Kịch Một Vai

Chương 21




Đến giải thạch trường Ngự Thượng Tuyền có chút há hốc mồm, đây cơ hồ là đảo điên nhận thức của y ở tiểu trấn a.

Bởi vì người ở nơi này thật sự là nhiều lắm.

Ngự Thượng Tuyền nắm lấy bàn tay của Sát Nặc, như tiểu tức phụ mà dán sát vào lưng hắn, y thật sự không nghĩ tới, người trong giải thạch trường này thậm chí còn nhiều hơn người bên trong đổ thạch trường ở tiểu trấn.

Sát Nặc nhìn thấy Ngự Thượng Tuyền ngượng ngùng, liền vỗ vỗ đầu y, nói: “Ngoan, không có việc gì”.

Ngự Thượng Tuyền quệt quệt miệng, y chỉ là có chút ngượng ngùng mà thôi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên y được nhìn thấy nhiều người như vậy.

Đám người huyên náo ở xung quanh có vẻ thực nhiệt tình, Ngự Thượng Tuyền dần dần bình thường lại, nhưng tay vẫn nắm chặt tay Sát Nặc, ân, y vẫn là có chút ngượng ngùng a.

Đằng Y dẫn hai người bọn họ đi một hồi, đến một cửa hàng thì dừng lại, Ngự Thượng Tuyền nhìn quanh, cửa được đóng chặt, Đằng Y gõ gõ cửa, hô: “Tát Tư a bá, ngài có đây không?”

Bên trong truyền đến tiếng trả lời của một lão nhân, một lát sau, cửa được mở ra, Ngự Thượng Tuyền nhìn thấy một lão gia gia có mái tóc hoa râm đang ngồi, y chớp chớp mắt nghi hoặc, hắn mở cửa như thế nào?

Đằng Y mang theo hai người đi vào, sau đó lão gia gia kéo sợi dây thừng bên người, cửa liền đóng lại, Ngự Thượng Tuyền gật gật đầu, nguyên lai là như vậy.

Sau khi cửa đóng, lão gia tử ngẩng đầu lên, kéo một sợi dây thừng khác, trong phòng liền sáng lên.

“Y tiểu tử, đến tìm lão nhân ta có chuyện gì?” Lão gia tử vuốt vuốt chòm râu thật dài, nói.

Đằng Y cào cào tóc, nói: “Ai nha Tát Tư a bá, ta là tìm đến ngài nhờ hỗ trợ giải một ít hàng len dạ!”

Nguyên lai Đằng Y dẫn bọn hắn tới nơi này là muốn giải hàng len dạ, Ngự Thượng Tuyền xem xét mấy khối hàng len dạ trong xe, y hơi lo lắng cho thân thể lão nhân gia, y sợ hắn sẽ ăn không tiêu.

Lúc này, Sát Nặc kéo tay y, nói: “Vị Tát Tư tiên sinh này là Đại hiền giả cấp chín cấp bậc pháp sư, thân mình xương cốt đều rất cường tráng, hơn nữa hắn còn có tu luyện một số vũ kỹ cường thân kiện thể”.

Ngự Thượng Tuyền kinh ngạc mở to đôi mắt, Đại hiền giả cấp chín a, đó cũng không phải là cấp tám đỉnh phong được tôn xưng là Đại hiền giả, mà Đại hiền giả cấp chín, mới chân chân thật thật là đại cường giả a!

Ngự Thượng Tuyền hai mắt phát sáng, thầm nghĩ, khi nào thì, mình mới có thể khiến cho người khác hâm mộ tôn kính được như vậy đây……

Sờ sờ mặt, y cảm thấy con đường này của mình vẫn còn rất xa a, nhưng y tin tưởng, chỉ cần mình cố gắng hết sức, nhất định có thể thực hiện được, hơn nữa, Sát Nặc và mọi người, không phải đều nói y rất có thiên phú hay sao?

Lão nhân gia nhìn nhìn Đằng Y, nói: “Y tiểu tử, ngươi chỉ như vậy đến tìm ta, không mang theo thứ gì tốt sao?!”

Đằng Y nháy mắt liền tục, nói: “Tát Tư a bá, Tát Lợi nãi nãi nói, ngươi phải uống ít rượu một chút! Còn dặn ta không được cho ngươi uống rượu nếu không sẽ không nấu cơm cho ta ăn nữa!”

Tát Tư lão gia tử trẻ con mân miệng, sau đó hai chân đạp một cái…… Bắt đầu chơi xấu.

“Ta không làm ah! Không cho ta rượu ta sẽ không giải thạch cho các ngươi! Ta muốn uống rượu!” Nói xong, còn liếm liếm môi, một lần bởi vì uống rượu, mà hắn khiến cho mình ở trong rừng rậm ma thú bị thương không nhẹ, từ đó lão bà tử không cho hắn uống rượu nữa, đó là một khổ hình đối với người yêu rượu như hắn a!

Đằng Y đứng ở nơi đó bất động, cùng lão gia tử mắt to trừng mắt nhỏ, nói: “Ngươi không giải thạch cho ta, ta liền nói với Tát Lợi nãi nãi ngươi muốn uống rượu!”

Tát Tư lão gia tử…… Nháy mắt ngậm chặt miệng.

Ngổi cả nửa ngày, mới chậm rì rì xuống giường, nói: “Cũng không biết hàng len dạ tiểu tử ngươi xem xét có tốt hay không, để lão nhân ta nhìn qua một chút”.

Đằng Y thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tát Tư a bá, ngài xem đi, hàng len dạ của ta cũng khá! Tiểu Ngự còn giúp ta tìm vài khối!”

Nói tới đây, lão gia tử giương mắt nhìn Ngự Thượng Tuyền, giúp người khác xem xét hàng len dạ?

Ngô, vuốt vuốt chòm râu, xem ra đứa nhỏ này cùng Y tiểu tử giao tình rất tốt.

Nhìn Ngự Thượng Tuyền trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn được Sát Nặc dưỡng cho phì phì nộn nộn, Tát Tư lão gia tử cười nói: “Ân, hảo hài tử, hảo hài tử”.

Đứa nhỏ này vừa nhìn là biết một hảo hài tử a, ân, đáng để kết giao, đáng để kết giao.

Nhìn tiểu hài tử bị mình nhìn mà ngượng ngùng, Tát lão gia tử cười thực vui vẻ, đứa nhỏ này, thật khả ái a.

Cười hắc hắc, sau đó thong thả đến gần xe đẩy nhìn, “Y tiểu tử, ngươi lần này xem xét hàng len dạ biểu hiện đều rất tốt a!”

Những khối hàng len dạ này tuy rằng nhìn qua đều ảm đạm, nhưng vô luận là hướng đi của mãng đái hay phân bố của lớp vỏ, hắn đều thấy có khả năng sẽ đổ trướng, sờ sờ cằm, “Hàng len dạ này ngươi mua bao nhiêu?”

Đằng Y nháy mắt mấy cái, nói: “Kỳ thật đa số hàng len dạ ở đây đều do Tiểu Ngự xem xét, đều là ở khu vực toàn đổ”.

Sau đó, từ giữa xe chọn ra mấy khối, nói: “Còn những khối này là ở khu bán đổ, tốn của ta không ít tiền”.

Đằng Y sờ sờ hàng len dạ, mấy khối này tiêu tốn hết số tiền mà một hộ gia đình bình thường có thể sử dụng trong ba đời a, hắn thật sự rất đau lòng.

Bĩu môi, nhưng nghĩ đến, nếu có thể đổ trướng, thì hắn liền có thể kiếm tiền trở lại, nội tâm của hắn liền cân bằng lại một chút.

Lão gia tử nhìn qua, sau đó lắc đầu, bán đổ hàng len dạ tuy rằng quý, nhưng thương gia luôn xem kiếm tiền là trên hết, trải qua một phen lựa chọn, kỳ thật đại bộ phận bán đổ hàng len dạ đều là không tốt.

Hắn cũng không nói ra lời đả kích đứa nhỏ, dù sao đứa nhỏ này so với những người khác đã xem như vững vàng rồi, ít nhất……

Tiểu lão đầu nhìn lướt qua những khối hàng len dạ, ít nhất cũng biết chọn những khối tương đối hảo.

Tát Tư lão gia tử đem công cụ giải thạch đặt lên bàn, sau đó đem hàng len dạ nhất nhất bày ra, tổng cộng là có mười ba khối hàng len dạ, trước đem ba khối bán đổ hàng len dạ mà Đằng Y tâm đắc nhất lấy ra, nhất nhất giải khai, chỉ có một khối là tương đối tốt, thế nước chắc là phỉ thúy Du Thanh Chủng, còn lại đều là Kiền Bạch, thế nước tuy rằng không tệ, nhưng chỉ có tiểu hài tử mới sử dụng, bán cũng không được giá.

Nghĩ đến đây lại không khỏi vui hơn, không biết có thể bán cho mấy nhà quý tộc mua về để cho bọn nhỏ trong nhà tăng năng lực lên hay không, như vậy cũng có thể bán được giá tốt hơn một chút.

Lão gia tử đem mấy khối toàn đổ hàng len dạ Ngự Thượng Ttuyền chọn quan sát một hồi, sau đó nhìn thoáng qua tiểu hài tử đang chăm chú nhìn hắn giải thạch bên cạnh, âm thầm thở dài, bọn nhỏ bây giờ, thật sự là nhân tài xuất hiện lớp lớp a……

“Hài tử, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Tát Tư lão gia tử hỏi, hắn còn chưa biết đứa nhỏ này bao nhiêu tuổi a.

“Lão gia gia, ta năm nay 16 tuổi”. Ngự Thượng Tuyền khả ái trả lời.

Lão gia tử khóe miệng hơi hơi co rút, sau đó cúi đầu, chuyên tâm giải thạch, trong lòng không ngừng oán niệm, thời điểm hắn 16 tuổi, còn đang ở trên đường cùng bạn bè chơi trò quan binh và đạo tặc a……

Âyyy, người so với người đúng là khác đến một trời một vực mà.
Chậm rãi, hàng len dạ từng khối từng khối được giải khai, cơ hồ là mỗi một khối bên trong đều có phỉ thúy, hơn nữa phẩm chất kém cỏi nhất, cũng đạt tới Phù Dung Chủng, có tin được không, nhưng thật sự, mỗi một khối đều có phỉ thúy……

Tát Tư lão gia tử vuốt vuốt chòm râu, nói: “Hài tử, người trước đây học ai xem xét hàng len dạ?”

Ngự Thượng Tuyền lắc đầu, y đều là dựa vào năng lực hư vô mờ mịt của mình, chỉ có trước khi y 10 tuổi, thời điểm còn ở cùng cha mẹ có xem qua một ít sách về đổ thạch, dù sao cũng là thế gia đồ thạch có lịch sử ngàn năm, không biết về đổ thạch, thì làm sao có thể chơi với những đứa nhỏ cùng thế hệ trong gia tộc được.

Lão gia tử thần sắc phức tạp nhìn những khối phỉ thúy tản mát ra đủ loại màu sắc ở trên bàn, thần sắc rất là phức tạp.

Năng lực của đứa nhỏ này, nếu không phải do từ nhỏ đi theo một vị Đại hiền giả cấp bậc pháp sư học mà đã đạt tới trình độ này, như vậy, cứ tiếp tục như thế này, sớm hay muộn đứa nhỏ này cũng sẽ bị hủy.

Người đứng đầu một quốc gia luôn có ý nghĩ, nếu mình đã không có được, thì nhất định sẽ đem hết toàn lực để hủy hoại người đó.

Một đứa nhỏ khả ái như vậy lại bị hủy hoại. dù là ai cũng không thể nhẫn tâm.

Lão gia tử quyết định cho y một lời khuyên, “Hài tử, thực lực của ngươi, nếu là đã có từ trước, vậy năng lực đổ thạch này sớm hay muộn cũng sẽ hại chết ngươi”.

Nghe xong những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngự Thượng Tuyền trong nháy mắt liền trắng bệch, năng lực của y dù là Sát Nặc cũng không biết, sao lại có khả năng hại chết mình?!

Lúc Ngự Thượng Tuyền đem lời này hỏi ra miệng, bên này, Đằng Y đã nói cho lão gia tự biết sự tích vinh quang của y, lão gia tử nghe xong, thần sắc càng thêm phức tạp.

Một phỉ thúy cực phẩm như vậy lại bị một đứa nhỏ bất quá chỉ mới 16 tuổi xem xét ra được, nếu không phải là do y học đổ thạch từ khi còn nhỏ, mà lại có năng lực cao như thế này, như vậy……

Cũng chỉ còn một khả năng là trong phương diện đổ thạch đứa nhỏ này có một loại năng lực dị thường.

Cười lớn sờ sờ đầu, quên đi quên đi, hắn sớm đã qua cái tuổi theo đuổi công danh lợi lộc, đến cái tuổi này, đã sớm muốn về hưu dưỡng lão, đứa nhỏ này có năng lực như vậy, cũng chỉ có thể nói là do y may mắn.

Lấy khối len dạ cuối cùng ra, thời điểm đang định giải thạch, lại bị một đôi bàn tay trắng nõn mềm mại đè lại, nhìn qua chủ nhân của nó, chỉ thấy đứa nhỏ kia hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, cắn cắn môi nói: “Khối này, khối này không cần…… giải”

Khối này là phỉ thúy Kim Ti Chủng, lão nhân trước mắt đã nhận ra năng lực của y, nếu lần này y lại xem xét được một khối hảo phỉ thúy, vậy Ngự Thượng Tuyền cũng không dám tưởng tượng những chuyện sau đó.

Về phần phỉ thúy của Đằng Y, Ngự Thượng Tuyền cắn cắn môi dưới,

thời gian vẫn còn sớm, qua vài ngày nữa y lại giúp hắn xem xét hàng len dạ, hoặc là đem khối này lén bỏ vào phòng Đằng Y cũng được……

Lão gia tử chớp chớp mắt, hắn cũng không miễn cưỡng, nhưng trên người đứa nhỏ này tuyệt đối là có bí mật.

Nhưng người ta không nói, mình cũng không thể miễn cưỡng, vuốt vuốt râu, đối với người từ khi hắn nói đứa nhỏ này vì năng lực đổ thạch của mình mà sẽ gây hại cho chính mình vẫn luôn luôn trầm tư, nói: “Nặc hoàng tử, ngài cũng biết hiện tại tình hình trên đại lục này là như thế nào, trước mắt một số Đổ thạch sư đều đang là đối tượng tranh đoạt của các đại đế quốc, ta xem ra ngài đối với hài tử này có chút bất đồng, như vậy, ngài hiện tại……”

Sát Nặc hồi thần lại, gằn từ chữ nói: “Y là của ta”.

Ngự Thượng Tuyền là của hắn, chỉ có thể là của hắn.

Lão gia tử gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được, Sát Nặc đối với thiếu niên này có một loại dục vọng chiếm hữu vượt quá mức hữu nghị bình thường, vuốt vuốt chòm râu, coi như là một đôi quyến lữ a.

Đứa nhỏ này quả thật rất là khả ái, xứng với Nặc hoàng tử, tuy rằng thân phận hiện có chút kém, nhưng mà……

Cười lắc đầu, đứa nhỏ này mới 16 tuổi đã có thực lực gần với Ma pháp sư cấp ba, hơn nữa còn không ngừng tăng lên, thật sự là một thiên tài.

Với thực lực như vậy, địa vị về sau, có thể nào kém cơ chứ!

Gọi người thu thập bàn hảo, lão gia tử lại kéo dây thừng, tiễn khách.

Ngoài cửa Đằng y ôm mấy khối phỉ thúy đang phát ra hào quang mà phát sầu, tuy rằng đã đem tiền vốn kiếm được trở lại còn được một khoản dư, nhưng hắn vẫn không tìm được phỉ thúy mà mình cần.

Mặt Ngự Thượng Tuyền vẫn còn có chút nhợt nhạt mang theo chút ngượng ngùng, nói: “Đằng Y, hôm nay thật xin lỗi, ta không có biện pháp giúp ngươi tìm được phỉ thúy tốt”.

Đằng Y khoát khoát tay, nói: “Phỉ thúy tốt nào có dễ tìm được như vậy, nếu hôm nay không nhờ ngươi xem xét, ta đã mất hết tiền a”. Ngự Thượng Tuyền nghe vậy mới cảm thấy tốt hơn một chút, miễn cưỡng lộ ra nụ cười, nói: “Ta có chút không thoải mái, Đằng Y…… Ta về trước”.

Đằng Y cau mày, giữ chặt tay Ngự Thượng Tuyền, nói: “Tiểu ngự, ở trước mặt ta ngươi không cần như vậy, ngươi xem, ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng cũng không có gì a, nếu có cũng chỉ là ta rất hâm mộ người mà thôi”.

Dừng một chút, lại nói thêm: “Hơn nữa, Tát Tư a bá là a bá ruột của ta, nơi của hắn cũng rất an toàn, ngươi không cần phải lo lắng, ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, Tát Tư a bá khẳng định sẽ che chở ngươi!”

Đằng Y nói đến vô cùng kích động, trong lúc nhất thời tính tình lại bạo phát lên, lắc lắc vai Ngự Thượng Tuyền, nóng nảy nói: “Tiểu Ngự ngươi như thế nào lại như vậy a, ta xem ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta! Hảo bằng hữu của ta a! Ngươi như thế nào lại không tin ta như vậy! Ta nói ta nhất định sẽ che chở cho ngươi a!”

Thời điềm lần đầu tiên Đằng Y gặp mặt thiếu niên này, hắn liền cảm nhận được một loại hảo cảm không thể giải thích được, có lẽ đây là vì thiên tính thuộc tính nguyên tố đi, dù sao hắn chính là thích kề cận y a.

Năng lực siêu phàm thì làm sao? Không phải vẫn là bằng hữu của hắn sao? Nếu đã là bằng hữu, như thế nào lại lo lắng hắn sẽ làm ra chuyện hại y đây!

Hơn nữa, năng lực hiện tại của Tiểu Ngự cũng không phải là lợi hại, đợi đến khi y đạt tới trình độ nhất định, vậy khẳng định người khác cũng chỉ có thể hâm mộ y mà thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.