Kịch Bản Không Phải Như Vậy

Chương 17: Nha hoàn thông phòng của thiếu gia (9)




Nắm trong tay đoạn băng ghi hình coi như trò chơi này Lan đã nắm chắc phần thắng, phải nói lần này ông trời đã giúp cô, để cô nhìn thấy cảnh tượng này nếu không đến giờ đầu cô vẫn còn đau vì phải suy nghĩ cách giải quyết chuyện này

“Có nên nói cho Lam biết không hay để đến ngày đó công bố luôn cho nó bất ngờ?”

Lan quay sang Quân hỏi nhưng người kia vẫn làm như không nghe thấy, vẫn tập trung lái xe.

Ai, cái người này…

“Anh đang giận em?”

Quân vẫn không trả lời nhưng cậu đã cho xe tấp vào lề đường, sau đó nhìn Lan chằm chằm ý bảo cô nói tiếp

Lan hiểu ý cậu, thở dài một cái rồi nắm lấy tay Quân lắc lắc, bày ra dáng vẻ làm nũng

“Em xin lỗi, chỉ vì trong lúc rối rắm, em không nghĩ ra lý do nào khác nên…, chẳng phải anh đã hùa theo em rồi sao, bỏ qua cho em một lần đi mà”

Thấy dáng vẻ ủ dột xin tha thứ của Lan, Quân cũng không đành lòng, liền đưa tay xoa đầu cô

“Được rồi, chỉ có lần này thôi, không được có lần sau!”

Biết người kia đã bị mình thu phục thành công, Lan liền nở nụ cười tươi rói hướng Quân cảm ơn, sau đó lại hôn phớt nhẹ trên má Quân một cái

Mặt Quân thoáng chốc đỏ bừng, cậu đối với hành động này của Lan không những không bài xích mà còn muốn cầu thật nhiều. Từ sau khi quen nhau, Lan dường như cởi mở hơn, đã không còn quá lãnh cảm như trước, đối với việc quan tâm đến người bạn trai như cậu có thể xem là tạm được, nếu cô quan tâm nhiều hơn nữa thì càng tốt, Lan không phải người cổ hũ, cô cũng biết cách thể hiện tình cảm, chỉ có điều phải xem người kia có xứng đáng nhận được tình cảm của cô hay không

“Ai, tối nay có thể ngủ ngon rồi!”

“Thật ngủ ngon? Có người còn không nhớ đến nỗi vất vả của mình phải bay đến tận Việt Nam a, đến một lời cảm ơn cũng không có”

Hình như Quân bị ủy khuất rất lớn, giọng nói nghe ra toàn sự bất mãn

Lan cười khẽ, người này thật không đứng đắn mà!

“Anh đi tìm Phương mà nói, nói với em làm gì?”

Lan ra vẻ dường như không quan tâm, tuy nhiên lâu lâu vẫn đá mắt nhìn sang người bên cạnh, bỗng chốc cô cười rộ lên, con người này sao lại dễ giận dỗi như thế?

Quân sau khi bị Lan phớt lờ, liền đến việc lái xe cũng không muốn làm, lập tức quay ngoắt mặt nhìn ra ngoài đường, hai tay khoanh lại trước ngực, ra dáng vẻ ta đây giận rồi!

“Quân!”

“Anh giận sao?”

“Quân!”

“Nhật Quân!”

Mặc cho Lan kêu đến thế nào, Quân cũng chẳng quay lại, cũng chẳng đáp một lời. Lan bất giác thở dài, người này

Bỗng một ý nghĩ lóe ra trong đầu cô, khóe môi không tự chủ mà nhếch lên một nụ cười ranh mãnh

“A! Đau quá!”

Lan đột nhiên ôm bụng la lên. Quân dù rất muốn làm bộ mặt lạnh lùng, giận dỗi nhưng ngay khi nghe đến tiếng kêu đau của Lan thì ngay lập tức quay mặt lại nhìn

Chỉ thấy khuôn mặt của cô lúc này thật khó coi, mặt nhăn lại một đoàn, trông rất khổ sở. Nhìn thấy thế, tâm Quân lập tức rối bời, bây giờ cũng chẳng biết làm gì, cũng chẳng suy xét xem Lan có đau thật hay không, vội vội vàng vàng lại hỏi han

“Em làm sao? Đau ở đâu?”

“Đau bụng quá! Rất đau a!”

Theo từng tiếng la của Lan, Quân càng gấp càng vội, tay chân luống cuống lại không dám sờ soạng bậy bạ.

Trong lúc Quân không biết làm gì, rối ra rối rắm, Lan liền ti hí con mắt nhìn Quân, sau đó nhân lúc Quân không để ý liền hôn một cái lên môi cậu, đó không phải là nụ hôn phớt lờ lướt qua một cái như lần trước nữa mà lại là một nụ hôn thật sâu, quyến luyến không muốn rời.

Quân sau khi bị tập kích bất ngờ, cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện, trả công như thế này cũng là một chuyện tốt, phải nói là quá tốt đi. Cậu không nghĩ tới sẽ được trả công như thế này

Ngoài phố những chiếc xe và người vẫn qua lại nườm nượp, còn trong chiếc xe màu đen kia, tình ý nồng đậm, tràn ngập khắp các ngõ ngách trong xe, yêu thương nồng đượm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.