Kiếm Đàm Bí Kiếp

Chương 20




Chương 10. Vô đề.

Bên ngoài xe ngựa, thuộc hạ trong phủ Vân vương ngẩng đầu nhìn xung quanh, rôi nhìn nữ tử trong xe ngựa, khuôn mặt bình thường nhưng ánh mắt trong sáng nhẹ hàng như thu thủy, không giống ngày xưa sắc bén hung tợn, Sắc mặt mọi người bỗng chốc thay đổi, ánh mắt hoảng sợ kích động, người người đều dùng tốc độ nhanh nhất gục đầu uống, tự thôi minh hính mình, không đúng, chúng ta nhìn lầm rồi, người trong xe ngựa tuyệt đối không pahir quận chúa, nhất định không phải là nữ ma đầu kia, nàng không phải đang ở Phượng Thai Huyền sao, làm sao có thể xuất hiện trước cửa vương phủ.

Mọi người lâm vào thôi miên, trước xe ngựa Vân Vương phi lại cực kỳ bình tĩnh, trong mắt nàng lóe lên tia âm trầm, mặt lại dang lên từ ái sủng nịnh, trong lờ nói cũng tràn đầy sự thương tiếc đau lòng: “Nhiễm Nhi, ngươi đã hồi kinh, mẫu phi còn đang chờ phụ vuowg ngươi hồi kinh, không ngờ người lại đi Phượng Thai Huyền đón ngươi trước?”

Trước kia Vân Nhiễm đều gọi Vân Vương phi là mẫu phi, đáng tiếc hiện tại nàng không ý định gọi nữ nhân dối trá giả từ bi này, không phải kẻ nào cũng có thể tùy tiện làm mẫu phi nàng.

Thân thể đời trước sớm mất đi mẫu thân, vẫn là vị Vân vương phi này nuôi dạy, đem nàng dưỡng thành kiêu ngạo, ngang ngạnh xúc động, lỗ mãng, kinh đô Đại Tuyên mỗi người đều kinh sợ nữ ma đầu. Mỗi lần Vân Nhiễm gây chuyện nàng còn giả trang một bọ dáng đau lòng tìm mọi cách bảo hộ nàng, khiến cả kinh đô đều nghĩ nữ tử này thiện lương, kỳ thật tất cả đều là dối trá.

Ánh mắt Vân Nhiễm thâm trầm, nụ cười lại càng rạng rỡ.

“Vân vương phi thật là có lòng, Nhiễm Nhi rất cảm động.”

Vân vương phi nghe thấy lời nói của nàng, ánh mắt tối sầm lại, quanh thân tỏa ra bất ân, còn có một cỗ hàn ý lạnh lẽo từ từ đang lên, vì cái gì tiện nha đầu này khiến nàng có cảm giác bất an sợ hãi.

Vân Vãn Sương, lúc này cũng thanh tỉnh, âm thầm quan sát Vân Nhiễm, thấy nàng có điểm không giống với trước kia, đến tột cùng thay đổi ở chỗ nào? Vẫn là người kia, chỉ là cảm giác không đúng? Dung mạo Vân Nhiễm rất bình thường, nhưng quanh thân loại tỏa ra sự cơ trí.

Vân Vãn Tuyết không có sâu sắc như mẫu thân và tỷ tỷ, vừa nghe lừi nói của Vân Nhiễm liền bất mãn mở miệng: “Đại tỷ tỷ, sao người lại dùng giọng điệu đó nói chuyện với mẫu phi, cái gì mà Vân vương phi, người là mẫu phi của tỷ ty nha?”

Vân Nhiễm cười càng đậm, như một đóa bách hợp nhìn Vân Vãn tuyết,”Tứ muội muội chớ hồ đồ, mẫu phi ta đã sớm qua đời.”

Một lời khiến sắc mặt Vân vương phi càng thêm u ám, nhưng lại càng trưng ra vẻ từ ái: “Nhiễm Nhi ngươi có phải đang trách mẫu phi không có phái người đi đón ngươi trở về, kỳ thật mẫu phi đã muốn làm vậy, nhưng vương gia không có trở về, mẫu phi không dám tự quyết.”

Trên thực tế vị Vân vương phi này đã sớm phái người đến Phượng Thai Huyền hạ sát Vân Nhiễm, đáng tiếc nhiều lần nha đầu này đều tránh được.

Không ngờ vương gia lại tự mình đi đón nàng trở về, Vân vương phi không khỏi cắn rắng, sắc mặt càng tỏ ra ôn hòa.

Vân Vãn Sương cũng tiến lên mở miệng: “Đại tỷ tỷ đừng nóng giạn, xuống xe trước, chúng ta luôn mong người trở về.”

“Tam muội muội thật có lòng,” Vân Nhiễm cười, trong xe Lệ Chi cùng anh đào nhanh chóng nhảy xuống, đỡ tiểu thư nhà mình xuống xe.

Vân vương phi lớn tiếng quát đáp hạ nhân: “Một đám đều câm hết sao, không thấy quận chúa đã trở lại?”

Vân vương phi vừa dứt lời, ánh mắt hướng về một gã trung niên mặc y bào màu xanh, gã hiểu ý lập tức quét ánh mắt một vòng quanh đám người, mọi người cũng hiểu ý gật đầu.

Hạ nhân đồng loạt lên tiếng, “Gặp qua quận chúa.”

Vân Nhiễm ánh mắt ôn hòa, khóe môi cười dịu dàng, càng khiễn người ta kinh hãi không tại sao nàng không giống với trước kia, cả người bí hiểm, nàng muốn gây khó dễ sao?

Vân Nhiễm nhẹ giọng đáp lời: “Mọi người đều đứng lên đi.”

“Tạ quận chúa,” Mọi người nhẹ nhàng thở ra, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, sau này đều muốn tránh xa, tránh động chạm tới Vân Nhiễm.

Vân vương phi tiến lên thân thiết cầm tay Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, chúng ta vào phủ trước đi, viện của ngươi trước kia mẫu phi vẫn cho người thương xuy dọn dẹp, có thể trực tiếp vào ở.”

Vân Nhiễm nhìn xuống cánh tay đang lôi kéo mình, ánh mắt hiện lên dịu dàng đáng yêu nhưng lại khiến người ta có cảm giác giống dao nhỏ, Vân vương phi có chút hoảng theo bản năng rút tay về.

Phía sau Vân Vãn Tuyết nhịn không được tức giân, muốn chất vấn nàng lại bị Vân Vãn Sương ngăn lại.

Vân Nhiễm dẫn hai tiểu nha hoàn đi vào, theo sau là đám người Vân vương phi.

Bất quá trong mắt Vân vương phi chợt lóe lên sát khí, mà khuôn mặt vẫn từ ái sủng nịnh.

Đột nhiên có người va vào Vân Nhiễm, một bà tử ngoài năm mươi, mặc áo áo tang bằng vải thô bước chân loạng choạng chắn trước mặt Vân Nhiễm, thấy người trước mặt bà tử bỗng sợ ngây người, ánh mắt sợ hãi, mấp máy môi lại không nói nên lời, trên mặt một chút huyết sắc cũng không có.

Vân vương phi lên tiếng trước: “Nô tài to gan, dám va vào quận chúa, ngươi đây là muốn chết sao?”

Bà tử bỗng giật mình, bùm một tiếng quỳ xuống dập đầu, liên thanh cầu xin: “Quận chúa tha mạng, xin quận chúa bỏ qua cho nô tỳ, từ nay về sau nô tỳ không dám xuất hiện trước mặt quận chúa nữa.”

Mọi người đều giật mình nhìn tình huống trước mắt, không ít người âm thầm thay bà tử cầu nguyện một phen, cái này không phải động vào vết thương quận chúa sao, chẳng lẽ bà không biết quận chúa ghét nhất chính là mình sao? Lạ còn có can đảm đến va chạm trước mặt nàng, đúng là tự đi tìm chết.

Vân vương phi chỉ vào bà tử nói với Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, người xem điêu nô này dám va chạm ngươi, ngươi định xử lý thế nào?”

Vân Nhiễm híp mắt lại nhìn bà tử, trong đầu hiện lên chút ẩn tượng, ngườ này chính là nhũ mẫu cực kỳ yêu thương Vân Nhiễm, đối xử với nàng như con ruột, Vân Nhiễm đối với bà cũng không tê, chẳng qua sau đó lại xảy ra một số chuyện khiến Vân Nhiễm chán ghét bà, nguyên nhân là do nhũ mẫu trộm đồ của nàng khiến nàng cảm thấy mất mặt, cho nên cực kỳ tức giận, sự việc không chỉ xảy ra một mà còn tái diễn, khiến nàng hoàn toàn thất vọng, mỗi lần nhìn thấy bà vú liền nổi nóng, hạ lệnh đuổi nàng đi không cho phép bà xuất hiện trước mặt nàng, mỗi lần nhìn thấy còn muốn giáo huấn bà, việc này truyền ra ngoài không ít người đều nói nàng vong ân phụ nghĩa, không xứng làm người, đến nhũ mẫu cũng không buông tha.

Kỳ thật nhũ mẫu là bị người ta tính kế, thân là nhũ mẫu của Vân Nhiễm đâu có đến mức thiếu thốn, đáng tiếc thân thể đời trước lại trúng kế, còn tự mình rước lấy những lời khó nghe. Vân Nhiễm tiến về phía nhũ mẫu, vương phủ không ít người nín thở, trong lòng e sợ bà tử này chỉ sợ không có đường sống.

Phía sau Vân Nhiễm, mẫu tử Vân vương phi ba người không khỏi nử nụ cười.

Thanh âm Vân Nhiễm ôn nhu vang lên: “Triệu má má, xin đứng lên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.