Kích Thích Cấm Kỵ

Chương 20: La Thiểm Phi




“James?”

Có một khoảng im lặng ở đầu dây bên kia. Chilton nói, “Đặc vụ Dance,” giọng ông có vẻ mệt mỏi. “Lại có thêm tin xấu sao?”

“Tôi đã tìm ra một số bằng chứng cho thấy Travis không phải là người đã để lại những cây thập tự.”

“Cái gì?”

“Tôi không hoàn toàn chắc chắn, nhưng theo tình hình hiện tại, cậu ta có thể chỉ là kẻ thế mạng. Có ai đó đang dàn dựng để làm như cậu ta chính là tên sát nhân.”

Chilton thì thầm, “Và cậu bé thực ra vô tội từ đầu?”

“Tôi e là vậy,” Dance giải thích những gì cô đã phát hiện được - về người thực sự ngồi sau tay lái chiếc xe hôm mùng Chín tháng Sáu - cũng như khả năng các bằng chứng đã bị sắp đặt.

“Tôi nghĩ ông chính là đích ngắm cuối cùng,” cô nói thêm.

“Tôi ư?”

“Ông đã đăng nhiều câu chuyện khá bỏng tay trong suốt sự nghiệp của mình. Và hiện ông đang viết về nhiều chủ đề gây tranh cãi. Tôi nghĩ có những người sẽ rất vui được thấy ông bị chặn lại. Tôi đoán trước đây ông cũng đã từng bị đe dọa.”

“Vô số lần rồi.”

“Hãy quay lại tìm trong blog của ông, tìm lại tên của tất cả những người từng đe dọa ông, những kẻ có thể sẽ muốn thanh toán nợ nần vì điều gì đó ông từng nói, hoặc lo lắng ông đang điều tra một chuyện mà họ không muốn bị công bố. Hãy chọn ra những đối tượng nghi vấn tiềm tàng nhất. Và hãy tìm lùi trở lại một vài năm.”

“Tất nhiên. Tôi sẽ lập ra một danh sách. Nhưng cô nghĩ tôi thực sự đang bị đe dọa sao?”

“Đúng thế.”

Ông ta im lặng. “Tôi lo lắng cho Pat và bọn trẻ. Chúng tôi có nên rời khỏi khu vực này không? Có thể tới chỗ nhà nghỉ của chúng tôi. Nó nằm ở Hollister. Hay tới một khách sạn.”

“Nhiều khả năng một khách sạn sẽ an toàn hơn. Trong hồ sơ đã ghi rõ việc ông sở hữu ngôi nhà kia. Tôi có thể thu xếp để gia đình ông tới thuê phòng tại một trong các nhà nghỉ dùng cho nhân chứng. Dưới danh tính giả.”

“Cảm ơn cô. Cho chúng tôi vài giờ. Pat sẽ chuẩn bị đồ đạc, và chúng tôi sẽ rời đi ngay sau một cuộc gặp tôi đã lên lịch.”

“Tốt.”

Cô đang định gác máy thì Chilton nói, “Đợi đã. Đặc vụ Dance, có một chuyện.”

“Gì vậy?”

“Tôi có một ý tưởng... về chuyện ai có thể là số một trong danh sách.”

“Tôi sẵn sàng ghi lại đây.”

“Cô không cần đến giấy bút đâu,” Chilton đáp.

~*~

Dance và Ray Carraneo chậm rãi tiếp cận ngôi nhà sang trọng của Arnold Brubaker, người đứng đằng sau dự án nhà máy khử mặn nước biển, nếu hoạt động, theo quan điểm của Chilton, sẽ hủy hoại Bán đảo Monterey.

Chính Brubaker là người Chilton đã coi là lựa chọn số một trong diện tình nghi. Hoặc đích thị ông hoàng của kế hoạch khử mặn nước biển này, hoặc kẻ nào đó được ông ta thuê. Và Dance nghĩ điều này rất có khả năng là đúng. Cô đang vào mạng bằng máy tính trên xe, đọc chuỗi “Khử mặn... và tàn phá” trong những bài đăng hôm Hai mươi tám tháng Sáu.

Http://www.thechiltonreport.com/june28.html

Từ bài phóng sự và những bình luận, Dance suy đoán chủ nhân blog đã tìm ra những mối liên hệ với Las Vegas của ông chủ dự án, những điều khiến người ta nghi ngờ đến tội phạm có tổ chức, cũng như những hoạt động mua bán bất động sản tư nhân của ông ta, rất có thể động chạm tới các bí mật Brubaker không muốn để lộ ra.

“Sẵn sàng chưa?” Dance hỏi Carraneo trong khi đăng xuất.

Anh ta gật đầu, và hai người cùng chui ra khỏi xe.

Dance gõ cửa.

Cuối cùng thì vị doanh nhân với khuôn mặt đỏ lựng - vì ánh nắng chứ không phải bực dọc, Dance suy đoán - bước ra mở cửa. Ông ta có vẻ ngạc nhiên khi thấy các vị khách. Vị chủ nhà chớp mắt và không nói gì trong khoảnh khắc. “Tôi đã gặp cô ở bệnh viện. Cô là…?”

“Đặc vụ Dance. Đây là đặc vụ Carraneo.”

Đôi mắt ông nheo lại nhìn ra phía sau cô.

Tìm xem lực lượng hỗ trợ ở đâu chăng? Cô tự hỏi.

Và nếu đúng thế, thì là lực lượng hỗ trợ của cô? Hay của chính Brubaker?

Cô thoáng cảm thấy ớn lạnh sợ hãi. Những kẻ giết người vì tiền là những kẻ tàn bạo nhất, theo đánh giá của cô.

“Chúng tôi đang tiếp tục điều tra vụ việc có liên quan tới ông Chilton đó. Ông vui lòng cho phép tôi đưa ra vài câu hỏi chứ?”

“Cái gì? Cuối cùng gã khùng hay châm chích vẫn kiện cáo hay sao? Tôi cứ nghĩ chúng tôi đã…”

“Không, không có kiện tụng nào hết. Chúng tôi vào được chứ?”

Người đàn ông vẫn giữ nguyên vẻ ngờ vực. Đôi mắt vị chủ nhà lẩn tránh cái nhìn của Dance, ông ta gật đầu mời họ vào rồi buột miệng, “Gã ta là một kẻ điên, các vị biết đấy. Ý tôi là, tôi nghĩ có thể chứng nhận được điều đó.”

Dance nở một nụ cười vô thưởng vô phạt.

Liếc nhìn thêm lần nữa ra ngoài, Brubaker đóng cửa lại, rồi khóa trái.

Ba người đi qua căn nhà, một nơi trống trải, nhiều căn phòng không hề có đồ đạc gì. Dance tin cô vừa nghe thấy tiếng răng rắc vang lên gần đó. Rồi một âm thanh tương tự vọng lại từ một căn phòng khác.

Ngôi nhà đang được sắp xếp, hay Brubaker có các trợ lý ở đây?

Trợ lý, hay những trợ thủ cơ bắp?

Họ cùng bước vào một phòng làm việc ngồn ngộn giấy tờ, bản in, tranh ảnh, tài liệu pháp lý. Một mô hình thu nhỏ của nhà máy khử mặn nước biển được công phu dựng lên trên một trong các mặt bàn.

Brubaker nhấc vài tập báo cáo dày cộp được buộc vào nhau lên khỏi mấy cái ghế rồi ra dấu mời hai đặc vụ ngồi. Ông ta cũng ngồi xuống đằng sau một bàn làm việc lớn.

Dance nhìn thấy các bằng chứng nhận treo trên tường. Còn có cả các bức ảnh chụp chung Brubaker cùng những người trông khá quyền thế mặc đồ vest - có thể là chính trị gia hay các doanh nhân khác. Thông thường, mọi chuyên gia thẩm vấn đều ưa thích các bức tường phòng làm việc; chúng hé lộ rất nhiều về đối tượng.

Từ những bức hình này, cô đi đến suy đoán Brubaker là một người thông minh (các bằng cấp, khóa đào tạo chuyên ngành), hiểu biết về mặt xã giao (nhiều danh hiệu, giải thưởng danh dự từ các thành phố và hạt). Và cứng rắn; dường như công ty của ông ta đã xây dựng nhà máy khử mặn nước biển ở Mexico và Colombia. Nhiều bức ảnh cho thấy ông xuất hiện giữa một đám người đeo kính mát, bộ dạng đầy cảnh giác - các vệ sĩ. Những gã đó đều giống nhau trong tất cả các bức hình, có nghĩa bọn họ là vệ sĩ cá nhân của Brubaker, chứ không phải người do chính quyền sở tại cung cấp. Một trong số này có mang súng máy.

Liệu có phải bọn họ là nguyên nhân gây ra những tiếng răng rắc gần đó - mà cô lại vừa nghe thấy, có vẻ còn đang lại gần hơn?

Dance hỏi về dự án nhà máy khử mặn, thế là ông ta tuôn ra một tràng dài bất tận đầy chất thương mại về công nghệ hiện đại nhất mà nhà máy đó sẽ sử dụng. Cô nghe thấy những từ như “quá trình lọc”, “màng”, “thùng chứa nước ngọt”. Brubaker dành cho hai nhân viên điều tra một bài lên lớp ngắn về chi phí rất thấp của những hệ thống mới cho phép hiện thực hóa việc tạo ra nước ngọt bằng khử mặn một cách kinh tế.

Cô tiếp nhận chút ít thông tin, thay vào đó vờ tỏ vẻ quan tâm và tập trung vào nghiên cứu hành vi cơ bản của vị chủ nhà.

Ấn tượng đầu tiên của Dance là Brubaker dường như không hề bối rối trước sự có mặt của họ, mặc dầu những nhân vật thuộc kiểu “Machiavelli điển hình” hiếm khi bị chao đảo bởi những mối liên hệ với con người - dẫu là quan hệ lãng mạn, xã hội hay nghề nghiệp. Thậm chí những nhân vật này còn đón nhận tình thế đối đầu một cách bình thản. Đó là một khía cạnh làm bọn họ trở nên rất tài năng. Và nguy hiểm một cách tiềm tàng.

Dance những muốn có nhiều thời gian hơn để thu thập thông tin cơ bản, song cô cảm nhận được tình thế khẩn cấp, vì vậy cô chấm dứt màn thao thao bất tuyệt của ông ta lại và hỏi, “Ông Brubaker, ông đã ở đâu vào lúc một giờ chiều hôm qua và mười một giờ sáng nay?”

Thời điểm diễn ra hai cái chết của Lyndon Strickland và Mark Watson.

“À, tại sao?” một nụ cười. Nhưng Dance không rõ đằng sau nó là cái gì.

“Chúng tôi đang tìm hiểu về một vài mối đe dọa nhằm vào ông Chilton.”

Đúng, cho dù, tất nhiên rồi, chưa phải toàn bộ sự thật.

“Ồ, ông ta phỉ báng tôi, và bây giờ tôi lại bị buộc tội?”

“Không phải chúng tôi đang buộc tội ông, ông Brubaker. Nhưng ông có thể làm ơn trả lời câu hỏi của tôi được không?”

“Tôi không buộc phải trả lời. Tôi có thể yêu cầu các vị rời khỏi đây ngay lập tức.”

“Đúng thế. Ông có thể từ chối hợp tác. Nhưng chúng tôi hy vọng ông không làm vậy.”

“Các vị có thể hy vọng gì tùy thích,” ông ta gằn giọng. Nụ cười trở nên đắc thắng. “Tôi hiểu chuyện gì đang diễn ra rồi. Xem ra cô đã bị nhầm lẫn suốt từ đầu đến giờ, đặc vụ Dance? Rất có thể không phải một cậu nhóc vị thành niên bị tâm thần nào đó đã đe dọa mọi người như trong một bộ phim kinh dị tồi. Mà trên thực tế ai đó đã lợi dụng cậu nhóc, biến cậu ta thành vật thế thân để nhận tội giết James Chilton, phải vậy không?”

Cừ đấy, Dance thầm nghĩ. Nhưng như thế liệu có nghĩa là ông ta đang đe dọa họ không? Nếu ông ta chính là “ai đó” như bản thân vừa nhắc đến, thì phải, đúng là vậy.

Carraneo liếc nhanh về phía cô.

“Nghĩa là các vị đã bị xỏ mũi.”

Có rất nhiều nguyên tắc quan trọng trong thẩm vấn và hỏi cung được coi như nguyên tắc số một, song quan trọng bậc nhất là: Không bao giờ được để những lời công kích cá nhân ảnh hưởng đến bạn.

Dance nói bằng giọng vừa phải, “Đã có một loạt tội ác rất nghiêm trọng xảy ra, ông Brubaker. Chúng tôi đang điều tra mọi khả năng. Ông từng có xung đột với James Chilton, và đã một lần tấn công ông ấy.”

“À,” vị chủ nhà nói bằng giọng phản bác, “và cô thực sự nghĩ rằng gây gổ một cách công khai với kẻ tôi đang ngấm ngầm muốn giết là hành động khôn ngoan nhất trên đời chăng?”

Hoặc cực kỳ ngu ngốc, hoặc quá khôn ngoan, Dance thầm trả lời. Sau đó cô hỏi, “Ông đã ở đâu vào những thời điểm tôi đề cập đến? Ông có thể cho chúng tôi biết, cũng có thể từ chối nhưng chúng tôi sẽ vẫn tiếp tục điều tra.”

“Cô cũng là một kẻ quấy rầy khó chịu chẳng kém gì Chilton. Thực lòng mà nói, đặc vụ Dance, cô còn tệ hơn. Cô nấp sau tấm phù hiệu của mình.”

Carraneo cựa quậy song không nói gì.

Cả Dance cũng im lặng. Hoặc là vị chủ nhà sẽ cung cấp thông tin cho họ, hoặc ông ta sẽ tống khứ hai người ra khỏi cửa.

Sai bét, Dance chợt nhận ra. Vẫn còn một lựa chọn thứ ba, lựa chọn vẫn ngấm ngầm ám ảnh từ lúc cô nghe thấy những tiếng răng rắc kỳ lạ trong ngôi nhà dường như vắng vẻ này.

Brubaker đang tìm một món vũ khí.

“Tôi đã chịu quá đủ với chuyện này rồi,” ông ta thì thầm, đôi mắt mở to tức giận, mở toang ngăn kéo bàn trên cùng ra. Bàn tay ông ta thò vào trong.

Trong đầu Dance chợt lóe lên hình ảnh các con cô, rồi đến chồng cô và Michael O’Neil.

Làm ơn, cô thầm nghĩ, cầu mong mình đủ nhanh…

“Rey, đằng sau chúng ta! Ẩn nấp ngay!”

Và khi Brubaker ngước mắt lên, ông thấy mình đang nhìn chằm chằm vào nòng khẩu súng ngắn Glock của Dance trong khi Carraneo đang chĩa súng về phía đối diện, hướng ra cửa phòng làm việc.

Cả hai đặc vụ đều đang quỳ xuống.

“Chúa ơi, bình tĩnh nào!” ông ta kêu lên.

“Đến giờ vẫn an toàn,” Carraneo nói.

“Kiểm tra bên ngoài,” cô ra lệnh.

Chàng trai trẻ nhẹ nhàng di chuyển tới bên cửa, đứng nép vào một bên, rồi dùng bàn chân đá cửa mở ra. “An toàn.”

Anh ta quay lại chĩa súng khống chế Brubaker.

“Từ từ giơ hai tay của ông lên.” Dance nói, khẩu Glock vẫn chĩa ra khá vững vàng. “Nếu ông đang có vũ khí trong tay, thả nó xuống ngay lập tức. Không được giơ lên hay hạ xuống. Hãy thả nó xuống. Nếu không - ngay bây giờ - chúng tôi sẽ bắn. Hiểu chứ?”

Arnold Brubaker thở hắt ra. “Tôi không có súng.”

Cô không nghe thấy tiếng một khẩu súng rơi xuống mặt sàn đắt tiền, nhưng ông ta đang đưa hai bàn tay lên rất chậm rãi.

Không giống hai bàn tay Dance, chúng không hề run rẩy chút nào.

Trong những ngón tay hồng hào của nhà phát triển dự án là một tấm danh thiếp, được ông ném về phía cô một cách khinh khỉnh. Hai đặc vụ cho lại vũ khí vào bao. Và ngồi xuống.

Dance nhìn vào tấm danh thiếp, nghĩ lại tình huống không thể vụng về hơn. Trên đó có biểu tượng mạ vàng của Bộ Tư pháp - con đại bàng và dòng chữ in rất nét. Cô biết rất rõ về những tấm thẻ của nhân viên FBI. Vẫn còn cả một hộp đầy ở nhà: Danh thiếp của chồng cô.

“Hôm qua, vào thời điểm cô nói đến, tôi đang gặp Amy Grabe, đặc vụ phụ trách văn phòng San Francisco của Cục Điều tra Liên bang. Chúng tôi đã gặp nhau tại đây và tại khu vực dự án. Từ khoảng mười một giờ đến ba giờ chiều.”

Ồ.

Brubaker nói, “Quá trình khử mặn nước biển cùng các cơ sở hạ tầng về nước khác là những mục tiêu của bọn khủng bố. Tôi đã làm việc với An ninh Nội địa và FBI để đảm bảo nếu dự án được tiến hành, sẽ có những biện pháp an ninh thích đáng.” Ông ta bình thản nhìn Dance đầy coi thường. Đầu lưỡi chạm lên một phía môi. “Tôi hy vọng sẽ có các nhân viên liên bang tham gia. Tôi đã mất hết niềm tin vào lực lượng cảnh sát địa phương.”

Kathryn Dance không định xin lỗi. Cô sẽ liên lạc để kiểm tra lại với đặc vụ Amy Grabe, người cô biết rõ và tôn trọng, bất chấp những khác biệt về quan điểm. Và cho dù có bằng chứng ngoại phạm cũng không thể loại trừ khả năng ông ta thuê sát thủ thực hiện những vụ giết người trên, Dance cũng khó lòng tin được một kẻ có quan hệ chặt chẽ đến thế với FBI và DHS[1] lại mạo hiểm tự mình đi gây án. Bên cạnh đó, mọi biểu hiện của Brubaker đều gợi ý rằng ông ta đang nói thật.

[1. Department of Homeland Security: Bộ An ninh Nội địa.]

“Được rồi, ông Brubaker. Chúng tôi sẽ xác minh những gì ông vừa nói.”

“Tôi hy vọng cô sẽ làm thế.”

“Tôi rất cảm ơn ông đã dành thời gian.”

Carraneo đưa mắt e dè nhìn về phía cô. Dance đảo mắt đi hướng khác.

Khi họ ra đến cửa, Brubaker nói, “Đợi chút đã.” Hai đặc vụ quay lại. “À, tôi nói có đúng không?”

“Đúng không?”

“Về chuyện cô nghĩ ai đó đã giết cậu nhóc và biến cậu ta thành kẻ thế mạng trong một âm mưu nhằm khử Chilton ấy?”

Một thoáng im lặng. Rồi cô nghĩ: Sao lại không nhỉ? Và Dance trả lời, “Phải, chúng tôi nghĩ có khả năng là vậy.”

“Đây,” Brubaker viết nguệch ngoạc gì đó lên một tờ giấy rồi đưa nó cho cô. “Tay này là một nhân vật cô nên để mắt đến. Ông ta sẽ rất vui được làm cho cái blog đó... và cả chủ nhân của nó... biến mất.”

Dance nhìn xuống dòng ghi chú.

Rồi tự hỏi tại sao chính cô lại không nghi ngờ tới nhân vật này trước đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.