Kịch Bản Không Phải Như Vậy

Chương 30: Đồ chơi của anh trai quỷ súc (7 - H)




Ngày tiếp theo, bọn họ tiến vào núi Ngọc Nữ, hướng về phía đỉnh núi tuyết.

Ở trong núi tá túc một đêm. Ước chừng giờ ngọ ngày thứ hai bọn họ đã gần tới đỉnh núi. Cái nắng chói chang đã bị bỏ lại ở phía sau để nhường lại cho cái rét lạnh đến rùng mình nơi tuyết sơn làm cho người ta cảm nhận mùa thu dường như vẫn còn rất mát mẻ.

Mà đứng dưới chân núi vọng nhìn ra xa, trời xanh cũng dường như bị bao phủ bởi gió tuyết, như hòa vào làm một với mọi thứ ở nơi này, từ vách đá nhìn xuống dưới, những hẻm núi chảy dài tựa như những dải bạc ngân quang cuồn cuộn lóng lánh. Mà chúng như hội tụ dưới chân bọn họ trông tựa những dòng suối tuyết mà nổi lên trên bề mặt là những bọt sóng hình thành nên hàng ngàn hàng vạn bông hoa nở rộ như những đóa Bạch Liên, một cảnh tượng cực kỳ hoàn mỹ.

Sương Lan Nhi nhẹ nhàng múc vốc một ít nước lên mặt, dòng nước thanh thuần mắt lạnh như nhập vào từng ngóc ngách nơi lục phủ ngũ tạng, đem đi những mệt mỏi khắp người.

Mắt thấy đã gần đỉnh núi Ngọc Nữ, nàng không khỏi có chút hưng phấn. Phải biết rằng những người học y hơn hẳn người thường bởi sự cố chấp trời sinh đối với những loại thảo dược, càng là những thứ quý hiếm khó gặp thì càng muốn được tiếp xúc tận mắt dù chỉ một lần. Lần này nàng đã thu thập được không ít các loại thảo dược nhất đẳng, với những thứ dược liệu này nàng xuống núi có thể bán được giá tốt, từ nay về sau có thể tự dựa vào chính mình mà mưu sinh.

Bọn họ dừng chân bên cạnh dòng suối. Hắn bắt cá rồi rồi cùng nàng rửa, sau đó còn xiên cá qua những nhánh cây khô, đốt lửa nướng lên. Rất nhanh trong không khí ngập tràn mùi thơm.

Lúc này mặt trời ngả bóng chiếu xuống dòng nước trong suốt phản chiếu đỉnh núi tuyết trắng hùng vĩ hiên ngang, còn có bóng dáng của hắn cũng in xuống thật dài, dập dềnh theo từng gợn sóng nhỏ.

Tay hắn nướng cá vô cùng thành thạo khiến nàng có chút bối rối vì thật sự chẳng thể giúp được gì. Quan trọng là nàng có chút kinh ngạc, không thể tưởng tượng được một nam nhân như hắn lại ăn những thứ như thế này, đúng là hiếm thấy.

Nướng xong hắn đưa cho nàng một con. Nàng nhận lấy, mùi vị thật ngon. Nàng biết, đã đến đây nhất định phải lấy được “hoa tuyết nhạn linh lung”. Thời tiết rét lạnh, bọn họ chỉ sợ tiếp theo sẽ không thể được ăn những đồ ăn nóng hổi như thế này nữa. Vì không biết tới khi nào mới có thể trở về, bọn họ giờ phút này phải ăn nhiều một chút mới có đủ lực tiếp tục tìm.

Cá nơi khe núi rừng rậm này quả thực chẳng những thơm ngon mà còn rất lạ miệng, chỉ sợ đây chính là món cá ngon nhất mà nàng đã từng ăn, nàng ăn một lúc hết ba con. Mà tên nam nhân bên cạnh nàng, hình như một chút cũng không ăn, chỉ im lặng nhìn ngắm dòng nước róc rách chảy, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi trôi đi.

Bọn họ tiếp tục lộ trình hướng tới nơi cao nhất của ngọn núi, thế núi liên tục thay đổi càng lên cao thì đường đi càng không thành hàng lối, ngay cả chim chóc tước điểu cũng ít bay tới, chỉ loáng thoáng phía xa xa có tiếng chim. Cảnh sắc bù lại càng ngày càng mĩ lệ, rừng rậm nguyên thủy xanh biếc một màu dần dần lưu lại phía sau, chỉ để lại những chấm loang lổ nhỏ vụn ngày một xa vời.

Trời xanh đang từ từ bị một màu trắng xóa bao phủ mà ánh nắng cũng chầm chậm bị bóng đen nuốt chửng. Cuối cùng thì xung quanh họ chỉ còn lại một cảm giác đen tối lạnh lẽo.

Đêm nay, tại nơi này Sương Lan Nhi rốt cục cũng biết thế nào gọi là lạnh xuyên thịt thấu xương mà từ khi sinh ra đến giờ lần đầu tiên nàng được nếm trải. Nàng bọc lên thân mình áo bông thật dày, còn có cả áo choàng da cừu ấm áp thế nhưng vẫn cứ rét run. Đỉnh núi phía trên không có củi đốt, đương nhiên càng không có khả năng nhóm lửa, mà dầu hỏa bọn họ mang theo cũng có hạn, chỉ dùng để chiếu sáng không thể lãng phí dùng để sưởi ấm được.

Nàng chưa bao giờ cảm thấy một đêm vừa dài vừa gian nan đến như vậy, cũng chưa bao giờ lại chờ có cảm giác chờ mong ngày mới đến, có ánh mặt trời xuất hiện đến thế.

Thế nhưng dù cho phải chịu khổ nàng vẫn cứ nhẫn nhục chịu. Trong lòng nàng luôn có một chấp niệm là phải giúp Lôi Đình tìm được đóa hoa kia. Hắn đã cứu nàng hai lần, nhất định phải vì hắn làm chút gì đó.

Thời gian như thoi đưa, thấm thoát đã qua hai ngày.

Bọn họ đứng trên đỉnh núi mà lưỡng lự bởi ngay cả hình dáng đóa tuyết nhạn kia cũng chư từng thấy qua, mà lương khô bọn họ mang theo bên người đã sớm vừa cứng vừa lạnh, khó có thể nuốt được.

Bọn họ cứ đi tìm. Nàng đi thật chậm thật chậm, không theo kịp cước bộ của hắn, vài lần đều là hắn dừng lại chờ nàng thì nàng mới miễn cưỡng mà theo kịp.

Mà lúc này đây nàng đã bị bỏ xa lại một đoạn dài nhưng bất đồng là hắn không hề dừng lại chờ nàng nữa mà trực tiếp xoay người đi tới chỗ nàng. Càng đến gần, ánh mắt thâm thúy của hắn nhìn như muốn nhìn ra ý gì đó.

Sương Lan Nhi ngồi dưới đất nghỉ ngơi, nàng gắng sức ngẩng đầu nhìn hắn mà mỉm cười: “Ngại quá, ta đi không nổi nữa rồi. Chỉ nghỉ ngơi một chút thôi, chắc chắn sẽ theo kịp ngươi. Ngươi cứ đi tiếp đi, ngàn vạn lần đừng để chậm chễ thời gian. Ta đoán chúng ta sắp tìm được được nó rồi.”

Cực lực che dấu làn môi đang run rẩy, nàng lại mỉm cười nói: “Thật sự, ta chỉ nghỉ trong chốc lát rồi sẽ đi.”

Hắn gật gật đầu, rồi quay người rời đi.

Nàng lặng lẽ thở hắt ra, chậm rãi nhắm mắt lại, nâng tay lau đi những hột mồ hôi lăn dài, tựa người vào tảng đá phía sau. Chồn tuyết rất độc, ăn mòn thân thể lẫn thần kinh, cũng không phải là trong nửa khắc liền phát tác bỏ mình, nhưng thời gian giải độc tốt nhất là trong vòng hai ngày sau đó. Nếu hai ngày đó không giải hết độc thì cũng không hẳn sẽ chết nhưng sẽ để lại di chứng về sau.

Nàng bị chồn tuyết cắn một phát nhưng không nghĩ sẽ nói cho hắn, mặc dù hắn có thể chiếu cố cho nàng nhưng ít nhất thì nàng không thể trở thành gánh nặng cho hắn.

Nàng cứ ngồi, tích tụ thể lực. Chỉ là khi nhắm mắt lại nàng mới cảm thấy thân thể có chút lung lay, mí mắt nhắm lại không thể mở ra được nữa. Có lẽ tình huống này so với dự đoán của nàng có chút không ổn.

Đúng lúc này tiếng giày đạp tuyết ngày một gần hơn cuối cùng dừng lại bên người nàng. Trong lúc mơ mơ màng màng nàng cảm giác có một đôi tay bế lên, chóp mũi vương vấn một mùi hương bách hợp trong trẻo. Nơi tuyết sơn vắng vẻ này lấy đâu ra mùi hoa? Cảm giác này giống như vùi mình vào không gian tinh quang chói sáng xuyên thấu vào màn đem đen tĩnh lặng, làm cho người ta nguyện sa vào không lối thoát.

Mà nàng cũng không hẳn hoàn toàn rơi vào hôn mê, đúng lúc đó nàng càm giác được cẳng chân từng đợt từng đợt nhức nhối, nàng bỗng chốc thanh tỉnh.

Cảm giác trên chân sao lại có chút kỳ quái, nàng miễn cưỡng mở to mắt nhìn lại, thì ra nàng đang nằm trên một tảng đá phẳng nhẵn nhụi. Vài ánh mặt trời thưa thớt chiếu trên người hắn, chỉ nhìn thấy một màu trắng vô tận, duy nhất có cái trán hắc ngọc của hắn đang chạm vào cằng chân thon dài trắng bạch của nàng.

Mà đau buốt kia cũng là từ cẳng chân đó mà truyền đến.

Cảnh tượng này, phải… Hắn đang hút độc ra.

Nàng nhất thời hiểu, không biết ở đâu ra khí lực dùng sức đầy hắn.

Hắn hơi hơi kinh ngạc, lúc ngẩng mặt lên, sợi tóc đen dài còn vuốt qua đôi chân nàng.

Nhất thời có một loại cảm giác tê dại lan tỏa khắp người. Nàng hơi thở có chút dồn dập nói: “Lôi công tử, ngươi ngàn vạn lần đừng giúp ta hút máu độc, nếu không cần thận máu độc lưu lại ở miệng ngươi trong thời gian dài, độc chồn tuyết này sẽ thấm vào cơ thể chậm rãi ăn mòn thần kinh...”

Lời của nàng đột nhiên ngừng lại. Ra là nàng đã nhìn thấy bên môi hắn lưu lại vệt máu lưu lại thành một tia kim tuyến, chiếc mũi cao thẳng, hai tròng mắt lạnh lùng trong trẻo, khuôn mắt quá hoàn mĩ khiến cho tia máu đỏ tươi kia ánh lên đẹp đến quỷ dị yêu tà.

Khoảng khắc yên tĩnh bao trùm. Hắn phun ra máu đen ở trong miệng, rồi nâng tay lau đi vệt máu trên môi.

Nàng thấy hắn phun ra máu độc, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Thật xin lỗi, là ta đã làm phiền ngươi. Độc này tạm thời không cần lo, chỉ cần cử động chậm lại một chút. Ta không sao, có thể chống đỡ được. Lôi công tử, chúng ta nhanh đi tìm, không thể chậm chễ được… Lôi công tử…”

Ba từ cuối cùng là nàng như hét lên. Bởi hắn không chút do dự phi thân một cái thẳng xuống dưới chân núi.

“Lôi công tử, ngươi không cần phải xen vào việc của ta. Ngươi xuống núi thì hoa tuyết nhạn kia phải làm sao bây giờ?”

Nàng hô khản cả giọng nhưng hắn vẫn cố tình như không nghe thấy, trong cảnh tượng tuyết trắng mù mịt rốt cục không còn thấy bóng dáng của hắn.

Kỳ thật nàng hiểu ý hắn, hắn xuống núi tìm giải dược cho nàng. Khổ là hắn đem nàng xuống núi, trị xong tốt lại trở quay lại đỉnh núi, thời gian trì hoãn quá dài, còn không bằng hắn một người thi triển khinh công, đi nhanh về nhanh.

Nhưng như vậy hắn không sợ sẽ bỏ lỡ hoa tuyết nhạn kia hay sao?

“Lôi công tử, Lôi công tử!”

Nàng một lần lại một lần hô to nhưng câu trả lời thủy chung chỉ có tiếng gió phiêu tán bên tai.

Không thể không thừa nhận trong lòng nàng có một loại cảm giác khác thường chậm rãi nảy sinh. Hắn để ý đến sinh tử của nàng sao…

Đúng lúc này, một tiếng chim sắc nhọn như lưỡi dao cắt qua không trung. Nàng nghi ngờ ngẩng đầu, không nghĩ tới đó là một con chim màu trắng rất to đang giương đôi cánh bay qua. Thân hình nó to lớn, trắng thuần, đôi cánh giang rộng có ước chừng bao phủ hết một người cao lớn.

Chẳng lẽ đây chính là tuyết nhạn trong truyền thuyết?

Trong sách cổ có ghi lại “hoa tuyết nhạn linh lung” trăm năm không có người từng nhìn thấy qua, cùng lắm chỉ có chim tuyết nhạn nơi đỉnh tuyết sơn kia mới có duyên nhìn thấy. Kia nàng đã nhìn thấy chim tuyết nhạn, có phải hay không hoa tuyết nhạn kia đang ở gần kề?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.