Kịch Bản Không Phải Như Vậy

Chương 38: Đồ chơi của anh trai quỷ súc (15)




Thiên Sứ Ác Tâm

Băng: Chúc mọi người trung thu vui vẻ, ngày hôm nay wp của Băng cũng đã cán mốc 500k view. (^ω^) Ban đầu tính làm gì đó tặng mọi người, nhưng nhòm lui nhòm tới thấy mình cũng đã đào 2 cái hố mới. Thôi thì cứ gắng lấp hố, coi như làm quà cho mọi người là được hen:3

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Băng thời gia qua. (▰˘◡˘▰)

Thật chậm quá!

Lạc Kính Lỗi đứng ở cửa rạp chiếu phim, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ trên cổ tay. Đã quá giờ hẹn với Duẫn Thiên Khuyết nửa tiếng, vì sao hắn còn chưa đến. Sắc trời cũng bắt đầu trở nên càng lúc càng tối, mây đen dày đặc, xem ra một trận mưa lớn là không thể tránh khỏi.

Giống như một đứa ngốc mà ngồi trên bậc thang trước rạp chiếu, nhìn dòng người vội vàng qua lại, tính nhẫn nại của Lạc Kính Lỗi cũng đã trôi mất hầu như không còn.

Duẫn Thiên Khuyết, mười phút nữa nếu cậu không xuất hiện, ngày mai tôi tuyệt đối sẽ bắt cậu làm một trăm, không, hai trăm cái hít đất, cộng thêm chạy mười vòng trên sân thể dục.

Trời mưa. Mưa tháng năm tưới lên mặt đất khô ráo, trong không khí tràn ngập hương vị tươi mát. Cũng đã gần đến mùa hạ rồi. Học kỳ sắp kết thúc, Lương Thánh Nặc theo cha hắn đến Nhật Bản, chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ không trở về. Haiz! Thật đáng tiếc, lại thiếu đi một người bạn tri tâm, cũng là một người bạn nhiệt tình yêu thích bóng rổ như cậu. Nhưng mà, về sau chắc chắn sẽ gặp lại thôi! Đây cũng là ước hẹn của bọn họ, nếu có cơ hội, nhất định phải phân cao thấp! Sau khi lên đại học, chỉ sợ không được tuỳ tâm tuỳ ý chơi bóng rổ như bây giờ! Dù sao việc học mới là chuyện quan trọng nhất của người Trung Quốc. Thi đại học thật tốt, đây là lời hứa hẹn của cậu với cha mẹ, cũng là điều kiện để cậu có thể tiếp tục chơi bóng. Bóng rổ, là theo đuổi cả đời của cậu, vĩnh viễn cũng không buông tha.

Nếu Duẫn Thiên Khuyết có thể tham gia trận đấu kế tiếp, như vậy trong giải bóng rổ các trường đại học cấp quốc gia, đội mình cũng có thể đạt được thành tích thứ ba đi!

Nếu không có sự kiện bạo lực lần đó, chúng ta hẳn là có thể dắt tay nhau chinh chiến trên sân bóng rổ, hoàn thành giấc mộng xưng bá thiên hạ của tôi rồi!

Thật đáng tiếc. Nhưng mà, Duẫn Thiên Khuyết, sang năm cậu nhất định phải giúp tôi thực hiện giấc mộng này, có được không?

Duẫn Thiên Khuyết, lúc cậu với đầu tóc ngắn xuất hiện trước mặt cậu, thực sự khiến cậu kinh ngạc không nhỏ, thậm chí còn cảm thấy chột dạ và khiếp đảm. Có phải hôm trước lúc cậu lầm bầm lầu bầu bị hắn nghe được không? Nếu như vậy – trời ạ! Đừng mà, rất doạ người đó! Cậu chỉ vô tình thôi, đừng có động tay động chân nha. Lạc Kính Lỗi nhắm mắt lại, chờ đợi thật lâu, nhưng cú đấm cứng rắn lại không hạ xuống. Ngược lại, khi mở to đôi mắt, bàn tay ấm áp như cánh chim nhẹ nhàng đặt trên gương mặt thô ráp của cậu, xúc cảm mềm mại an ủi sự lo lắng và chua xót của cậu. Duẫn Thiên Khuyết, vứt bỏ tóc dài cừu hận, lại càng thêm đẹp trai, tiêu sái.

“Duẫn Thiên Khuyết, sau này cậu vẫn sẽ chơi bóng với tôi chứ?”

“Nếu đây là kỳ vọng của cậu, tôi đồng ý.”

Giữ một phần khế ước kiên định, hai người cùng đi qua mùa đông giá lạnh. Lạc Kính Lỗi trong khi thời gian trôi qua từng chút một, cũng cảm nhận được sự dịu dàng của Duẫn Thiên Khuyết.

Tặng quần áo cho cậu, làm cho cậu ấm áp. Chọc cậu cười vui, lau nước mắt giúp cậu. Cho cậu đôi tay khi trời lạnh, thay cậu che mưa chắn gió. Cho cậu trở lại con đường ngay thẳng, cho cậu rơi xuống phàm trần.

Cho cậu, trong màn đêm yên tĩnh, một nụ hôn hạ xuống âm thầm không người biết.

Nếu đó là yêu, lòng người đã trầm luân.

“Kính Lỗi, cậu ở nơi này làm gì?” Cao Đinh Nam tình cờ đi ngang qua đây lúc này lại miễn cưỡng trở thành chúa cứu thế trong lòng Lạc Kính Lỗi. Chỉ thấy cậu nở nụ cười thật tươi, chạy chậm vài bước đến bên dưới chiếc dù, hai mắt cảm kích nhìn vào Đại Cao. “Thật tốt quá, Đại Cao, rốt cuộc đã được cứu rồi.”

“Cậu rốt cuộc làm sao vậy?”

“Cái tên Duẫn Thiên Khuyết chết tiệt kia, lại cho em leo cây. Cùng hẹn nhau xem phim, em đã đợi một tiếng, hắn vẫn chưa đến. Mưa lớn như vậy, em muốn đi cũng đi không được, vội muốn chết. May mắn gặp được anh.”

“Các cậu, sao lại hẹn nhau xem phim?” Đại Cao nhấp nháy mắt hỏi.

“Ha ha, có chút kỳ quái nhỉ! Hai thằng con trai – bình thường đều là một nam một nữ đi! Haiz! Ai bảo bọn em đều chưa có bạn gái. ‘Ngưu tầm ngưu mã tầm mã’, có thể nói là đồng bệnh tương liên, giải thích như vậy coi như cũng hợp lý đi!”

“Kính Lỗi, dường như gần đây cậu rất thân thiết với Duẫn Thiên Khuyết!” Lại gián tiếp xa lánh anh. Chỉ là lời này Đại Cao không dám nói ra miệng.

“Có sao? Ặc… Hình như là vậy!”

“Có nguyên nhân gì…. đặc biệt sao?” Là Duẫn Thiên Khuyết xuất hiện, đoạt lấy cậu rồi sao?

“Nguyên nhân? Làm gì có nguyên nhân gì, bọn em là bạn bè mà.”

“Anh và Khắc Lâm cũng là bạn của hắn. Nhưng hắn tựa hồ không dùng một con mắt mà nhìn bọn anh.”

“Chẳng lẽ là, mị lực luỹ thừa bất đồng?”

“Tên nhóc này, xem ra cậu đang thiếu ăn đòn.”

“Ha ha… Đại Cao, anh yên tâm. Duẫn Thiên Khuyết không phải là người mà em giấu riêng đi, hắn sẽ chậm rãi chấp nhận mọi người, chỉ là cần một quá trình thôi. Không cần nóng vội, cũng sẽ có một ngày như vậy.”

Đại Cao suy nghĩ, anh rốt cục có thể hiểu được, Lạc Kính Lỗi vĩ đại như vậy quả thật có duyên quá kém với người khác phái. Người này tự nhiên có thể lý giải lời người khác đến trình độ này, muốn không bội phục cũng khó. “Cậu thật sự là – Duẫn Thiên Khuyết cho dù là châu báu, anh cũng không hiếm lạ, anh là để ý cậu. Chẳng lẽ hắn đối với cậu mà nói, thật sự quan trọng như vậy sao? Cho nên lúc nào người đầu tiên cậu nghĩ đến luôn luôn là hắn?”

“Đại Cao!” Lạc Kính Lỗi có chút bị doạ, Đại Cao chưa từng lớn tiếng với cậu như vậy. Nhưng giây tiếp theo, cậu liền kéo tay Đại Cao, dùng bả vai rắn chắc của mình mà đẩy đẩy anh. “Được rồi, Đại Cao, em và anh, còn có Khắc Lâm, chúng ta ba người đã làm bạn với nhau từ lúc đi nhà trẻ, tình bạn mười ba năm thân thiết đó! Duẫn Thiên Khuyết là bạn của em, còn anh và Khắc Lâm như người nhà của em. Vốn đã quen thuộc với sự tồn tại của hai người, em thậm chí cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới một ngày chúng ta sẽ tách ra. Em nghĩ, nếu không có hai người ở bên cạnh, với tính cách lỗ mãng của em, nhất định sẽ không có cách nào mà sống tiếp.”

“Cậu nha, cũng chỉ có cái mồm.” Vừa miễn cưỡng khen, anh vừa khoát tay lên vai cậu, ôm cậu vào lòng, lơ đãng dời chiếc ô về phía cậu. Cao Định Nam vẫn luôn dùng phương thức của mình mà quan tâm Lạc Kính Lỗi. Từ bé đến lớn anh vẫn luôn bảo vệ thiếu niên này, nhưng cậu từ lúc nào đã cao lớn như anh, cường tráng như anh, không cần anh mù quáng đi theo bên người nữa. Mà anh đã bất tri bất giác tạo thành thói quen chăm sóc cậu. Cho dù đó không phải là tình cảm bình thường. Tóm lại, nó đã sinh ra ở trong lòng, nảy mầm, dần dần trưởng thành thành một cây đại thụ có thể che cả bầu trời. Lạc Kính Lỗi, cứ như vậy mà chờ đợi em cũng tốt, chỉ cần vẫn còn một ngày em cần anh, chỉ cần vẫn còn một ngày em xem anh là bạn tốt, anh sẽ ở cạnh em thật gần, gắng hết khả năng của mình mà chăm sóc em. Chỉ cần để anh mỗi ngày đều có thể nhìn thấy gương mặt tràn ngập hạnh phúc của em, cho dù vào ngày anh được mai táng, anh vẫn muốn em nở nụ cười. Mặc kệ có sự tồn tại của Duẫn Thiên Khuyết hay không, quan hệ chúng ta vẫn không thay đổi. Đến ngày nào đó sinh mệnh chấm dứt, anh vẫn luôn là một người ngớ ngẩn chờ đợi em, bí mật của anh sẽ theo hai chúng ta xuống mồ, và rồi luân hồi sau đó. Kính Lỗi, kiếp sau, em hãy là một người con gái, được không?

Khi Duẫn Thiên Khuyết toàn thân ướt đẫm chạy tới rạp chiếu phim, hắn đã thấy một “bộ phim” phấn khích tuyệt vời như vậy. Ôm nhau trong mưa gió, sóng vai bước đi, hình ảnh tốt đẹp cỡ nào. Tốt đẹp đến mức làm cho hắn có xúc động muốn ăn thịt người. Cao Định Nam, phải không? Loại ánh mắt kia cũng thật sự quá rõ ràng, cái này gọi là yêu thầm sao? Cư nhiên ngay cả nửa điểm ý tứ che dấu cũng không có, cứ như vậy mà trắng trợn trước mắt. Cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ không cho rằng đó là tình bạn đơn thuần. Lạc Kính Lỗi, hứa hẹn của cậu với tôi chính là như vậy sao? Trong lúc tôi không có mặt, có thể không kiêng nể gì mà câu dẫn những người khác. Nụ cười nở rộ của cậu đối với hắn cũng sáng lạn như thế, hấp dẫn ánh mắt của tôi như thế, là ngầm đồng ý loại tình cảm này của hắn sao?

Như vậy, vĩnh viễn của cậu dành cho tôi thật ra là cái gì đây?

Giá trị cũng ngang nhau sao? Đó đâu phải là câu nói từ tận đáy lòng, cậu tuỳ tiện lấy lời kịch cổ xưa để trêu đùa người khác sao?

Chỉ là tình cảm lừa gạt rẻ tiền mà thôi.

Duẫn Thiên Khuyết, mày thật sự là đồ ngốc, ngay từ đầu mày đã là đồ ngốc.

Từng giọt mưa xâm nhập vào mọi nơi trên cơ thể hắn, cũng không có cách nào trở thành rào cản che đi những hình ảnh trước mắt. Thân ảnh quen thuộc mà hắn luôn vướng bận, giờ lại mang theo tươi cười rực rỡ, tựa vào lòng người khác, thoái mải đi bên cạnh người kia. Từng bước, từng bước, mưa bụi lạc lõng che đi tất cả. Yên tĩnh không tiếng động, ngay cả tiếng tim đập cũng lạnh lẽo ngừng lại.

Trời tháng năm cuối xuân mát lạnh, xuyên thấu da thịt, đóng băng tâm hồn.

“Duẫn Thiên Khuyết, ngày hôm qua vì sao cậu không đến?”

“…”

“Đáng giận, câu là đồ điên, lại giả vờ lãnh khốc cái gì, trả lời tôi nhanh lên.”

“Người đàn ông mang tôi đến cuộc đời này, hôm qua trở lại!”

“Cậu, ý cậu là cha cậu sao?” Lạc Kính Lỗi âm thầm trợn trắng mắt, hắn quay lưng với cậu, lại còn lên giọng nữa. Duẫn Thiên Khuyết lại phát giận rồi! Haiz! Trời sinh mình làm người cho hắn trút giận mà.

“Đội trưởng, cậu ra đây một chút.” Đứng ở ngoài cửa lớp, Khắc Lâm vẫy tay với Lạc Kính Lỗi. Bộ dáng đáng yêu khiến Lạc Kính Lỗi dưới đáy lòng cuồng hô tôi yêu cậu chết mất, lợi dụng tốc độ nhanh như chớp, đi đến trước mặt Khắc Lâm. Đến đây đi, bảo bối, là cậu cứu tớ nha, để tớ khỏi bị Duẫn Thiên Khuyết kéo xuống địa ngục xem thường cùng chỉ trích. Vì biểu đạt cảm kích của tớ, tớ liền dâng lên nụ hôn xử nam quý giá, đến, hôn một cái.

“Đội trường, cậu dùng ánh mắt mị mị đó nhìn tớ làm gì vậy.” Khắc Lâm nổi cả da gà.

“Nào có, là do cậu rất đáng yêu nha!” Cố gắng tăng tốc độ chớp mắt lên 180 lần một phút.

“Cậu bị điên à, ghê tởm chết.” Khắc Lâm sờ sờ cánh tay rét run, sau ót cũng vì chấn động mà dựng tóc gáy.

“Tìm tớ làm gì?” Rốt cuộc trở về chuyện chính.

“Á, đúng rồi, bạn học của tớ mới mang về một đợt hàng mới, hôm nay muốn đi không, đến nhà của tớ!” Khắc Lâm lộ ra nụ cười ái muội chết người, kéo kéo cánh tay Lạc Kính Lỗi, không cần thiết phải nói rõ ẩn ý.

“Cậu, là nói, cái kia sao?” Cảm giác một cỗ nhiệt lưu tràn ngập toàn thân, Lạc Kính Lỗi có chút ngượng ngừng cười rộ lên. “Hì hì, muốn gọi Đại Cao hay không?”

“Bớt giả vờ, cậu rõ ràng không muốn, đừng có nói ra.” Khó trách cậu có thể làm đội trưởng, một bụng đầy gian trá.

“Hê hê.” Mưu kế bị nhìn thấy, Lạc Kính Lỗi cũng chỉ ngây ngô cười cười. Hai người thật sự là khó quên lần trước gọi Đại Cao cùng đến, khiến bọn họ phải chịu nửa giờ thuyết giáo tra tấn. Nói đến mức trạng thái cao trào vừa nổi lên cũng liền trở nên thiếu hứng trí mềm nhũn nằm úp sấp. Quên đi, Đại Cao, không phải bọn em vứt bỏ anh, là sự trấn định tự nhiên của anh khiến tụi em cảm thấy không thể bằng, tình cảm cao thượng sâu đậm của anh khiến bọn em bị khiếp đảm. Vì thế, xin để cho tụi em – những con người phàm nhân hư thối chìm đắm trong vực sâu của mình, một mình anh cứ độc bước trên con đường khánh thiết lên thiên đường đi! Yên tâm, bọn em sẽ không trách cứ anh. “Vậy, muốn gọi Duẫn Thiên Khuyết — quên đi, vẫn không nên gọi Duẫn Thiên Khuyết thì tốt hơn.” Có cảm giác, chuyện này giấu hắn vẫn ổn hơn.

“Hả, sao hôm nay cậu tự giác vậy. Duẫn Thiên Khuyết gần đây đối với cậu tốt như vậy, có chuyện thích ý lại không gọi hắn, cậu không cảm thấy băn khoăn sao?”

“Đi đi đi đi, đừng có vui mừng khi người khác gặp nạn, tan học ở cổng trường chờ tớ.” Lạc Kính Lỗi xoay người không để ý cậu ta nữa.

Thượng đế à! Người thương cho tâm hồn đáng thương của con đi! Con vẫn còn muốn sống vài năm nữa nha! Người đừng làm con sợ, người cư nhiên lại để Duẫn Thiên Khuyết đứng ở phía sau con, còn dùng ánh mắt oán độc này nhìn chằm chằm con. Hại con chỉ có thể chột dạ cúi đầu, cực kỳ giống đứa nhỏ làm sai chuyện. Duẫn Thiên Khuyết, lần sau tôi nhất định sẽ không giấu cậu chuyện gì.

Hả, nghe được sám hối của cậu rồi sao? Sao hắn cứ thế mà đi rồi?

“Trời ạ, doạ chết người. Hắn sao lại giống hồn ma u oán thế.” Khắc Lâm đấm đấm ngực.

“Doãn—” Lạc Kính Lỗi cuối cùng cũng không mở miệng, trong lòng lại nảy sinh một ý nghĩ xấu đến cực điểm – Hôm nay vẫn là không cần gọi hắn đi, như vậy được rồi!

Gian nan nuốt xuống nước bọt ngẹn ở yết hầu, ánh mắt hai người gắt gao nhìn thẳng vào hình ảnh mê người. Thân thể tuyệt vời của người phụ nữ, người đàn ông cơ khát, xỏ xuyên, không hề che đậy mà thấy rõ, kích thích khiến cậu cảm thấy khó thở, cả người khô nóng, huyết mạch sôi sục, tim đập gia tốc, chỉ muốn ngất đi. Tóm lại một câu, Lạc Kính Lỗi hiện giờ dục hỏa đốt người.

“Thế nào? Đủ kích thích chứ?” Khắc Lâm thở hổn hển, không ngừng nhanh chóng luật động thứ trong tay.

“Chịu hông nổi.” Hai má nóng lên như tôm luộc chín, một dòng mồ hôi chảy từ trán, tiếng thở dốc không thể ức chế bên trong căn phòng nhỏ hẹp. Ngăn cản không được *** như nước lũ từng cơn từng cơn ập đến toàn thân, khoái cảm cuồn cuồn khiến cho phân thân cậu đứng thẳng, gấp gáp tìm kiếm cách phóng thích. Lạc Kính Lỗi rốt cuộc kháng cự không được một màn trần trụi xâm nhập kích thích trong TV kia. Run run hai tay, cậu thật vất vả kéo khoá quần, học theo động tác của Khắc Lâm, trúc trắc vỗ về chơi đùa vật tượng trưng nam tính, tìm kiếm càng nhiều khoái cảm an ủi.

Duẫn Thiên Khuyết ngẩng đầu, ánh mặt trời tạo nên một bóng râm bên dưới toà kiến trúc. Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà hắn lại đi theo Lạc Kính Lỗi đến nơi này. Những ngày tháng như hình với bóng khiến hắn không thể chịu đựng được cảm giác bên người không có cậu. Thân ảnh kia vẫn luôn quấn quanh người hắn, nhưng lại khiến hắn sinh ra ảo giác như đã thành thói quen.

Lạc Kính Lỗi, tôi thế nhưng lại bắt đầu nhớ cậu rồi…

“Cậu tìm ai vậy?” Một người phụ nữ trung niên đeo giỏ xách, đứng trước mặt hắn.

“Nơi này, là nhà Khắc Lâm sao?” Biểu tình đạm mạc che giấu cảm xúc không muốn xa rời trong lòng, chỉ có lúc suy nghĩ về Lạc Kính Lỗi, hắn mới có cái loại cảm xúc khác thường này.

“Cậu là—” Nhìn bộ đồng phục trên người thiếu niên, người phụ nữ tươi cười hiền lành. “Con là bạn Khắc Lâm sao? Đúng rồi, đây là nhà Khắc Lâm, mau vào đi! Dì là mẹ của nó, đứa nhỏ này chắc đang ở trong phòng đọc sách! Cùng với Kính Lỗi nữa, Kính Lỗi hẳn con cũng biết đi! Sao vậy, ở lầu hai, con tự lên nhé, dì đi rửa hoa quả, mang lên cho các con sau.” Hiếu khách tiếp đón, sau đó bà một mình đi vào phòng bếp.

Duẫn Thiên Khuyết không nhanh không chậm bước lên cầu thang, đi đến cửa phòng trên lầu hai, cửa không khoá, nhẹ nhàng đẩy một cái liền mở ra. Từ khe hở hắn nhìn thấy hình ảnh nam nữ tằng tịu với nhau trên màn hình có hơi chút phóng đại. Bước đầu tiên khi vào phòng, hắn tự nhiên quay đầu tìm kiếm…

Không khí ngưng đọng lại trong hơi thở không thông, Duẫn Thiên Khuyết cả đời cũng quên không được hình ảnh đau đớn này…

“Duẫn, Duẫn Thiên Khuyết…” Lạc Kính Lỗi đã muốn sợ tới mức không nói được thành câu, phản ứng đầu tiên đó là kéo quần, che đi bộ phận trọng yếu. Kỳ quái là, cậu cư nhiên có chút hy vọng người trước mặt là mẹ Khắc, cho dù bị mắng là đứa trẻ hư hỏng cũng không sao cả. Chỉ cần, chỉ cần không phải Duẫn Thiên Khuyết là tốt rồi. Chết tiệt, vì cái gì lại là hắn. Lạc Kính Lỗi hiện tại ngoại trừ xấu hổ, cũng không còn bất cứ bóng dáng hưng phấn gì.

“Má ơi, Duẫn Thiên Khuyết, cậu làm tôi sợ muốn chết.” Khắc Lâm đang khiếp sợ sau khi xác định người trước mặt là ai, rốt cục phục hồi tinh thần lại. “Mau đóng cửa, mau đóng cửa, đừng để mẹ tôi nhìn thấy.”

Giây tiếp theo, Duẫn Thiên Khuyết như một con sư tử cuồng bạo mà chạy ra khỏi phòng.

“Duẫn Thiên Khuyết.” Lạc Kính Lỗi gấp đến độ gần khóc. Xong rồi, xong rồi, lần này chết chắc rồi. Sao lại như vậy, tại tại sao có thể như vậy, vì cái gì lại là hắn. Mình nên làm cái gì bây giờ đây!!

“Hắn phát điên cái gì thế.” Sửa sang lại quần áo, Khắc Lâm rút khăn giấy lau lau tay. “Chẳng hiểu cái gì. Xem AV thì có sao chứ, chẳng lẽ hắn chưa từng xem sao! Phản ứng lớn như vậy. Không phải cũng theo chủ nghĩa thánh khiết như Đại Cao chứ! Hừ, buồn cười. Này, Kính Lỗi, cậu làm gì, sao mặt lại trắng bệch hơn cả hắn lúc nãy nữa chứ? Cậu đang sợ cái gì??”

“Không biết! Nhưng tớ có cảm giác rất sợ hắn. Mẹ ơi, tớ rốt cuộc là làm sao vậy. Hắn nhất định là khắc tinh của tớ.” Lạc Kính Lỗi, mình điên rồi sao, sao trong lòng lại có cảm giác như đang phản bội hắn. Cảm giác sợ hãi và tội lỗi cư nhiên lại dâng lên mãnh liệt như vậy. Thật sự là rất hỗn loạn! Duẫn Thiên Khuyết vì sao lại tức giận như vậy, mình rốt cuộc đã làm gì chọc đến hắn chứ. Cho xin đi, lá gan của mình từ khi nào trở nên nhỏ bé như vậy. Đáng giận, vì sao lại cảm giác như đang yêu đương vụng trộm bị chồng bắt gặp vậy, thật mất mặt quá! Cái gì chứ, khốn kiếp, sớm biết vậy thì đã không đến rồi. Duẫn Thiên Khuyết, Duẫn Thiên Khuyết, cậu rốt cuộc muốn tôi phải như thế nào…

“Chỉ cần có thể ở bên cạnh cậu, tôi đã thoả mãn. Chỉ cần có thể ở bên cạnh cậu, là tốt rồi.”

Thiên sứ nở nụ cười hoàn mỹ tàn ác, răng nanh bén nhọn xoẹt qua bờ môi mỏng, chất lỏng màu đỏ tuyệt diễm chảy xuống khoé miệng, tạo thành dấu vết bi thảm. Sắc đẹp ưu thương nhuộm lên thân ảnh buồn bã, trống rỗng hận thù.

“Duẫn Thiên Khuyết, cậu chính là nhân vật chính kia. Mà tôi, chính là người phối hợp diễn cho cậu.”

Nhắm lại đôi mắt đen đã đóng băng, mái tóc ngắn mềm mại vỗ về chơi đùa, xúc cảm trêu chọc rất nhỏ trên hai má, như từng lưỡi dao sắn bén lần lượt đâm sâu vào trái tim, thần kinh hắn đau đớn chết lặng. Làn gió thổi qua, đánh tan cảnh mộng.

“Duẫn Thiên Khuyết, cậu tốt với tôi như vậy, mà tôi lại từng có suy nghĩ không an phận với cậu. Nếu cậu là con gái thì tốt biết bao.”

Từng lưỡi kim kích động, loé sáng châm chọc vào đầu ngón tay trắng nõn, nháy mắt, từng giọt tơ máu rơi vào trong hồ, xao động mặt nước tĩnh lặng.

Lạc Kính Lỗi, cậu chưa từng thấy, kim châm của tôi, là vũ khí tôi yêu thích nhất, cũng là một gương mặt khác của tôi.

Lạc Kính Lỗi, cậu chưa từng gặp, nụ cười tôi cất giấu phía sau, so với kim châm còn độc, còn sắc bén hơn.

Lạc Kính Lỗi, cậu có từng nghĩ đến, sẽ có một ngày, tôi ở trước mặt cậu, cắt cổ họng của một ai đó, chỉ đề tìm kiếm khoái lạc khi máu rơi.

“Lạc Kính Lỗi, vĩnh viên bên tôi, cậu không hối hận sao?”

Lạc Kính Lỗi, phản bội tôi, cậu sẽ biết, cậu phải trả giá lớn đến mức nào.

Lạc Kính Lỗi, tôi muốn cậu tìm về lời hứa dành cho tôi, dưới một bầu trời nắng, sinh mệnh của cậu chỉ biết đến tôi, vĩnh viễn bên cậu.

Lạc Kính Lỗi, là cậu lựa chọn con đường này, lựa chọn một thiên sứ ác tâm.

C 13

By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ 2 Comments

6 Người yêu ♥

Đây Là Yêu

Tác giả: Quan Tuyết Yến

Editor: Hoại Băng

Beta: Den Shì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.