Kịch Bản Không Phải Như Vậy

Chương 19-2: Nha hoàn thông phòng của thiếu gia (11) (2)




Sau khi Phong rời khỏi, Lan liền đem mọi chuyện tất cả đều kể cho Quân nghe, cô không phải sợ Quân hiểu lầm, cô chỉ không muốn giấu Quân bất cứ thứ gì

Quân ngược lại rất vui, Lan thành thật với cậu chứng tỏ cô rất tin tưởng, cũng thực sự đem cậu thành người quan trọng mới muốn giải thích như thế

Mọi rắc rối giờ đã qua, mẹ Lan cũng không còn vấn đè gì nữa, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng Lan cũng rơi xuống, chỉ mong việc điều trị sau mỗ của mẹ không gặp bất cứ vấn đề gì.

Chỉ là mẹ cô hôn mê một lần liền đến năm ngày sau mới tỉnh lại, khoảng thời gian đó muốn cô ngồi yên cũng không được, nhưng vẫn còn người sốt ruột hơn cả cô.

Cô đã từng lặng người rất lâu chỉ để nhìn ông ta chăm sóc cho mẹ cô từng li từng tí, tỉ mỉ lau từng giọt mồ hôi cho mẹ cô, rồi nhẹ nhàng xoa bóp chân tay cho mẹ, đêm đêm khi giật mình tỉnh giấc, ông ta lại ngồi đó thủ thỉ từng câu, kể cho mẹ nghe những câu chuyện của bọn họ rồi hết lời xin lỗi mẹ cô. Khi mẹ phát số, ông ta hoảng loạn lên, hết đắp khăn hạ nhiệt lại luống cuống gọi bác sĩ

Những lúc bắt gặp tình cảnh đó, lòng hận thù của Lan cũng biến đi đâu mất, nhưng có chắc cô hận ông ta không?

Lan lắc đầu cười khổ, cô trước giờ vẫn cứ nghĩ bản thân rất giỏi trong việc kiểm soát cảm xúc, nhưng xem ra không phải như thế rồi

Ông ta chăm sóc mẹ như thế, phải chăng ông ta vẫn còn rất yêu mẹ? Nhưng khi xưa tại sao ông ta lại bỏ rơi mẹ con cô, chạy theo người khác kia chứ. Nghĩ đến đây, hảo cảm mới dâng giành cho ông Sơn một chút cũng không còn, ví như bây giờ cô cũng chỉ hừ lạnh quay lưng đi mặc người trong đó đang mơ màng ngủ trong tiết trời se lạnh

Khi mẹ tỉnh lại, tất cả mọi người bà đều quên không còn một ai duy chỉ có ông ta là không quên, tuy bà đã không còn ngơ ngác như lúc xưa nhưng vẫn có cái gì đó không giống với người mẹ mà bọn họ đã từng biết, bà hình như ngày càng lệ thuộc vào ông ta, lại rất thích ỷ lại. Điều đó có tốt không?

Lan không nói gì, cũng chẳng phản đối điều gì, mỗi lần gặp ông ta, cô đều giành cho ông ta ánh mắt lạnh lùng và một bóng lưng xa cách

Cha con bọn họ chỉ cần bước chân ra khỏi phòng sẽ đụng mặt nhưng không có lần nào nói chuyện với nhau dù chỉ một câu, đến một cái nhìn hòa bình cũng không có

Trong khi đó Kai và Ren dường như đã buông bỏ chuyện xưa và cho ông ta một cơ hội làm người cha tốt. Cô hiểu và thông cảm cho bọn họ. Anh Kai từ nhỏ đã tiếp xúc với ông ta, chí ít cũng mong nhớ tình cảm cha con của ngày nào, trong số ba anh em thì anh là người duy nhất biết đến tình cha con là gì, hẳn trong lòng anh vẫn còn hình ảnh của người cha nhân từ năm đó và muốn tìm lại

Còn Ren, cậu nhóc trước giờ vẫn luôn hỏi về ba, tuy rằng sự thật vỡ lẽ nhưng ít nhiều trong lòng vẫn còn lại mong ước năm xưa, khát khao có một người ba bên cạnh cùng cậu nhóc chơi đùa, có thể tự hào nói một câu với bạn bè "tôi có ba!". Đứa trẻ nào cũng muốn điều đó.

Cảm giác khi bị bọn nhóc cùng tuổi trêu ghẹo mình là đưa trẻ không cha, rồi bị bọn chúng đặt điều lăng mạ thực sự không vui vẻ gì

Cô...đã từng trải qua, cô đã từng đánh nhau với bạn chỉ để bảo vệ người ba chưa biết mặt của mình, ngườ ba mà côvẫn xem là lý tưởng sống...!

Lan cười chế nhạo...lúc đó cô thật ngu ngốc!

Cô không có ký ức như anh hai, cũng không phải mới biết sự thật đau lòng mới ngày một ngày hai để rồi không buông xuống được ảo tưởng như Ren.

Vết thương lòng kia của cô đã không được xử lý tốt, giờ đã đóng vảy thành sẹo, mà một khi đã thành sẹo thì nó không bao giờ biến mất, dù điều trị bằng bất cứ xách gì cũng sẽ để lại sẹo, một vết sẹo xấu xí

Cô sẽ không tha thứ cho ông ta, không bao giờ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.