Kịch Giả Nhưng Yêu Anh, Là Thật!

Quyển 2 - Chương 6




Sau khi giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, nó đã trở về với chính con người thật của mình, không gượng gạo như trước nữa mà luôn hòa đồng thân thiện, Anna và Kin đã về Anh lo chuyện công ty mà không một lời từ biệt làm cả lớp buồn bã

_hai người họ mới học ở đây có một ngày mà đã đi rồi sao?- một girl tiếc nuối

_gia đình có chuyện nên không ở lại được- nó nói

_ờ...- cả lớp ỉu xìu

_ý, bọn đó qua lớp mình làm gì vậy?- lớp trưởng quay xuống nói với nó

_kệ họ đi- nó hờ hững

Thấy không ai chú ý tới mình, mấy nhỏ tức lắm nhưng vẫn kênh kiệu

_hừ, vẫn có gan mà đến trường sao?- nhỏ Lisa khinh bỉ

_không có gan chắc giờ này tui ở trên thiên đường rồi- nó không nhìn nhỏ mà nói

_mày biết bọn tao là ai chứ?- nhỏ Sarah hỏi

_ai? Maleficent? Ursula? Cruella De Vil? Lady Tremaine?- nó liệt kê hết các nhân vật phản diện trên đài Disney ra

_mày...mày...- nhỏ tức giận

_xinh đẹp vậy mà bị cà lăm, tội tội- Mindy ra vẻ thương tâm

_hihi...HAHAHA- cả lớp không nhịn được nữa mà cười lớn

_hừ, các cô được lắm- Amber trừng mắt

_được từ nhỏ, khỏi khen- Jenny giương mắt tự đắc

Bốn nhỏ không làm gì được nên định nhào lại tát nó, nhưng có lẽ ông trời vẫn còn thương tụi nó nên đã dùng siêu năng lực đưa cô giáo vào lớp làm bốn nhỏ hoảng hồn chạy về lớp.

Tan trường, bọn hắn đã bỏ tụi nó một mình bơ vơ trên con đường đầy lá mơ để về bar có công việc, tụi nó quyết định đi bộ chủ yếu để ngắm cảnh nhưng cũng tranh thủ khoe nhan sắc trời cho của mình, vừa đi vừa hát làm các chàng trai xao xuyến, ngay cả ông cụ cũng phải rơi gậy (em sợ mấy chị luôn). Cứ mãi đi mà không biết có một toán người phía sau chạy lại bịt miệng mình, tụi nó cũng không vừa gì nên vật ngã mấy người đó nhưng có lẽ do thuốc mê từ bàn tay họ nên tụi nó thiếp đi, một chút lý trí cũng không còn.

Tụi nó được đưa đến một căn nhà hoang và thật trùng hợp, nơi này là nơi mà tụi nó đã tận mắt chứng kiến cái chết thảm thiết của mẹ mình và bây giờ đến lượt tụi nó. Sau cơn đau đầu ấp đến như búa bổ thì tụi nó đã tỉnh, nheo nheo đôi mắt xinh đẹp và nhìn chằm chằm vào bốn con người trước mặt, nó chỉ nhếch mép và nhìn xung quanh, khuôn mặt tái xanh

_nơi...nơi này...là...- Emily run run

_sao vậy? sợ à? haha, tao đã biết tất cả quá khứ của bọn mày rồi, đồ không có mẹ- nhỏ Sarah cười, nhìn nhỏ y hệt như một con hồ ly chính cống nhưng có cái chưa tu luyện xong vì mê trai thôi

_hừ, biết rồi thì làm gì được?- Jenny cười khinh

_mày còn dám nói?- nhỏ Lisa mất bình tĩnh hét

_sao đây? dùng đến chiêu này thì chắc bạn đây là "mọt" ngôn tình rồi ha?- Emily khinh bỉ

_mày..mà thôi, xem như đây là lời trân trối của mày trước khi chết đi- nhỏ Lisa cười quỷ dị

_có gì thì nói mau đi- Mindy quát khẽ nhìn sang nó

_tụi mày hãy mau tránh xa các anh ấy ra- nhỏ Kate hất mặt

_con của bốn ả đàn bà đó là tụi mày đúng chứ- đôi mắt xanh biển long lanh của nó nay đã thành màu đỏ - màu tượng trưng cho máu

_phải...thì sao?- nhỏ Amber dù điềm tĩnh nhưng cũng sợ ánh mắt nó

_quả là di truyền từ mẹ, ngay cả cách nói cũng y hệt- nó khinh bỉ

_không ngờ cũng có người chịu lấy mấy ả và sinh ra bốn đứa con ngỗ nghịch này- Emily nhếch môi

_mày nói gì hả con kia? *Chát*- nhỏ Lisa tức giận tát vào mặt cô

_Emily- Jenny và Mindy hét

_mình không sao- cô cười nhẹ

_biết điều thì nên thực hiện mệnh lệnh đi- nhỏ Amber hất tóc

_tôi đã từng nghĩ cậu là người hiểu biết và có thần thái nhất trong nhóm nhưng có lẽ tôi đã lầm, cậu cũng như họ, cũng vì tình yêu mà mù quáng đi vào vết xe đổ của mẹ mình- Jenny nói bằng ánh mắt thất vọng

_mày thì biết gì về tao mà nói?- nhỏ hơi chấn động với lời nói của Jenny

_đôi co với chúng làm gì, người đâu- nhỏ Sarah gọi người đem tụi nó đến các phòng khác nhau

Với trình độ của tụi nó thì đã có thể mở dây trói một cách dễ dàng rồi nhưng vẫn muốn xem bốn nhỏ sẽ làm gì mình, vậy tụi nó sẽ ra sao và bọn hắn có kịp thời giải cứu cho những cô gái của đời mình, hãy chờ xem chap sau nhá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.