Kích Thích Cấm Kỵ

Chương 17: Vị hôn phu trong truyền thuyết




Ariana đang đứng trên một chiếc ghế trong nhà bếp, vói lên lấy một chiếc hộp để trên kệ cao. Manfred tình cờ đi ngang, thấy thế liền đến vói lấy cho nàng, rồi một cách rất tự nhiên anh đưa hai tay ôm eo nàng đỡ nàng xuống ghế. Nàng hơi đỏ mặt, cám ơn anh ta, rồi đi pha cho anh một tách trà như thường lệ. Nhưng nàng cảm thấy một điều gì khác lạ. Hình như có một dòng điện ngầm nào đó vẫn nằm chôn kín trong hai con người đang ưu tư này. Nàng pha trà cho anh mà quên bỏ đường, và lúc nàng quay đi, tự nhiên cũng đỏ mặt.

Lúc dùng bữa tối họ cũng lặng lẽ. Sau đó anh lại đề nghị đi dạo. Lần này không bị máy bay oanh kích như lần trước. Chỉ tới quá khuya mới có báo động. Họ tỉnh thức rất mau nhưng cũng không kịp chạy ra ngoài, đành chui xuống hầm trong nhà. Trong hầm Manfred có để sẵn một chiếc vali đựng sẵn áo quần, phòng hờ khi cần phải thay vội để đi. Nhưng anh đã quên dặn Ariana để sẵn đồ của nàng ở đấy. Nhân lúc này anh dặn luôn. Nhưng Ariana nhún vai. Manfred liền hỏi:

-- Cô không quan tâm đến chuyện được sống sót à?

-- Để làm gì?

-- Cô còn trẻ quá. Cô sẽ xây dựng lại cuộc đời. Khi chiến tranh chấm dứt cô còn biết bao nhiêu chuyện trước mắt !

-- Ông quan tâm đến vậy à? Ông thấy được sống sót là quan trọng lắm sao?

Manfred dịu giọng nói:

-- Chính lúc này mới thấy còn được sống là quan trọng. Và chính cô có lúc cũng sẽ thấy như thế.

-- Sao thế? Có gì quan trọng đâu? Chiến tranh kiểu này chắc không bao giờ chấm dứt ! - Có tiếng bom nổ bên ngoài. Nhưng nàng có vẻ chẳng sợ hãi gì, chỉ có vẻ buồn bã vô hạn. Nàng muốn bom nổ giết tiệt hết bọn Quốc Xã, lúc đó nàng sẽ được tự do, hoặc chết.

-- Ariana, tôi cam đoan với cô là chiến tranh sẽ chấm dứt, không bao lâu nữa đâu ! - Anh cầm tay nàng một cách dịu nhẹ. Tự nhiên Ariana có một xúc động kỳ lạ. Hồi lâu anh ta kéo nàng ngồi sát lại gần anh. Nàng cũng không buồn chống cự. Và nàng thấy môi anh ta áp xuống môi nàng. Anh ta vuốt ve nàng, Ariana nghe rõ tiếng tim anh ta đập thình thịch. Nghẹt thở quá, nàng đẩy anh ra. Manfred vội nói:

-- Rất tiếc Ariana... Tôi rất tiếc... Lẽ ra... - Nhưng anh ta ngạc nhiên thấy nàng hôn lên môi anh ta để anh khỏi nói nữa. Rồi cả hai cùng ra khỏi hầm, vì đã hết báo động. Nàng đi lên phòng riêng của nàng.

Sáng hôm sau cả hai đều không đá động gì đến chuyện núp dưới hầm khi hôm. Nhưng từ đấy mỗi ngày sự gần gũi có vẻ thân thiết hơn, và cả hai đều thấy quyến luyến nhau hơn. Một buổi sáng kia nàng vừa thức giấc thì thấy Manfred đã đứng trong phòng nàng.

-- Manfred, có gì thế? - Lần đầu tiên nàng gọi tên anh ta cách thân mật. Hình như anh ta cảm thấy mình có lỗi vì đường đột, nên vội quay ra. Ariana gọi:

-- Manfred, anh làm gì thế?... Đi đâu vậy...

Anh quay lại nhìn, và bảo:

-- Rất tiếc... Đáng lẽ ra tôi không nên thế... - Nhưng Ariana đưa hai tay về phía anh. Anh mỉm cười bước tới, và bảo:

-- Ariana... Cô chỉ là một cô bé... Không hiểu tại sao tôi nằm nơi phòng cứ nghĩ liên miên về cô mấy tiếng đồng hồ... Một lát tôi mất trí... Lạy chạy qua đây.

Ariana đứng lên khỏi giường và chờ anh ta bước đến. Manfred ngạc nhiên nhìn nàng, mỉm cười gọi nhỏ:

-- Ariana!

Rồi anh ta ôm nàng trong vòng tay. Nàng hôn lên môi anh, và đứng yên trong vòng tay ấy. Lát sau, Ariana nói khe khẽ:

-- Manfred, tôi yêu anh !

Vả quả thực Ariana thấy mình yêu con người tình cảm này. Hai người cùng nằm xuống giường nàng. Manfred dịu dàng vuốt ve Ariana. Anh yêu nàng...

Chuyện tình ấy kéo dài cho đến mùa Giáng sinh năm đó. Họ vui sướng với nhau trong thế giới riêng tư của họ. Ariana suốt ngày chăm sóc nhà cửa vườn tược, rồi đọc sách. Buổi tối họ yên lặng ăn cơm, ngồi với nhau một lát bên lò sưởi, rồi cùng lên phòng Manfred. Ariana say mê những "bài học" ân ái mà Manfed dạy nàng. Và Ariana cảm thấy cuộc sống lần hồi hạnh phúc. Phần Manfred cũng trở lại với những niềm vui, hăng hái, say mê, mà anh đã ngỡ như quên từ lâu...

Tới gần lễ Giáng sinh tự nhiên cả hai đều cảm thấy có chút lo buồn vì nghĩ đến những người thân đã không còn nữa. Một hôm Manfred bảo:

-- Lễ Giáng sinh chúng ta sẽ làm gì nhỉ? Anh không muốn hai đứa mình ngồi đây buồn bã nghĩ đến những gì đã mất. - Họ đang uống trà trong phòng của Manfred. Bây giờ không phải Ariana mà là Manfred lo pha trà buổi sáng. Anh nói tiếp:

-- Nào em nói xem, em thích gì cho lễ Giáng sinh?

Nàng vẫn nằm và mỉm cười âu yếm nói:

-- Anh biết em muốn gì cho lễ Giáng sinh không, Manfred?

-- Gì, cưng?

-- Một đứa con. Con của anh ! - Manfred lặng người một lúc lâu. Anh đã nhiều lần nghĩ đến chuyện đó. Anh hỏi lại Ariana:

-- Em nói thật chứ? - Nàng còn trẻ quá? Còn có nhiều thay đổi. Sau chiến tranh... Nàng hết còn sống dưới sự che chở của anh, thì một chàng trai trẻ khác có thể đến... Anh không muốn nghĩ tới điều đó.

Nhưng Ariana nhìn anh và nói:

-- Em nói thật đấy. Em không muốn gì hơn là có một đứa con giữa chúng ta.

Anh ta ôm chặt nàng một lúc lâu, không biết nói gì. Anh rất muốn như Ariana nói. Nhưng chưa phải lúc. Trong tình thế đáng sợ này. Anh bảo:

-- Ariana, khi nào chiến tranh chấm dứt chúng ta sẽ có con nhé. Anh hứa thế?

-- Đó là một lời hứa à? - Nàng mỉm cười vui vẻ.

Manfred nói:

-- Một lời hứa trang trọng đấy!

Ariana ôm chặt anh ta và cười lớn nói:

-- Thế thì thôi, em không muốn gì cho lễ Giáng sinh nữa cả.

Manfred cũng cười theo và nói:

-- Bộ không còn gì em thích bằng như thế nữa à?

-- Không. - Rồi nàng lim dim mắt tiếp: - Trừ một chuyện nữa !

-- Chuyện gì nào? - Nhưng Ariana thấy bối rối khó nói. Nói chuyện có con với nhau thì dễ, mà nói một người đàn ông hãy cưới mình là chuyện khác hơn... Vì thế Ariana cứ ậm ự.

Song chính Manfred cũng hết sức mong muốn cưới Ariana. Có điều anh nghĩ là chờ lúc bình yên hẳn có ý nghĩa hơn. Chiến tranh không thể kéo dài mãi. Anh muốn được cưới Ariana tại biệt thự của gia đình anh hơn...

Tới lễ Giáng sinh, hai người trao quà cho nhau. Ariana có một chiếc áo ấm do nàng đan cho Manfred, một tập thơ nàng viết cho anh, và một hộp bánh nàng tự làm mà anh rất thích. Còn Manfred thì tặng cho Ariana một chiếc áo choàng kiểu mới. Ariana thích vô cùng. Nàng nói:

-- Ô, Manfred, em mặc ngay tối nay anh nhé?

Manfred lại tặng nàng một chiếc vòng cổ rất đẹp đi đôi với chiếc áo. Rồi lại cả một đôi giày màu bạc.

Ariana mặc đồ mới vào, nàng thích chí, hát một bài ca Giáng sinh. Manfred cười sung sướng. Sau đó anh còn đi lấy hai hộp quà khác: với một chiếc áo len ấm, túi xách da cá sấu. Ariana diện vào và nói:

-- Ồ, Manfred, em mặc những thứ này chắc sang lắm !

Nàng ôm anh sung sướng và cả hai cùng cười. Sau đó anh còn tặng nàng một chiếc nhẫn hứa hôn do nhà Louis Werner làm, tuyệt đẹp. Ariana kêu lên:

-- Ô, Manfred anh có điên không?

-- Điên? Nếu em muốn có con thì phải có sự hứa hẹn nhau thế nào chứ !

-- Ô, Manfred! - Sau đó anh ta đeo chiếc nhẫn cho Ariana. Nàng cứ cười mãi, và nói:

-- Em muốn được đi chơi để em khoe những thứ này.

Trước nay hai người chỉ đi dạo buổi chiều một chút. Hoặc thỉnh thoảng lắm mới đi ăn nhà hàng. Còn phần nhiều thì vui sống trong nhà. Nay anh mua cho nàng đồ đẹp, tự nhiên Ariana muốn đi chơi đó đây. Manfred nhìn nàng và hỏi:

-- Thật tình em có thích đi chơi không?

-- Thích anh ạ.

-- Tối nay có một buổi dạ vũ Ariana ạ !

-- Đâu vậy anh?

Đúng ra có tới mấy chỗ, tại nhà Dietrich von Rheinhardt, tại nhà ông Tướng Ritter, và hai nơi khác do Đoàn Quân Nhạc tổ chức. Họ có thể đi dự chỗ nào cũng được. Nhưng Manfred muốn tránh Tướng Ritter, nên cả hai đồng ý đi dự ở ba nơi kia. Ariana cười bảo:

-- Em sẽ mặc đồ mới, đeo vòng, và đeo nhẫn hứa hôn phải không anh?

Bỗng Ariana nhớ ra điều gì đó nàng kêu:

-- Manfred!

-- Gì vậy cưng?

Nét mặt Ariana trở nên nghiêm trọng khiến Manfred thấy lạ, anh hỏi lại:

-- Sao, có gì trở ngại vậy?

-- Bây giờ em đưa anh xem một thứ, không biết anh có giận không? - Anh ta cười lớn với câu hỏi ngớ ngẩn của nàng.

-- Thì em đưa anh mới biết thế nào chứ?

-- Nhưng nếu anh giận thì làm sao?

-- Anh sẽ tự kềm chế !

Ariana trở lên phòng riêng của nàng, lấy cuốn sách của Shakespeare xuống. Manfred thấy thế la lên:

-- Lễ Giáng sinh mà em đọc thơ Shakespeare cho anh nghe sao?

-- Không, Manfred. Em có cái này đưa anh xem...

Nàng mở cuốn sách bên trong có ngăn nhỏ đựng chiếc nhẫn kim cương của mẹ nàng, và chiếc nhẫn hồng ngọc cha nàng cho. Đưa Manfred xem. Manfred kêu lên:

-- Lạy Chúa, Ariana, có ai biết là em có hai chiếc nhẫn này không? - Nàng lắc đầu, anh ta tiếp:

-- Đây là cả một gia tài đấy !

-- Em không rõ. Ba em nói là nếu em bán thì có thể sống được.

-- Ariana, anh muốn em cất kỹ đi. Nếu có chuyện gì xảy ra, nếu chiến tranh chấm dứt mà chúng ta không thắng trận, thì hai chiếc nhẫn này có thể cứu cuộc đời em đấy, hoặc giúp em đến được nơi em sống tự do.

-- Anh nói sao nghe có vẻ như anh định bỏ em thế?

-- Dĩ nhiên không phải thế. Nhưng tình hình thì biết ra sao đâu. Không chừng chúng ta lại có thể chia tay nhau trong một thời gian. Em phải giữ kỹ và bí mật. Điều đó thì anh nghĩ là em ý thức được.

Manfred kéo một chiếc tủ nhỏ ra. Phía sau tủ là chỗ anh giấu tiền bạc và một khẩu súng nhỏ. Anh bảo:

-- Đấy, khi nào em cần thì lấy ở đấy. Em có muốn để nhẫn ở đấy cũng được.

Ariana gật đầu và để hai chiếc nhẫn vào đấy. Rồi nàng ngồi yên nhìn chiếc nhẫn của nàng đang đeo ở tay. Thế là Giáng sinh năm 1944, Ariana Alexandra von Gotthard đã hứa hôn cùng Trung úy Manfred Robert von Tripp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.