Kịch Bản Không Phải Như Vậy

Chương 5: Hạ gục tướng công ốm yếu 4




Trên sân thượng của khách sạn lớn bật nhất thành phố Seoul, Lan như một ám ma của địa ngục, lạnh lùng đáng sợ phơi mình trước gió. Khóe môi lúc này cứ vương vấn nụ cười nhưng lại là một nụ cười đáng sợ, khiến ai nhìn vào cũng phải rùng người bỏ đi

“Cuộc chiến đã bắt đầu với qui mô lớn, chúng ta phải chuẩn bị đầy đủ để đón tiếp sự hiện diện của tập đoàn J nổi tiếng thế giới chứ?”

“…”

“Chỉ cứ làm như đã định, trước tiên phải nhận lại tiền bồi thường đã, sau đó mới tiến đến chèn ép công ty lão ta!”

“…”

“Được rồi, đợi em giải quyết ổn thỏa chuyện của Lam rồi lập tức quay về!”

Lan ngắt máy, ánh mắt nhìn vào nơi chân trời phía xa, những tia nắng đầu tiên đang dần xuất hiện, một ngày mới sắp bắt đầu rồi.

Tập đoàn J, tập đoàn Nguyễn Thị, tất cả rồi cũng sẽ bị hủy trong tay Sakura này thôi!

------------------------------------------------------------------------

“Oáp!”

Phương che miệng ngáp ngắn ngáp dài từ trong nhà vệ sinh đi ra, tóc tai quần áo đều nhếch nhát đến kinh người.

Cứ tưởng đêm qua sẽ khó ngủ, vậy mà chỉ cần đặt đầu xuống giường cô đã ngủ chẳng biết trời trăng mây gió gì, kể cả Lam và Lan về phòng cô cũng chẳng hay biết gì.

Xem ra cô cũng không nặng tình như cô đã nghĩ, có lẽ đêm qua chỉ là nhất thời mất bình tĩnh sau mấy năm gặp lại mà thôi, không phải là quá bi lụy, quá thương tâm khi nhớ lại chuyện cũ.

Thời gian…đúng là có thể giải quyết được mọi thứ a!

“Lan, cậu tính làm gì tiếp…?”

Chỉ vừa ra khỏi cửa, Phương đã lớn tiếng hỏi, còn không kịp nhìn xem ở bên ngoài có bao nhiêu người, mà yếu tố quan trọng nhất chính là người cô muốn hỏi lại biến mất tăm mất tích.

Phương đứng bất động nhìn tất cả ánh mắt đang nhìn mình, hầu như tất cả mọi động tác đều ngưng trệ, khóe miệng đang mở rộng vì ngáp cũng không thèm khép lại, đôi tay đang che lấy miệng cũng không thèm buông xuống. Phương cứ thế đứng trân trối tại đó, mãi đến vài phút sau mới quay người bỏ chạy vào nhà vệ sinh.

Thật mất mặt mà!

Tiếng cười từ bên ngoài vang tới tận tai Phương làm mặt cô thoáng chốc đã đỏ bừng, còn nóng như có lửa đốt trên mặt.

Cô vội vội vàng vàng chỉnh trang lại trang phục của mình rồi trở ra, đầu còn cố tình cúi thật thấp để mọi người không nhìn được bộ dạng của cô lúc này

Nhìn thấy Phương mọi người lại không thể kiềm chế cơn buồn cười đang dâng lên trong lòng mà cười sặc sụa

Vừa lúc đó, cánh cửa đang đóng chặt kia cũng mở ra, Lan với vẻ phấn khởi chưa từng có từ từ tiến vào. Ở bên ngoài cô đã nghe thấy mọi người cười đùa, hình như cô đã bỏ lỡ điều gì rồi thì phải

“Hình như tôi đã bỏ lỡ chuyện gì đó rất vui!”

“Em đi đâu?”

Quân thấy Lan quay về thì vui lắm, từ khi sang đến giờ cậu đã lo lắng mãi không thôi, mới sáng sớm đã không thấy Lan nên đâm ra nghĩ bậy bạ, cũng tại đã có quá nhiều chuyện xảy ra rồi nên cậu không thể không nghĩ đến những vấn đề xấu

“Chỉ là đi dạo quanh đây thôi!”

Lan đáp qua loa cho có rồi ngồi xuống bên cạnh Quân. Vị trí đó đã là vị trí cố định của cô rồi, dù có đi đâu rồi cô cũng lại về bên cạnh Quân mà thôi!

Cũng giống như cô, Lam cũng đã có một vị trí cố định! Bất quá vẫn còn một chút sự cố bên gia đình Lam, nhưng rồi cũng sẽ không sao thôi mà!

Hiện giờ, cũng chỉ có mình Phương chưa có vị trí cố định, Phương sẽ bên cạnh ai đây?

Lâm chăng? Nhưng cô không thích hắn ta, mấy tên lăng nhăng đó thì có mấy ai thật lòng? Phương đã có một cuộc tình với một tên lăng nhăng và đã phải chịu nhiều đau khổ rồi, cô không thể nào để kịch bản đó lặp lại một lần nữa

Lâm…tuyệt đối không được!

“Phương, anh Ken nhờ tớ hẹn gặp cậu kìa, hình như anh ấy đã sang Hàn rồi!”

Lan nhàn nhã uống tách trà, sau đó nhẹ nhếch phấn môi như đang hưởng ứng. Tình cảm của Ken…cô là người hiểu rõ nhất a. Ken đã biết yêu từ lâu rồi…bất quá…người đó vẫn đang nhẫn tâm dày xéo con tim anh nha!

“Thật sao? Anh ấy đến từ bao giờ?”

Phương tỏ ra rất phấn khích với thông tin Lan mới mang đến này. Ken, mỗi khi gặp Phương đều luôn bị cô bóc lột sức lao động, nhưng cư nhiên anh vẫn luôn tìm đến Phương, đã thế thì cô cũng chẳng muốn né tránh làm gì, người ta đã chẳng sợ mình thì cô cần gì phải ngần ngại anh không đủ tiền bao cô ăn chơi

“Anh ấy đang ở đâu? Chắc kiếm được nhiều tiền lắm rồi nên mới đến tìm tớ như thế!”

Phương cười đến sáng lạn, có khi ánh mặt trời đang hé lên kia cũng không chói chang như nụ cười của cô lúc này

Tuy nhiên, trong khi cô cười rất vui vẻ, thì lại có người đang buồn rầu, đau khổ nha!

Lâm bây giờ như vừa rớt vào chảo dầu, trong lòng đứng ngồi không yên nhưng bề ngoài thì vẫn phải tỏ ra bình thản như không có chuyện gì

Người kia đúng là vô tâm vô phế mà!

Ai, chẳng lẽ cậu phải ngồi im một chỗ nhìn Phương đi hẹn hò với người khác sao?

Ken…anh ta vậy mà có tình ý với Phương, còn cậu quen Ken đã lâu nhưng lại không hay biết gì về thứ tình cảm đó. Một kẻ trước giờ điều khiển tình yêu như cậu, bây giờ mới cảm thấy mình bị thất bại thảm hại trong tình yêu!

Phương cũng chẳng thèm để ý đến mọi người nữa, vội vội vàng vàng chạy vào trong chuẩn bị sửa soạn rồi đến chỗ hẹn với Ken yêu quý của cô

Nhìn cô bây giờ cũng chẳng còn nhìn thấy bộ dạng người sầu não ngày hôm qua!

Lan khẽ mỉm cười, Phương bây giờ đã mạnh mẽ rồi, cô đã có thể yêu thì cũng có thể buông tay. Người như thế mới không bị tình yêu dày vò!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.