Kích Thích Cấm Kỵ

Chương 25: Hung hăng phản kích




Như mọi ngày nó cứ sáng đi làm trưa đến thăm anh, anh nó vẫn vậy dù cho là đang hôn mê nhưng anh nó vẫn đẹp nét đẹp của sự thuần khiết, nét đẹp của một ác quỷ mang đôi cánh màu trắng tinh khôi, nét đẹp của sự yêu thương,....Nó thầm nghĩ mình đã từng làm được gì cho anh chưa nhỉ, từng lời nói cử chỉ của anh lại quay về trong tìm thức của nó......

''anh hai ơi em nhớ anh nhiều lắm

-Vy đó hả dạo này em lớn nhanh nhỉ?





-anh về có mua quà cho em không?

-có chứ quên chắc anh sống yên với em quá





-em ăn nhiều một chút

-này Stop anh định vỗ béo em thành con heo à?

-ừ vỗ càng béo ôm càng sướng





-em là heo đội lớp người à?

-này anh không nói gì em anh ăn không ngon à?

-anh nào có

-thế thì tốt

.........'''

Từng dòng ký ức chợt hiện về, anh nó một người anh mẫu mực, yêu thương chiều chuộng nó, luôn luôn bênh vực cho nó mỗi khi nó bị ba mẹ mắng, lúc nào cũng ân cần chăm lo cho từng bước chân của nó,....giờ đây anh lại phải nằm một chỗ không thể nói không thể cười, không thể vui vẻ với nó như ngày xưa có phải là tại nó không?-em ngốc lắm phải không anh?


-.......


-em không thể làm gì giúp anh được hết cả, em chỉ gây ra toàn rắc rối cho anh thôi!


-......


-anh mau tỉnh lại nhé!


-.......


-anh à! anh đừng ngủ nữa em nhớ anh lắm rồi! chị Minh Châu ấy bây giờ chị ấy rất đẹp và quyến rũ nếu anh không mau tỉnh lại thì chị ấy sẽ bị người khác cướp mất đó


-.........


-nữa năm nay em lúc nào cũng túi bụi trong công việc là tại ai chứ, tự nhiên em đang được ăn chơi thoải mái thì anh lại thành ra như vầy cuối cùng người lãnh hậu quả là em nè, làm mệt muốn chết.


-........


-thôi cũng đã trưa rồi em phải đến công ty đây _nó như một đứa tự kỷ cứ nói một mình dù cho là anh không phản ứng chút gì, anh nó vẫn còn sống nên nó vẫn còn niềm tin vào ngày mai. Nó sẽ làm cho anh nó thấy nó không phải là một con nhóc vô dụng lúc nào cũng nép sau lưng anh mình, nó phải thật mạnh mẽ và kiên cường lên đánh bại mọi thứ vì nó là Lâm Tuyết Vy mà đâu dễ bị bắt nạt như thế chứ. Chẳng bao lâu Gia Bảo lại trở về, cậu do là nghe được chuyện gia đình của nó nên lập tức xin ba mẹ quay về nó biết nó đang rất đau khổ nó cần một chỗ dựa vững chắc và lúc này là thời điểm tốt nhất, cậu phải chiếm được trái tim nó.

---------------------------------------------------

Cám ơn tất cả các bạn đã ủng hộ truyện của mình, mình biế mình viết còn kém cõi lắm luôn á! nên mong mọi người đừng chê nha!

Truyện mình viết thì không có trật tự cho lắm đôi lúc thiếu đầu thiếu đuôi nữa chứ hihi mong các bạn thông cảm cho mình, trường mình đi học lại nữa ôi thật là.....

Thôi quay lại truyện nào

----------------------------------------------------


Từ ngày trở về Bảo cứ đi theo nó lúc nó khóc cậu là người lau nước mắt, lúc nó buồn cậu luôn tìm mọi cách để nó vui vẻ lên, còn những lúc nó trực ca đêm do sổ sách quá nhiều cậu đều ở lại với nó, cậu cũng gia nhập vào công ty nó làm, nó hiện đang làm tổng giám đốc , Bao thì đảm nhiệm chức vụ thư ký của tổng giám đốc.

Nó ngồi ở bàn làm việc, không ngừng đánh máy vi tính, cửa phòng bật mở là Bảo.


-tổng giám đốc, hợp đồng lần này đã được ký kết _ Bảo


-a cám ơn cậu _ nó gật gật đầu miệng thì cứ nói.


-dự án lần tới cậu có thể giúp tôi không?_nó


-chỉ cần cậu bảo là tớ sẽ làm _ Bảo


-Thôi cậu đi làm việc đi, trưa tớ mời cậu ăn cơm _nó


-ừ_Bảo nói rồi đi ra khỏi phòng.


12 giờ trưa.

Nó nói là làm, lúc nghĩ trưa nó liền mời Bảo đi ăn, nó và Bảo đi đến một quán ăn, 2 người gọi đủ thứ món để ăn coi như nó báo đáp Bảo đi.


Mấy nhân viên của nó nhìn thấy thì cứ xì xầm to nhỏ.


-hình như tổng giám đốc và thư ký Bảo yêu nhau thì phải?


-ừ, tui cũng nghĩ vậy


-mà nhìn họ đẹp đôi thật.


-.....bla......bla


Nó nghe thấy thì vô cùng khó chịu nó phán ra 2 từ thôi mà cũng khiến cho cả đám kia im thin thít.


-cắt lương _nó nói rồi vẫn ăn ngon lành, còn mấy cô gái chàng trai lúc nảy thì mặt mày bí xị.


-dạo này ác dữ hen _ không biết nhỏ và cậu từ đâu chui ra làm nó hú hồn một phen, cậu và nhỏ là trưởng phòng nhân sự và phó phòng tài chính đấy.


-tao mà _nó


-ầy ăn mà không rủ gì hết vậy?_nhỏ


-công việc thế nào rồi Vy?_cậu


-vẫn bình thường _nó


-ừ_cậu


-ăn đê_nhỏ không biết lấy từ đâu ra một đống thức ăn.


-.....................


Bốn người họ ngồi ăn rôm rả nói đủ thứ truyện, làm nó cũng vui lây, nó không còn là con Vy ngày nào nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.