quận chúa Trường Bình. Theo lẽ bình thường, đừng nói là hạn dược, chỉ va chạm một cái, cũng đã bị trừng phạt, vậy mà gia không có hạ lệnh trừng trị nàng.

Trong hoa vu hiên, Vân Nhiễm có chút hơi thất vọng, vốn nghĩ làm cho Yến Kỳ mất hình ảnh, ai ngờ định lực của nam nhân đó cũng thật cường đại, loại ngứa ngãy khó chịu đến tận xương mà hắn cũng có thể chịu, nàng có chút bội phục khả năng chịu đựng của hăn. Bất quá đừng tưởng nàng dễ dàng bỏ qua cho dám từ hôn nàng, một chút áy anys cũng không có, nam nhân này nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ.

Vân Nhiễm hành lễ với Định vương, dẫn theo nha hoàn lui ra ngoài, Sở Dật Lâm nhìn nữ tử tao nhã kia rời đi, ánh măt hơi sáng lên, Vân Nhiễm thật sự thay đổi, bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng cũng không có bị sắc đẹp của Yến Kỳ mê luyến, nữ tử này cũng thật đặ biệt.

Định vương nhìn vế phía Vân Tử khiếu, ánh mắt có chút đăm chiêu, chậm rãi dẫn thuộc hạ qua chào hỏi.

Tần Dục Thành nhớ tới ánh mắt Định vương nhìn Vân Nhễm, trong lòng liền thấy khó chịu giống như đồ của mình bị người khác nhòm ngó, nhưng Vân Nhiễm cũng không phải gì đó của hắn a.

Tần Dục Thành đang suy nghĩ nhập thần, có nhân đến vỗ vai hắn: “Dục Thành, ngươi nghĩ gì thế, hôm nay như mất hồn mất vía, có chuyện gì dấu ta phải không?”

Đường Tử Khiên khoanh tay đánh giá Dục Thành, cảm thấy hôm nay hắn có chút khác khác, đến tột cùng sao lại thế hắn không có rõ ràng.

Tần Dục Thành lập tức lắc đầu phủ nhận: “Ta không nghĩ cái gì, là có chút đói choáng vang, ngươi xem một cái thưởng hoa yến đã biến thành như vậy, chúng ta cái gì cũng chưa được ăn, hiện tại ta đói.”

Vừa nói đến, Đường Tử Khiên lại phát hỏa: “Đều tại tên hỗn đản Yến Kỳ, ai bảo đang yên đang lành lại chạy đến phủ Vân vương, nếu không phải tại hắn làm sao mọi người lại không có cơm ăn, hắn từ hôn, còn dám tới cửa tìm chết, ta mà là Vân thúc thúc, ta cũng đánh hắn.”

Đường Tử Khiên oán hận nói xong, nhớ tới Vân Nhiễm lại mở miệng: “ Không bằng chúng ta đi thăm Vân Nhiễm đi, hôm nay nàng đúng là chịu khổ.”

Đường Tử Khiên vừa dứt lời, Tần Dục Thành đã nhảy dựng lên: “Ta không đi, ta đói bụng, ta trở về kiếm đồ ăn.”

Đường Tử Khiên không nói gì, nhìn thân ảnh đang chạy nhanh: “Tiểu tử này, phát điên cái gì a, không đi thì thôi, sao phải kêu gào như vậy.”

Hắn đứng dậy đi ra ngoài, vẫn là để sau hãy đi thăm Vân Nhiễm đi.

“Tần Dục Thành, từ từ đã, chúng ta cùng đi ăn đi.”

Khách nhân đã về hết, một cái thưởng hoa yến tan rã trong không vui.

Về phần Vân Nhiễm, bởi vì rơi xuống hồ, thân mình thật sự là suy yếu, về viện Như Hương liền đi ngủ, cũng không có ăn uống gì. Một người cũng đồng cảnh rơi xuống hồ là tứ tiểu thư Vân Vãn Tuyết, Vân Tử Khiếu hạ lệnh phạt hai mươi đại bản, để khiển trách khiến nàng sống không bằng chết.

Chạng vạng, Vân Nhiễm cuối cùng cũng tỉnh, tinh thần tốt hơn nhiều, mở mắt liền nhìn thấy phụ vương đang ngồi trong phòng nhìn nàng. Trên mặt tràn đầy tự trach: “Nhiễm Nhi, chuyện hôm nay là phụ vương không tốt, khiến con bị người hại chịu khổ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.