Kịch Bản Không Phải Như Vậy

Chương 21-1: Nha hoàn thông phòng của thiếu gia (13) (1)




Vốn là ngày trọng đại của con cháu hai bên gia tộc hùng mạnh nên từ rất sớm quan khách đã đến rất đông, dự tiệc chỉ là cái cớ, mục đích chính vẫn là xây dựng các mối quan hệ hòa hảo, củng cố thế lực của mình, đặc biệt hơn nữa, họ muốn nhìn thấy chủ nhân giấu mặt bao lâu nay của tộc Takahashi, cũng là gia tộc mạnh nhất hiện giờ, nhưng rất tiếc, từ trước đến nay chưa có một lần nào vị khách quan trọng kia nể mặt ra mắt một lần, cũng chẳng để cho chủ nhà, người đã trân trọng mời một chút mặt mũi nào. Nghe bảo tộc Shin hôm nay cũng đã gửi thiệp mời đến tộc Takahashi, liệu người đó có đến hay không? Hay lại phớt lờ làm tộc Shin bẽ mặt nữa đây?

Cả một đêm bọn họ đều mất ăn mất ngủ, 4 người bọn Lam đã nghĩ đủ cách cũng không nghĩ ra cách nào khác, đối với cách mà Lan đã đề ra trước đây, bọn họ cũng chỉ mới nghe sơ qua, còn vấn đề cụ thể cũng chỉ có Lan và Quân biết, còn chưa nói đến ở kế hoạch đó còn có những lổ hổng chết người, một may không thành công coi như đời Lam kể bỏ, bọn họ không dám mạo hiểm. Lại nói Lan như thế nào lại giận dai như vậy, từ hôm rời đi đến nay một cuộc điện thoại cũng không gọi cho bọn họ, cũng chẳng màng đến bọn họ ở đây sống chết như thế nào…

Aiza! Vậy nên người xưa mới nói, đắc tội với tiểu nhân con hơn đắc tội với nữ nhân, đắc tội với nữ nhân còn hơn đắc tội với nữ hài tử!

Vậy nên về sau bọn họ phải rút kinh nghiệm a, Lan chính là một nữ nhân giận dai, lại rất nguy hiểm, không nên động vào

Ngồi trong phòng chờ, Lam cứ thấp thỏm không yên, cô càng muốn bỏ trốn nhưng khổ nỗi, ở bên ngoài hai tên vệ sĩ cứ đứng sừng sững như hai cái cột đình, quả thật làm con người ta rầu đến thối ruột. Lam trước giờ chưa muốn chửi thề, nhưng bây giờ cô thật sự muốn mắng tục một tiếng

Lão già khốn nạn kia!

“Để bọn tôi vào…Lam…Lam!”

Giọng Huy ở bên ngoài truyền vào đánh thức tâm tưởng của Lam, cô lập tức xách lấy làn váy dài chạy ra ngoài, nhưng rồi hai người chỉ có thể đứng ở hai phía của vệ sĩ mà nhìn nhau. Huy đang dằng co với bọn vệ sĩ, có cả Phương và Lâm nữa, 3 người chỉ muốn ngay lập tức đánh bay bọn vệ sĩ này rồi vào nhưng khổ thay bọn họ là giới vệ sĩ đã được đào tạo chuyên nghiệp, mấy cú đấm xoàng của 3 người không làm gì được

“Không ngờ một tên to con, lớn tuổi lại đứng đây ăn hiếp một đám nhóc con sao?”

Từ xa, Quân phè phỡn đi đến, một tay xỏ túi quần, còn một tay thì nắm lấy tay Lan, bên cạnh cậu vẫn là Lan với khuôn mặt bình thản đến không thể bình thản hơn nữa. Hai người tay trong tay tiến đến chỗ đám đông đang dằng co. Mà 4 người kia sau một lúc thẫn thờ cuối cùng cũng thu lại tầm mắt, khóe môi ai cũng nở nụ cười

“Lan, cậu về rồi!”

Lan không nói gì, chỉ gật đầu một cái như đáp lại rồi quay sang hai tên vệ sĩ, vẻ mặt nghiêm túc như sắp ra chiến trận

“Tôi muốn gặp Lam!”

“Không được!”

Hai tên vệ sĩ quả quyết, nhưng Lan cũng chưa chịu thua!”

“Tôi chỉ muốn nói chuyện!”

“Không được!”

Vẫn là câu trả lời đó, nhưng Lan vẫn tiếp tục cố gắng

“Một cô gái như tôi chẳng lẽ có thể dắt Lam bỏ trốn?”

“Không được!”

Lại “Không được!” Dù Lan là một người có sức chịu đựng tốt nhưng cũng không thể chịu nổi hai cái người này, bọn họ có phải cỗ máy không biết suy nghĩ hay không?

“Thực sự không được?”

“Không được!”

Vừa nhận được câu trả lời, Lan lập tức xoay người, chân vận lực một chút, tập kích thẳng đến cái cổ của một tên vệ sĩ. Tên vệ sĩ kia bị đánh bất ngờ, cũng không nghĩ đến một cô gái trông có vẻ yếu ớt như thế lại có thể đánh ngã mình nên hắn đã lãnh trọn cú đánh, ăn đau ngã xuống mặt đất. Tên vệ sĩ còn lại thấy có biến lập tức tung nắm đấm về phía Lan nhưng đấm còn chưa tung ra, một cây súng đã chĩa thẳng vào đầu hắn, một cây khác lại chĩa về phía tên kia

3 người còn lại đều há hốc mồm nhìn Lan, bọn họ trước giờ còn chưa có thấy Lan đánh nhau, cũng không biết cô có võ a, còn có khả năng một cước liền đánh ngã một tên vệ sĩ cao to như cái cột, phải nói lực của cô mạnh đến cỡ nào!

“Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi chỉ muốn gặp Lam, cũng không có bảo sẽ dẫn Lam bỏ trốn, tốt nhất đừng chạm vào tính kiên nhẫn của tôi!”

Lan hừ lạnh một tiếng, nhắc lại hai cây súng vào cạp quần hai bên rồi kéo Lam tiến vào phòng. 4 người kia cũng định vào nhưng hai tên vệ sĩ nằm lăn ra đất lúc nãy lại nhanh chóng đứng dậy ngăn cản bọn họ

“Không được!”

Lại là câu đó, Huy như phát rồ lên muốn đập một phát vào bản mặt của bọn họ

“Không được, không được, không được, bọn mày chỉ được lập trình một câu đó thôi à!”

“Yên tâm đi, có Sakura ở đây mọi chuyện sẽ ổn cả thôi!”

Quân vỗ vai Huy một cái, ánh mắt sâu sắc nhìn vào bên trong, Người con gái đó dù bận đến mức nào cũng không quên bạn bè, dù có ở nơi đâu, bạn bè đối với cô vẫn là nguồn động lực lớn nhất cũng là những người cô luôn nhớ về, mỗi một khắc cô đều cẩn thận suy nghĩ về bọn họ, về người thân của cô, tổn hại tất cả cô đều gánh lấy chỉ mong mọi người luôn khỏe mạnh và hạnh phúc, nếu không phải cậu đã ở bên cạnh cô một thời gian dài, nhìn cô làm tất cả mọi thứ thì có lẽ bản thân cũng không biết những điều đó

Lan kéo Lam vào bên trong phòng, vừa buông tay ra, Lam lập tức nhào tới ôm lấy cô, nước mắt rơi lã chã, khóc đến nức nở

“Tớ tưởng cậu không về, tưởng cậu bỏ mặc tớ luôn rồi!”

Lan nhẹ vỗ vào lưng Lam vài cái, cười trừ rồi kéo cô ra, nhìn xung quanh phòng, Lan bất giác thở dài, lại cái tính tức giận lại trút lên thứ khác của Lam, căn phòng giờ đây đổ nát, ngã sài lai trên mặt đất, giờ đây đến cả cái ghế để ngồi cũng không có

Lan dựng một cái bàn ở gần đó lên, đặt lên đó một tờ giấy và cây viết rồi kéo Lam lại đó

“Cậu ký vào đi”

Lam không một chút nghi ngờ, không đọc một chữ cũng không hỏi một câu lập tức ký vào khiến Lan vô cùng thắc mắc. Cô tự nhẩm trong lòng, con nhỏ này tin mình đến thế sao? Chẳng may mình mang nó đi bán thì sao a?

“Cậu không đọc sao?”

Lam nghe hỏi chỉ ngước mặt lên rồi cười tươi với Lan, nụ cười thực sự rực nắng đến chói mắt người nhìn.

“Tớ tin cậu, Lan sẽ không làm tổn hại đến tớ, Lan rất yêu bạn bè!”

Cô cảm động nha, thực sự cảm động rồi! Có người tin tưởng mình và có người để tin tưởng thật tốt! Lan nuốt xuống nước mắt cảm động sắp trào dâng rồi cười nhẹ với Lam, cô lấy tờ giấy xếp ngăn nắp bỏ vào trong túi áo rồi vỗ vai Lam một cái

“Mọi chuyện để tớ lo, cậu cứ làm cô dâu của cậu!”

“Lan…!”

“Tớ đi đây!”

Lan quay người rời đi, một cái quay người lạnh lùng nhưng đầy mạnh mẽ, cô chỉ bước mấy bước đã ra đến cửa. Nhìn đám người loi choi đi qua đi lại trước cửa, Lan chỉ có thể thở dài một hơi, cô tiến bước về phía Quân đang đứng dựa vào tường chờ cô

“Xong rồi?”

“Ừm! Em đi chuẩn bị vài thứ! Anh giúp Huy nhé!”

Quân gật đầu một cái, lại hôn nhẹ vào trán Lan rồi kéo Huy rời khỏi, Huy lại không muốn rời khỏi Lam nửa bước

“Cậu dẫn tớ đi đâu, tớ không muốn đi, tớ muốn ở bên Lam”

“Con người ta sắp đính hôn rồi, là hôn thê người khác rồi, cậu còn mơ mộng làm gì? Đi thôi, tớ dẫn cậu đi tìm cô gái khác!”

Tiếng Quân vọng lại từ khúc cua hành lang làm Lan bật cười, cái người này…thiệt là…

Rồi cô lại quay sang Lâm và Phương, nhìn hai người có vẻ áy náy muốn mở miệng lại không dám, Lan chỉ lắc đầu không nói, có lẽ thái độ lúc rời đi của cô đã ám ảnh bọn họ rồi

“Tớ nghĩ hai câu nên đi giúp Lam tiếp khách thì hơn, đứng đây chẳng làm được gì đâu, Quân đã nói rồi cũng đã đưa Huy đi rồi!”

“Nhưng…”

Phương định hỏi nhưng khi thấy nụ cười trên môi Lan, cô cũng chẳng cần phải hỏi nữa, cô biết chắc Lan đã có cách, Vậy nên cô không nói thêm gì, gật đầu với Lan một cái lập tức kéo Lâm rời khỏi.

Bọn họ đi cả rồi, Lan cũng chẳng ở lại làm gì nữa, cô đút hai tay vào túi quần, vừa đi vừa lẩm nhẩm một ca khúc nào đó

Vì đây là hai gia tộc lớn nên người đến tham dự rất đông, gia đình Lam cứ chạy ra chạy vào, hết tiếp người này lại tiếp người khác, buổi tiệc còn chưa bắt đầu, bọn họ đã sắp kiệt sức rồi!

“Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”

Mẹ Lam ghé tai ba Lam hỏi sau đó lại chỉ về Lâm và Phương đang niềm nở tiếp khách ở một góc nhà hàng. Biết Lam và Phương tình như keo sơn, lần này Lam không muốn đính hôn tất nhiên Phương cũng sẽ không đồng ý, như thế nào bọn chúng lại có thể vui vẻ như vậy, còn giúp bọn họ tiếp khách, không lẽ đã có chuyện gì xảy ra hay sao?

“Không nghe vệ sĩ báo có gì bất thường, có lẽ bọn nhỏ có lòng tốt thôi, cũng muốn chúc phúc cho Lam đó mà! Bà đừng có suy nghĩ quá nhiều!”

Có thực sự ổn hay không? Mẹ Lam tự hỏi, trong lòng bà cảm thấy bất an lắm!

Cuối cùng buổi tiệc cũng bắt đầu, Huy cũng đã bị Quân kéo về, trên người vận một bộ comle màu đen không chê vào đâu được. Nói thật, Huy đã buồn đến thối ruột rồi còn bị Quân dắt đi, vừa rồi trên đường cậu đã ẩu đã với Quân một trận, tâm tình cũng chẳng khá lên là mấy, nhưng là cuối cùng cậu cũng thất thủ bị Quân kéo đi chăm chút từng li từng tí rồi lại kéo đến đây với lý do, là bạn phải chúc phúc cho Lam, còn giúp cậu xây dựng các mối quan hệ. Hừ, cậu mới không cần cái quan hệ gì kia! Cậu chỉ cần Lam thôi!

“Tớ phải đi ngăn cản hôn lễ này!”

“Một mình cậu thì làm được gì, chỉ làm Lam thêm bẽ mặt thôi, ngồi im đó đi!”

Huy lập tức bị Quân ấn tại một chỗ, cậu đau khổ nhìn cô gái đang đứng nơi sân khấu ấy. Cô ấy hôm nay đẹp tuyệt trần, khóe môi còn vương vấn nụ cười làm cô càng giống như thiên tiên giáng trần…Khoan đã…Lam cười sao?

Tại sao? Tại sao?

Chẳng phải cô chán ghét hôn sự này sao? Tại sao cô lại cười?

“Hôm nay là lễ đính hôn của tiểu thư shin Yong Jae và cậu Beak Tae Hu, cảm ơn mọi người đã đến tham dự cùng hai bên gia đình chúng tôi!”

MC dẫn chương trình niềm nở chào đón mọi người, sau đó lại tuôn một hơi dài lịch sử quen biết của hai dòng họ, nào là bạn thân từ 3 đời trước, rồi hay giúp đỡ nhau? Có sao?

Lan khinh! Cô chán ghét nhìn lên sân khấu, lập tức quét ánh mắt nhìn những người tai to mặt lớn ở đây, cô không khỏi nhận ra một số gương mặt quen thuộc mà chính cô cũng không muốn gặp nhưng ba mẹ Quân, như chủ tịch tập đoàn J như bà Lệ. cũng không thể tránh khỏi, gia tộc Lam lớn đến cỡ nào, những kẻ tai to mặt lớn như thế ở đây cũng là lẽ tất nhiên

Chạm mặt mấy người này lâu sẽ làm cho tâm trạng của cô xấu đi, có lẽ cô nên kết thúc sớm! Lan quay nhìn về góc sân khấu, gật đầu một cái rồi đứng lên rời khỏi bàn

Màn hình ti vi to đùng sau lưng Lam lập tức sáng lên, mọi người phía dưới lập tức ồ lên một tiếng, sau đó bỏ mặt tất cả mọi thứ, phớt lờ cả sự giới thiệu dông dài của MC, tất cả tinh lực đều tập trung lên màn hình phẳng

Căn phòng khách sạn 1002 hiện ra với tông màu trắng đen, chiếc giường trắng, và một cô gái xinh xắn, trên người chỉ khoác một cái khăn mỏng manh. Sau đó, sự xuất hiện của Beak Tae Hu đã làm mọi người sững sờ, một khi bước vào khách sạn, còn với một người phụ nữ trong tình trạng đó, mọi người cũng biết tiếp theo xảy ra chuyện gì. Sau khi mây mưa xong xuôi, cả hai nằm phịch trên giường, cô gái nằm trong vòng tay hắn ta tỏ vẻ nụng nịu

“Anh thật sự phải lấy cô ả đó sao? Anh bỏ em sao?”

“Em nói gì thế? Anh chỉ yêu em thôi, mỗi mình em thôi!”

“Vậy anh nghe em đi, đừng làm đính hôn gì nữa!”

Beak Tae Hu gõ yêu đầu cô gái lại tiếp tục cưng nựng

“Khối gia sản của gia tộc đó đủ để chúng ta ăn chơi cả đời, sống cả đời, anh cũng không phải nai lưng mà làm việc cho bố, hơn nữa nếu anh không đính hôn, bố sẽ không cấp tiền cho anh nữa, còn có sau khi anh lấy được khối gia sản đó anh sẽ bỏ ngay cô ta, cùng em sống vui vẻ, Được không?”

“Như vậy thì được, em đợi anh!”

Cô gái lại rúc vào trong lòng Beak Tae Hu, trong khi tên kia lại tiếp tục làm loạn, tiếp theo là cái gì thì không cần nói nữa. Màn hình tivi lập tức quay trở lại như ban đầu, một màu đen thăm thẳm

Mọi người quay mặt nhìn nhau rồi lại chỉ chỉ trỏ trỏ lên sân khấu. Dã tâm cùng bộ mặt thật của hắn đã bị phơi bày ra giữa bàn dân thiên hạ, tất nhiên không còn mặt mũi nào nữa để đứng đó nhìn mọi người, Beak Tae Hu lập tức rời bỏ sân khấu chỉ để mỗi mình Lam ở đó, ngay cả gia tộc của hắn cũng lập tức xin lỗi này nọ rồi nối gót rời khỏi, vấn đề khúc mắt của Huy và Lam chỉ trong một đoạn phim đã được giải quyết sạch sẽ

Huy thở phào một hơi, cuối cùng cũng không có cái buổi lễ chết tiệt đó!

Lan xách làn váy trắng dài lên sân khấu, tựa như nàng công chúa trong truyện cổ tích vừa mới bước ra, mọi người ai nấy đều thì thầm vì đây là lần đầu tiên họ thấy người đẹp này, bọn họ cũng chưa từng biết đến cô trong một buổi tiệc hay dạ hội nào khác trước đây. Cô là ai?

Lan cầm lấy Micro rồi dõng dạc nói

“Xin lỗi mọi người, buổi đính hôn giữa hai dòng họ Shin và Beak có lẽ sẽ không bao giờ diễn ra nữa, thành thật xin lỗi vì đã để cho mọi người xem một trò hề như vậy”

“Còn có…”

Lan dừng lại một hơi, lấy tờ giấy đã xếp ngay ngắn từ lúc trước mở ra rồi đưa ra trước cho mọi người xem. Bọn họ không biết đó là cái gì? Cả dòng họ của Lam cũng thế. Lan cũng chẳng ngần ngại đưa cho họ xem, dù sao đây cũng là bản sao công chứng mà thôi, muốn xé, muốn vứt bọn họ cứ làm…

“Một năm trước, tiểu thư Shin đây đã thiếu tôi một món nợ ân tình, sau đó để báo đáp cô ấy đã dùng chính bản thân mình làm vật giao dịch…”

Vừa nói đến đây, Lan liền nghe phía dưới truyền đến tiếng cười của ai đó, quen lắm! Lan liền quét mắt qua Quân, người đang ôm bụng cười ngặt nghẽo mà không dám cười lớn đó!

Anh làm sao đó?

Em nói cứ như Lam bán thân cho em!

Không phải sao? Chính là bán thân đó!

Lan trao đổi ánh mắt xong, lại lườm quân một cái rồi quay lại vấn đề chính, cô lại tiếp tục câu chuyện còn đang nói dở, trong khi đó Lam thì chỉ có thể há hốc mồm

Cô dùng bản thân giao dịch từ khi nào a? Mà cô thiếu nợ Lan lúc nào?

Lại nhớ đến tờ giấy cô đã ký tên điểm chỉ, Lam bất giác nở nụ cười

“Cô ấy đã nguyện làm người của tôi, để tôi quyết định cuộc đời cô ấy, chúng tôi cũng đã làm một bản giao dịch, trong vòng mười năm, Lam sẽ là người của tôi, do tôi quyết định, sau mười năm tôi sẽ trả lại tự do cho cô ấy! Buổi đính hôn lần này còn chưa qua ý kiến cá nhân của tôi đã quyết định, lần này tôi bỏ qua, nếu như còn lần nào khác, tôi nhất định sẽ kiện đến tòa! Nhân danh tộc Takahashi tôi thông báo, cùng khuyến cáo tất cả mọi người kể từ hôm nay đến hết thời hạn giao dịch, Shin Yong Jae là người của tộc Takahashi, mọi hoạt động, sinh hoạt đời sống cá nhân của cô ấy đều do tộc Takahashi quản lý, đến cả hôn sự cũng do tộc Takahashi quyết định, tộc Shin kể từ nay đến hết thời gian giao dịch với cô Shin sẽ không có bất cứ quan hệ nào! Quyền lợi và nghĩa vụ của cô Shin đối với tộc Shin đều không có. Nói cách khác kể từ lúc này đến hết thời gian giao dịch, Shin Yong Jae và tộc Shin là kẻ xa lạ, người dưng nước lã”

7 chữ kẻ xa lạ người dân nước lã được Lan dùng sức nhấn mạnh, đó cũng là mấu chốt vấn đề mà Lan muốn nói đến. Lam từ nay là do cô quyết định, đồng nghĩa với việc cuộc đời của Lam sẽ do bản thân Lam quyết định, đợi đến 9 năm sau, khi hợp đồng hết hiệu lực thì Lam cũng đã lập gia đình, con đàn cháu đống, đôi cánh cũng đã cứng cáp rồi, đã có thể chống lại gia tộc này rồi! Mọi chuyện đến lúc đó cũng không thể thay đổi được nữa

Quân ở phía dưới đưa tay tán thưởng Lan, cách của cô đưa ra quả thật rất cao minh, tộc Shin đã hết cách xoay sở

Tất cả quan khách đều bàng hoàng, cả Lâm, Huy và ngay cả Phương và Lam cũng bàng hoàng. Lan đã từng kể về thân thế cho bọn họ nghe, nhưng gia tộc thì cô chưa từng nhắc đến bao giờ, bọn họ chỉ biết bà của Lan rất giàu, đã giúp đỡ mẹ con bọn họ, còn có cô là chủ tịch SK, là em của Kai, chủ tịch trường bọn họ…Bọn họ không biết gì nữa, không biết thêm bất cứ thứ gì, thật không ngờ Lan còn có cái thân phận này, là người của tộc Takahashi sao? Người của Takahashi không có ai là bình thường cả!

Chỉ có Quân là vẫn giữ được bình tĩnh, bởi lẽ cậu đã biết từ trước, từ trước khi gặp lại Lan cơ. Chỉ là tình cờ mà thôi, trong một lúc nghe Kai nói chuyện với ai đó cậu đã nghe Kai nhắc đến tộc này, cũng biết Kai là cháu trai cũng là người thừa kế tương lại của tộc Takahashi, có lẽ bây giờ Kai cũng đã là chủ quản rồi cũng nên, chỉ là cậu không nói ra mà thôi.

“Ta…Takahashi sao?”

Lam đứng bên cạnh Lan chỉ có thể lắp ba lắp bắp vài tiếng. Lan quay mặt nhìn Lam cười tươi một cái…Mọi chuyện còn chưa xong đâu? Hôm nay cậu vẫn chưa thoát được số kiếp làm cô dâu đâu!

Lan định nói cái gì đó nhưng đã bị gia tộc của Lam ngăn cản, ông Lam, ba mẹ Lam, cả cô chú bác đều sừng cồ lên với Lan. Điều đó cũng là lẽ tất nhiên thôi, cái cây hái ra tiền cho bọn họ cứ như thế bị cướp đi thì ai không tức, kể bỏ nếu như Lam không đính hôn với Beak Tae Hu thì còn nhiều người khác, còn nhiều mối quan hệ khác kia mà,

“Ai cho cô có cái quyền đó? Yong Jae là con cháu tộc Shin này!”

Ông Lam lộm khộm gõ gậy xuống đất làm vang lên những tiếng cộc cộc, vẻ tức giận dâng lên đến mặt ông ta, Lan chỉ cười mỉa. Tiếp đó lại đến ba mẹ Lam

“Lam là con cháu tộc Shin, là con tôi mang nặng đẻ đau ra, nó có quyền lợi và nghĩa vụ đối với tộc Shin”

Lần này Lan chỉ có thể khinh bỉ hai người gọi là ba mẹ này, cô sẽ không nhịn những người là bậc lão tiền bối này, còn là những kẻ ngang ngược không biết phải trái

“Nói hay lắm! Tôi xin thưa với ông bà, còn may cho ông bà đấy, cô Shin chỉ giao dịch với tôi trong 10 năm để trả nợ, bằng không giờ tên họ của cô ấy cũng đã đổi sang họ Takahashi rồi. Đừng mang lý thuyết con cháu huyết thống ra nói với tôi! Tôi cũng không phải không biết tộc Shin là tộc trọng nam khinh nữ nổi tiếng cả thế giới đều biết, cho hỏi Yong Jae từ nhỏ đã sống bên Mỹ, rời xa ba mẹ, các người đến thăm cậu ấy được bao nhiêu lần, nếu tôi đoán không lầm thì một lần cũng không có, ba mẹ là thế ư? Thử hỏi trong tộc này có bao nhiêu người biết đến cậu ấy, chắc cũng đếm trên đầu ngón tay thôi! Thử hỏi các người có từng ôm cậu lấy vào lòng, an ủi cậu ấy hay không? Không đúng không? Lúc cậu ấy vất vả khó khăn, bệnh tật, đau ốm, dù là đứng trước cái chết, các người ở đâu? Ăn ngon ủ yên phải không? cậu ấy từ lúc rời khỏi đến nay đã lâu, 3 năm cậu ấy lại về một lần, đến nay cũng chỉ có vài năm, thử hỏi trong 3 năm đó tại sao mấy người không sang thăm cậu ấy, khi cậu ấy về mấy người có niềm nở chào đón hay không? chắc không rồi! Nếu có cậu ấy cũng không cần sáng về chiều lại đi! Chính là các người không quan tâm, không yêu thương Yong Jae, các người đã đẩy cậu ấy đi xa. Nếu không phải gặp tôi và Phương, có lẽ Lam đã héo mòn ở cái nơi nào đó rồi!...”

“Tôi…”

Lan không để cho bọn họ nói một chữ, lại tiếp tục cướp lời

“Quyền ư? Tự tôi cảm thấy tôi có cái quyền quyết định cuộc đời của Yong Jae hơn mấy người, tôi tự cảm thấy tôi giống người thân của cậu ấy hơn mấy người, ít nhất lúc cậu ấy cần còn có tôi bên cạnh, còn có tôi an ủi, bảo vệ cậu ấy. Mang nặng đẻ đau thì sao? Chẳng lẽ được ba mẹ mang nặng đẻ đau thì sinh ra phải có cái nghĩa vụ phục vụ gia tộc, đánh mất cuộc đời của bản thân ư? Nếu vậy thì tại sao ngay từ khi mang thai bà không giết chết cái thai đó luôn đi, mang nặng đẻ đau làm gì để rồi sinh Lam ra, để cậu ấy sống tủi hờn một mình, cô đơn một mình như thế, ngay cả tình cảm cha mẹ mà một đứa trẻ cần có cũng không có.”

“Nếu không phải Lam kiên quyết giữ lại một chút quan hệ với tộc Shin này, tôi đã mang cậu ấy đi thật xa, biến mất khỏi mắt các người, thay tên đổi họ, để cậu ấy trở thành một thành viên của tộc Takahashi, để cậu ấy cảm thân được tình thường của con người, dù họ có là kẻ xa lạ với cậu ấy nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, họ sẽ đối xử với Lam còn tốt hơn các người, những kẻ mà Lam gọi là ba mẹ, là ông là bà là người thân! Tôi khinh cái hạng gia tộc dùng con cháu để đổi lấy tiền tài, đến cuối cùng tiền tài phi nghĩa đó cũng trôi ra sông ra biển hết mà thôi! Tự các người cũng thấy tộc Shin đang ngày càng xuống dốc, lở dở lươn ươn.”

Những lời Lan nói ra thật đúng nhưng cũng thật cay cú, cô một lời nói thẳng, vạch trần tất cả, cha mẹ vô trách nhiệm, người ông vô tình, còn cả một gia tộc có trái tim sắt đá, cuối cùng cô buông lại một lời dự đoán về sau cho cái gia tộc không biết nhân tình thế thái là gì, đây không phải cô ác độc nguyền rủa bọn họ, mà là cách sống của bọn họ đã vạch ra con đường chết cho cả gia tộc, cô chỉ nói đúng sự thật mà vô số gia tộc và con người đã phạm phải

“Nếu các người con một chút áy náy thì cứ ngồi im đó mà xem nhưng thứ khác, còn nếu không muốn tôi lập tức cho người mang các người ra khỏi đây!”

Toàn thể hội trường đều bị khí thế của Lan áp đảo. Quả thật, mọi người đồn đãi không sai, người của tộc Takahashi không giống người khác, đầu óc đã không giống mà khí chất cũng không.

Sau lời của Lan toàn thể hội trường đều im bặt, rồi từ đâu đó vang lên một tiếng vỗ tay, ngày càng nhiều, càng lớn rồi cuối cùng tiếng vỗ tay đã lấn át tất cả mọi âm thanh nơi đây

Ngay cả một cô nhóc 18 tuổi đều hiểu rõ thế sự, cách làm người như thế, bọn họ những bậc trung niên đã đi qua nửa đời người sao có thể thua kém cho được

Toàn thể Tộc Shin lập tức cảm thấy xấu hổ không biết trốn đi đâu, đầu tiên ông Lam đứng lên chống gây rời khỏi, sau đó lại đến các cô chú của Lam, cuối cùng cũng chỉ có ba mẹ Lam ở lại, xem ra bọn họ cũng không quá tuyệt tình, không nhìn nhận đứa con này

Đôi mắt Lam có chút ánh buồn, biết bản thân trong mắt gia tộc chỉ là con cờ một chút tình cảm cũng không có thì bảo sao không buồn cơ chứ? Cũng may ba mẹ ở lại cũng đã cho cô một niềm an ủi, cô còn tưởng bọn họ cứ thế rời bỏ cô rồi!

Lan nắm lấy tay Lam, cười nhẹ một cái, thầm nói

“Mọi chuyện đã qua rồi, hạnh phúc rồi sẽ đến thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.